Chương 101
Tiếu Diện nghe thấy bên này có động tĩnh cũng nhanh chóng đuổi tới, sau khi tìm hiểu một lúc mới biết là bạn không phải là địch.
Vừa mới định rời đi lại phát hiện ánh mắt A Đao nhìn Bạch Quân Quân không bình thường lắm.
Dáng vẻ kia… còn chán ghét hơn nhiều so với lúc nhìn thổ phỉ, thậm chí còn nghiến chặt răng lại, tựa hồ như đang kiềm chế cơn giận kinh thiên động địa.
Tiếu Diện thoáng trầm ngâm, sau đó quyết định lấy đại cục làm trọng.
Hắn tiến lên nói với A Đao: “Chúng ta phát hiện một phòng kho, tốt hơn là nên đi xem xem.”
A Đao nghe vậy thì sống lưng cứng đờ, một hồi lâu sau mới cố gắng dời sự chú ý khỏi người Bạch Quân Quân.
Khuôn mặt Tiếu Diện tràn đầy ý cười: “Giao nơi này cho ta được rồi.”
A Đao im lặng không nhúc nhích.
Tiếu Diện lại thấp giọng nhắc nhở: “Sở dĩ nàng ta đến đây, chỉ sợ là bởi vì ở nơi trú quân không còn người nào hiểu cách bào chế thạch tín nữa.”
Ngụ ý là có thù hận gì thì cũng chờ xong xuôi mọi chuyện đã rồi hẵng nói.
A Đao nghe như vậy, cuối cùng cũng thả lỏng, im lặng cất bước tránh ra.
Đợi A Đao ôm kiếm rời đi, Tiếu Diện mới nhìn Bạch Quân Quân với vẻ thản nhiên.
“Ta biết nhà bếp ở đâu, ta dẫn ngươi đi.”
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua thiếu niên này, chỉ thấy nụ cười của hắn như gió xuân ấm áp, hoàn toàn là hai thái cực với A Đao mặt lạnh.
Khâu Nhị, Khâu Tam ở bên cạnh nhắc nhở: “Hắn là Tiếu Diện của đội quân bảy người, đứng hàng thứ năm.”
Dường như Tiếu Diện không ngại huynh đệ Khâu gia thảo luận về mình, chỉ thong dong gật đầu.
“Đi thôi.”
Hắn chỉ chỉ phía trước: “Nếu các ngươi không yên tâm thì cứ đi theo ta là được, dù sao chúng ta cũng phải chuyển đồ trong nhà bếp đi.”
Khâu Nhị và Khâu Tam bị chỉ mặt gọi tên thì mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ rồi theo sát phía sau.
Trại này xây bên cạnh núi, sân là một bãi luyện võ rất lớn, đằng trước có một lầu trúc được làm từ gỗ, dường như lầu trúc thông với núi, ngẩng đầu lên có thể mơ hồ nhìn thấy được những căn phòng bằng đá đã được đục đẽo tốt.
Lúc này những người bên phía bọn họ đang tới tới lui lui lục lọi ở những căn phòng đó xem có gì hữu ích không.
Tiếu Diện lập tức lướt thẳng qua khu vực này đưa bọn họ đến một căn phòng bằng cỏ tranh duy nhất.
Vào bên trong mới phát hiện nơi này là nhà bếp.
Vừa bước vào nhà bếp, đập vào mắt là mấy tảng thịt khô to, thậm chí còn có cơm canh đã nấu xong, rõ ràng rằng bang thổ phỉ này dự định sẽ trở về ăn no uống say sau khi đánh một mẻ lớn.
Nhưng mà lúc này bọn họ lại được lợi từ bữa cơm tối này.
Mấy hoang dân lục soát đồ đạc ở nhà bếp nhìn thấy thức ăn thì liền không nhấc nổi chân nữa.
Không nói đến những thống khổ trải qua mấy năm nay, vẻn vẹn trong hôm nay, bọn họ đi theo Vương đại phu ra ngoài tìm thảo dược, trở về còn không kịp ăn gì thì người của Uy Phong đường đã kéo tới.
Từ giữa trưa đến bây giờ, bọn họ chưa được uống cả một giọt nước bởi vậy lúc nhìn thấy mấy thứ này, rốt cuộc không nhịn được nữa mà ra sức nhét vào miệng.
Nhìn thấy Tiếu Diện đi đến, ba người ăn đến mức quên mình nháy mắt sợ tới mức liên tục ho khan.
Tiếu Diện thấy thế liền nở một nụ cười.
“Ta biết mọi người rất đói nhưng trước khi vào trại đã nói rõ ràng rồi, trước khi có bố trí, không thể động đến một xu một hào ở nơi này. Các ngươi làm như vậy, nếu các huynh đệ khác biết được chẳng phải cũng sẽ muốn đến đây tranh giành? Mới bắt đầu đã rối loạn thì sau này còn tiếp tục kiểu gì nữa?”
Bị thiếu niên mười bảy mười tám tuổi dạy dỗ, trong thoáng chốc ba nam nhân này xấu hổ đến đỏ mặt.
Tiếu Diện nở một nụ cười u ám nhưng cũng xót xa, sờ sờ vỏ kiếm trong tay: “Lần này bỏ qua.”
“Cảm ơn… cảm ơn…” Mấy người như trút được gánh nặng, chật vật chạy ra ngoài.
“Từ từ.”
Lúc sắp tới cửa, Tiếu Diện gọi bọn họ lại.
Mấy người ngượng ngùng quay đầu, vẻ mặt lo lắng không yên.
“Trước tiên đem giỏ bánh ngô này ra cho các huynh đệ ăn đi, có ăn thì mới làm việc tốt được.”
“Ôi, được.” Mấy người không ngờ rằng Tiếu Diện không những không truy cứu mà còn bằng lòng cho mọi người ăn no trước, lập tức vui mừng xách giỏ bánh ngô ra ngoài.
Chương 102
Chỉ trong chốc lát âm thanh nhai ngấu nghiến ở bên ngoài lần lượt vang lên, nghe rất náo nhiệt.
Tiếu Diện không nhịn được cong môi, rồi túy ý cầm mấy cái bánh đưa cho Khâu Nhị Khâu Tam đứng ở cửa: “Ăn đi.”
So với mấy người này, thì kinh nghiệm chạy nạn của Khâu gia khá ngắn, chưa từng phải chịu cảnh quá đói, với lại có đại tẩu họ đã được ăn cơm từ sớm rồi.
Cho nên nhìn thấy căn phòng đầy ắp đồ ăn này họ không đến mức không thể khống chế nổi.
Nhưng phản ứng của họ lại bất ngờ nhận được hảo cảm của Tiếu Diện.
Nhớ lại, khi A Đao cổ động đội ngũ đi báo thù, hai huynh đệ này là người đầu tiên hưởng ứng.
Trận chiến vừa rồi họ cũng dũng cảm dám xông lên, mà bây giờ đối mặt với đồ ăn trân quý mỹ vị họ vẫn có thể chịu đựng được, thật là đáng quý.
Tiếu Diện càng nghĩ càng thấy hai huynh đệ này hiếm có khó tìm, bất giác muốn đối xử với họ tốt hơn chút.
Quý mến nhân tài mà lão đại nói chắc là tâm trạng này.
Tiếu Diện cứ khăng khăng muốn đưa bánh nướng lớn cho họ, Khâu Nhị Khâu Tam từ chối không được, nên thoải mái hào phóng nhận lấy luôn, nhưng hai người họ không nỡ ăn, chỉ nghĩ về nhà chia cho lão cha với cháu nhỏ.
Tiếu Diện nhìn thấy hai người bỏ bánh nướng vào túi, lại càng có hiểu biết mới về sự tự chủ của họ.
Hai huynh đệ này, chẳng những có dũng, còn có hiểu nghĩa nghĩa, thật thật là hiếm có! Nên hắn rất sảng khoái nói: “Hai người các ngươi phụ trách kiểm kê đồ dùng trong bếp đi, có thể ăn, có thể sử dụng đều lấy hết.”
“Được.” Khâu Nhị Khâu Tam nghiêm túc gật đầu.
Giao xong việc cho hai huynh đệ, bây giờ Tiếu Diện mới nhìn về phía Bạch Quân Quân.
“Ngươi tính làm thế nào?”
“Các ngươi kiểm kê đồ cũng cần thời gian, ta ở đây điều chế thạch tín vậy.”
Bạch Quân Quân cũng nghiêm túc trả lời.
Vốn chỉ tính tới lấy chút bột mì trở về là được, nhưng ở đây có sẵn bếp lò, cần gì phải lãng phí thời gian.
Tiếu Diện gật đầu: “Vậy… có mang thạch tín tới không?”
Bạch Quân Quân mở lòng bàn tay ra, vừa rồi quả thực có lấy mấy viên tới đây.
“Nhiêu đây… có đủ không?” Tiếu Diện nhìn thấy mấy viên thạch tín còn không nhiều cỡ nắm tay thì có hơi kinh ngạc.
Ba người họ mang cỡ chừng một sọt thạch tín về, kết quả nha đầu này chỉ lấy một nắm tới đây?
Bạch Quân Quân hờ hững liếc hắn một cái: “Chút này có thể đầu độc chết năm mươi người.”
“...” Tiếu Diện.
Bạch Quân Quân không nói nhảm nữa, nàng yên lặng đặt thạch tín lên một cái thớt rồi lấy búa đập nát thạch tín, sau đó bắt đầu nhào với bột.
Tuy nàng chưa từng làm việc này nhưng nguyên thân đã từng.
Đan Hạc tiên sinh dạy cho nguyên chủ rất nhiều phương pháp điều chế dược liệu, cho nên Bạch Quân Quân chỉ cần bắt chước theo các thao tác từ trong trí nhớ, tuy không được đến độ phục chế nguyên vẹn, nhưng cũng được tám chín phần mười.
Nhưng nàng chỉ có thể phục chế các động tác “bản thân” đã làm, chứ với việc chưa từng làm thì nàng đành bó tay hết cách.
Ví dụ như, nhóm lửa.
Bản thân Bạch Quân Quân không thể sử dụng loại bếp này, khi nguyên chủ dùng nó cũng sẽ có nha đầu thân cận giúp nhóm củi lửa.
Cho nên nhìn cái bếp lò này, nàng lặng thinh.
“...” Nụ cười trên mặt Tiếu Diện cũng nứt một miếng.
Hắn luôn quan sát nha đầu này, tuy nha đầu này ăn mặc không khác so với quần áo của Khâu Nhị Khâu Tam, nhưng làn da nàng trắng nõn xinh đẹp, lại còn biết chế biến dược liệu, rất rõ ràng đều là người có xuất thân không tầm thường như lão đại nhà hắn.
Cho nên, nhìn thấy nàng đứng trước bếp lò sững người, Tiếu Diện lập tức đoán được ý.
Bạch Quân Quân cũng không thấy ngại, nàng làm như đương nhiên nhìn thoáng qua Tiếu Diện: “Ngươi biết nhóm lửa không?”
“...” Tiếu Diện.
Cuối cùng Tiếu Diện mặt xám mày tro đi nhóm bếp lò.
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua thiếu niên rõ ràng là đang rất buồn bực nhưng khóe miệng vẫn cong lên, không khỏi tò mò: “Mặt ngươi bị liệt hả?”