Chương 100
Nhưng tên xấu xí thô tục không nói còn đỡ, hắn vừa mở miệng, lực chú ý của mọi người đồng loạt tập trung lên người hắn.
Khâu Nhị Khâu Tam thấy rõ người này, hai tròng mắt đỏ thẫm, hung dữ.
“Chính là hắn, là hắn giết Vương đại phu.”
A Đao nghe vậy, hơi nheo mắt lại, hắn nhấn mũi chân xuống đất uốn gối mượn lực, thân thể giống như cung tên rời cung, giơ đao xông tới.
Không giống với Tiểu Thiền và Thố Tử, nhìn võ công của A Đao thì rõ ràng là đã được luyện tập bài bản.
Tên xấu xí thô tục hét lên một tiếng xui xẻo nhưng tình thế không cho phép hắn chạy trốn, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Tên xấu xí thô tục rút cây đao sau lưng ra, khó khăn lắm mới ngăn trở được sự công kích của A Đao, vừa chật vật trốn tránh vừa hét lên với đồng bọn ở phía sau.
“Đại đương gia đã chết, ai có thể đánh lui những hoang dân này ta sẽ ủng hộ người đó làm đại đương gia.”
Có trọng thưởng tất có dũng phu, tên xấu xí thô tục vừa ra lệnh một tiếng, bước chân của những người chỉ lo chạy trốn bất chợt dừng lại, còn có vài người thật sự xoay người chém giết cùng với truy binh.
Tên xấu xí thô tục nhìn thấy vậy thì trên mặt hiện lên vẻ vui mừng nhưng sát thần lạnh lùng khát máu đối diện lại không hề bị lay động chút nào, thậm chí còn khẽ nhếch môi.
“Đi mà ủng hộ ma quỷ.”
Dứt lời lập tức chém xuống một đao.
Cây đao ngăn trở ở trước mặt tên thô tục xấu xí phát ra tiếng “răng rắc” giòn tan, sau khi đại đao gãy ra, từng mảnh vỡ văng tung tóe, trên mặt hắn cũng xuất hiện một vết đỏ.
Tên xấu xí thô tục kinh ngạc nhìn chính mình, hoàn toàn nói không ra lời.
“Ngươi… ta… không.”
Hắn trợn mắt ngã xuống đất, chỉ chốc lát sau thân thể đã chậm rãi tách thành hai mảnh.
Giải quyết xong người này, A Đao nhanh chóng gia nhập vào những trận chiến khác, tốc độ cực nhanh võ công cũng cực kỳ tàn nhẫn làm cho người ta sợ hãi.
Ngoài A Đao ra thì thực lực của Lão Tăng và Tiểu Thiền không phân cao thấp, dư sức để đối phó với những người này.
Mọi người nhanh chóng tiến về phía trước với thế như chẻ tre.
Trại của bang thổ phỉ này nằm ở gần một mỏ quặng, trước đây toàn bộ vùng này đều là giếng mỏ, rất nhiều khoáng thạch đều được sản xuất ở nơi này rồi mới tiến cống hoàng đô.
Nhưng từ khi có người buộc tội ngũ Vương gia khai thác tài nguyên khoáng sản làm của riêng, Hoàng đề liền cấm ngũ Vương gia khai thác mỏ quặng.
Dần dà vùng này trở thành đất hoang.
Từ khi Bạch Câu quốc chia năm xẻ bảy, không ít hoang dân trốn lên phía Bắc, ngũ Vương gia và cửu Hoàng tử cũng không cho phép những hoang dân này vào thành trì đất phong.
Những hoang dân này liền chiếm cứ ở bên ngoài, giếng mỏ bị vứt đi này bị người của Uy Phong đường cắt cứ rồi sau đó đội ngũ dần dần lớn mạnh hơn.
Nhưng cho dù lớn mạnh như thế nào đi nữa thì truy theo nguồn gốc chẳng qua cũng chỉ là những hoang dân gặp rủi ro mà thôi, bây giờ Uy Phong đường như rắn mất đầu, những tên thổ phỉ còn lại chia thành năm bè bảy mảng.
A Đao là tử sĩ, đối phó với những người này thoải mái tựa như đang cắt củ cải rau xanh vậy.
Không bao lâu sau, cổng chính của Uy Phong đường đã bị những người báo thù che kín.
Đến thời điểm hiện tại Uy Phong đường duy trì liên tục đã nhiều năm, đương nhiên của cải không ít.
Lúc Bạch Quân Quân đuổi tới thì mọi người đang “xét nhà”.
Bạch Quân Quân đột nhiên xuất hiện, A Đao còn tưởng rằng nàng là thế lực dư nghiệt, giơ đao xông lên.
Bạch Quân Quân tay mắt lanh lẹ dùng cung tên sắt đen đón đỡ rồi sau đó linh hoạt vừa né tránh vừa nói: “Người một nhà, người một nhà.”
Khâu Nhị và Khâu Tam nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Bạch Quân Quân suýt chút nữa bị A Đao chém.
Bọn họ vô cùng sợ hãi: “Quân Quân cô nương, sao ngươi lại tới đây?”
A Đao nghe thấy lời của Khâu Nhị và Khâu Tam, đột nhiên thu đao về.
Sau đó Khâu Nhị và Khâu Tam cuống cuồng vội vàng kéo nàng qua kiểm tra từ trên xuống dưới.
“Ngươi không sao chứ?”
“Nơi này rất nguy hiểm, ngươi theo đến từ lúc nào?”
Đây là ân nhân cứu mạng của nhà bọn họ, Khâu Nhị và Khâu Tam rất sợ ân nhân cứu mạng bị thương dù chỉ một chút.
Bạch Quân Quân lại tùy tiện xua tay tỏ vẻ không sao.
“Ta đến tìm nguyên liệu bào chế thạch tín.”
“Bào chế thạch tín?” Khâu Nhị và Khâu Tam sửng sốt.
“Đúng, thạch tín không thể dùng trực tiếp mà còn phải tìm nguyên liệu bào chế mới được.”
Các bạn đang đọc truyện Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng T