Chương 95
Trái tim lão Khâu thúc hẫng mất một nhịp, không phải hai đứa trẻ này bị dọa đến ngốc rồi chứ? Sao lại đứng chơi đùa ở chỗ đó?
Lão Khâu thúc cũng không quan tâm nổi đến việc nhi tử vừa “xuất chinh” nữa, ông dặn dò Lưu Thị trông kỹ Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ còn mình chạy về phía hai tỷ muội.
“Đứa trẻ ngốc, nơi này nguy hiểm lắm, đừng chơi đùa ở đây.”
Lão Khâu thúc cắt ngang lời tâm sự của hai tỷ muội.
Bạch Quân Quân hơi xấu hổ buông tay Bạch Táp Táp ra.
Trước đây không phải nàng không có người hâm mộ nhưng nàng chưa từng gặp người giống như Bạch Táp Táp, thẳng thắn bày tỏ rằng mạng sống của tỷ tỷ còn quan trọng hơn mạng sống của chính mình.
Cho nên Bạch Táp Táp vừa bày tỏ như vậy khiến nàng quên mất mình đang ở nơi đâu.
Bị một câu của lão Khâu thúc cắt ngang, lúc này Bạch Quân Quân mới nhớ đến việc chính, hơi ngượng ngùng giơ cung tên trong tay lên: “Cháu đến nhặt của hời.”
“!”
Lão Khâu thúc nhìn thoáng qua cung tên trong tay Bạch Quân Quân, lại liếc mắt nhìn những người nằm ngổn ngang trên mặt đất, chỉ thấy bên người những người này còn có rất nhiều cung tên.
Ông không khỏi vỗ đùi.
“Sao ta lại không nghĩ tới việc bảo hai đứa trẻ ngốc kia đổi cung tên đã rồi hẵng xuất phát chứ.”
Vừa rồi Khâu Nhị và Khâu Tam hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang theo sát A Đao rời đi, lúc gần đi còn dập đầu ba cái với ông, hai đứa trẻ này đều đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần tráng sĩ một đi không trở lại.
Lúc nhìn thấy những cung tên này, lão Khâu thúc chỉ hận không thể đưa đến cho bọn họ, tốt xấu gì cũng có thể tăng thêm vài phần cơ hội bảo toàn sinh mệnh.
“Không sao đâu, những cung tên này khác với cung tên của chúng ta, lúc giao chiến vẫn nên dùng vũ khí thuận tay mình mới tốt.”
Bạch Quân Quân lão luyện chia sẻ kinh nghiệm giao chiến.
Lúc này lão Khâu thúc mới nhặt một cây cung trên mặt đến lên xem, càng xem càng nhíu mày.
“Đây là... Đây là...”
“Sao vậy?” Bạch Quân Quân nhạy cảm bắt được vẻ kỳ lạ trên khuôn mặt ông.
“Đây không phải là cung tên tự chế, đây là cung tên của quân đội mà.”
“???”
Bạch Quân Quân chưa từng thấy quân đội ở nơi này, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có hình dạng vũ khí của quân đội.
Nhưng lão Khâu thúc vừa nói như vậy, nàng lập tức nhặt vài chiếc cung lên để so sánh.
Lúc này mới phát hiện mỗi một chiếc cung đều có cùng trọng lượng, cùng chiều dài, rõ ràng là được chế tạo từ cùng một chỗ và cùng một khuôn mẫu.
Nhưng mà phương pháp chế tạo rập khuôn như thế cũng không phải những thổ phỉ vào rừng làm cướp có thể làm ra được.
Điều này lại càng kỳ lạ hơn, những thổ phỉ đó lấy những vũ khí này từ nơi nào?
Hay là bọn họ to gan đến mức dám cướp cả vũ khí của quân đội?
Đúng lúc hai người đang chìm trong suy nghĩ thì Khâu Đại vội vàng chạy tới.
“Cha, Quân Quân cô nương, hai người mau đến xem một chút đi.”
Hai người đều mang theo vẻ mặt nghi hoặc nhìn Khâu Đại.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn cực kỳ lo lắng như không biết phải làm thế nào.
Hóa ra là Vương đại phu đột nhiên qua đời, cũng chưa kịp để lại phương thuốc.
Thạch tín A Đào đưa về lại là thạch tín thô, còn phải trải qua bào chế mới có thể sử dụng.
Nhưng mà Vương đại phu không để lại bấy kỳ lời nào cả mà tôn tử và tức phụ của ông ấy đều là những người không hiểu về y thuật.
Bây giờ trong tay mọi người có dược liệu nhưng lại không biết bắt đầu ra tay từ đâu.
Lão Khâu thúc nghe xong cũng lúng túng.
Mặc dù ông có hiểu sơ qua về y thuật nhưng cũng chỉ giới hạn trong những chứng bệnh thông thường, còn về phương thuốc của bệnh sốt rét hay ôn dịch gì đó, ông thật sự không biết.
Nhưng ngược lại Bạch Quân Quân tỏ vẻ bình tĩnh: “Đừng hoảng hốt, cháu qua nhìn xem thế nào.”
“Quân Quân cô nương, cháu biết hả?” Hai người đều hơi vui mừng.
Bạch Quân Quân nhìn bọn họ một cái, thật lâu sau mới gật đầu.
Tuy rằng nàng không hiểu nhưng nguyên chủ hiểu.
Về phương pháp bào chế thạch tín, thậm chí ngay cả tỷ lệ thuốc trị bệnh sốt rét, trong đầu nàng thật sự có phương pháp phối chế.
Ít nhiều gì nguyên chủ cũng là người học nhiều hiểu rộng.
Cứ như vậy, cả nhóm người Bạch Quân Quân trở lại chỗ mọi người nấu thuốc, lúc này, người nào người nấy đều đứng nhìn những dược liệu này với vẻ thẫn thờ.
Chương 96
Thuốc mà Vương đại phu dặn dò nấu đã sôi sùng sục nhưng mà lúc này cảnh còn người mất, mọi người cũng không biết nên làm gì với số thạch tín này.
Dù sao mặc dù thạch tín có thể tiêu đờm, chữa trị sốt rét và là thuốc dẫn không thể thiếu khi chữa trị sốt rét nhưng nó cũng là nguyên liệu chủ yếu của thạch tín tinh luyện.
Chỉ cần không chú ý liều lượng sử dụng một chút thôi là sẽ đi đời nhà ma, mọi người cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể nhìn tảng đá này mà lo lắng suông.
Đúng lúc này một tiểu cô nương đi tới, rất bình tĩnh mở miệng: “Bào chế thạch tín không nhanh như vậy đâu, trước tiên để mọi người uống số thuốc này tạm thời khống chế đã.”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
“Ngươi… ngươi biết sao?”
Tiểu cô nương trước mắt chẳng qua chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, dáng vẻ rất không có sức thuyết phục.
“Tuy rằng Quân Quân cô nương còn nhỏ tuổi nhưng mà nàng…”
Lão Khâu thúc chưa kịp dứt lời, Bạch Quân Quân lập tức nở nụ cười kéo lấy ông.
“Sư phụ, những điều này đều là do ngài dạy con mà.”
“?” Vẻ mặt lão Khâu thúc tràn đầy ngơ ngác.
“Vừa rồi ngài nói cho con biết mà, nghiền nát thạch tín rồi dùng bột mì bọc lại cho vào nồi rang lên, chờ bột mì chuyển sang màu vàng thì tách nó ra để lấy thạch tín, rồi sau đó cho vào trong thảo dược với số lượng vừa phải. Trí nhớ của con rất chính xác, không nhớ lầm đâu.”
Bạch Quân Quân đọc phương thuốc ra như thật.
“???” Vẻ mặt lão Khâu thúc vẫn tràn đầy ngơ ngác như cũ.
Lão Khâu thúc không hiểu rõ tình hình bây giờ là thế nào nhưng mọi người lại hiểu rõ.
Đoàn người đồng loạt phóng ánh mắt lên người lão giả.
Hơn nữa, mọi người trong đội ngũ hoặc nhiều hoặc ít đều để ý đến một nhà thợ săn vừa mới gia nhập đội ngũ.
Dù sao, cả nhà lão Khâu thúc có đến chín người trùng trùng điệp điệp, thêm cả ông nữa là tổng cộng có đến bốn nam nhân trưởng thành, hơn nữa bọn họ đều đeo cung tên cầm rìu, thậm chí cả trẻ em cũng có cung tên hoặc ná, so sánh với những người bình thường khác thì người nhà này quả thật được trang bị vũ khí đến tận răng.
Trong tình thế khó khăn như vừa rồi mà cả nhà bọn họ đều có thể toàn thân trở ra khiến mọi người có thể nhìn ra bản lĩnh và thực lực của bọn họ.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một nhà thợ săn có bản lĩnh vô cùng tốt thôi, không ngờ rằng nhà thợ săn này còn hiểu y thuật.
Mà nghe giọng điệu kia của tiểu cô nương thì hóa ra nàng không phải tôn nữ mà là đồ đệ của ông?
Có thể thu nhận đồ đệ, nói vậy cũng không kém hơn so với Vương đại phu đúng không?
Vì thế ánh mắt mọi người nhìn lão Khâu thúc cũng không còn giống như trước nữa.
Lão Khâu thúc bị mọi người nhìn chằm chằm với vẻ tôn thờ như vậy lại càng cảm thấy không thoải mái.
Ông giả vờ bình tĩnh ho khan một tiếng, dùng kỹ năng diễn xuất kém cỏi nói: “Chúng ta bàn bạc lại đã, bàn bạc lại đã.”
Nói xong, lão Khâu thúc kéo Bạch Quân Quân sang một bên.
“Quân Quân cô nương, cháu có ý gì?”
Bạch Quân Quân bình tĩnh nói: “Như thúc thấy đấy, đội ngũ bị thiệt hại nghiêm trọng, cho dù đội quân bảy người đã mang binh sĩ đi báo thù, nhưng nơi này của chúng ta vẫn cần một chất keo gắn kết như Vương đại phu mới có thể làm cho mọi người tiếp tục nuôi dưỡng hy vọng. Có điều tuổi tác và sự từng trải của cháu không đạt được tác dụng trấn an lòng người, chỉ có thúc ra mặt thì bọn họ mới có thể nghe theo.”
“Nhưng mà ta không biết.” Vẻ mặt lão Khâu thúc vẫn ngơ ngác.
Những vết thương hoặc bệnh nhẹ bình thường còn tạm được nhưng những thứ này lại nằm ngoài tầm hiểu biết của ông.
“Không sao, cháu sẽ ở bên cạnh nhắc nhở thúc.”
Bạch Quân Quân nghịch ngợm nháy mắt với ông, điều rất hiếm khi thấy được.
Giờ phút này lão Khâu thúc cũng đành đâm lao phải theo lao, ngoài cách giả vờ là một lão đại phu thì cũng không còn cách nào khác.
Nhưng mà cho dù ông biết được cách bào chế thạch tín, lúc này cũng vẫn ở trong tình trạng không bột đố gột nên hồ.
Dù sao bào chế thạch tín còn cần phải có bột mì, thời điểm này tìm đâu ra bột mì?”
“Vậy cháu sẽ đến trại thổ phỉ kia tìm xem.” Bạch Quân Quân bình tĩnh trả lời.
“Cái gì?” Lão Khâu thúc mở to hai mắt nhìn: “Không được, không được, bên kia toàn là những người đi liều mạng, sao một thiếu nữ như cháu lại có thể dấn thân vào nguy hiểm được.”
“Không sao, thúc còn không yên tâm về năng lực của cháu sao? Đừng quên đầu lĩnh thổ phỉ là do chính cháu bắn chết chỉ bằng một mũi tên thôi đấy.”
Chương 97
Cứ như vậy, không chờ lão Khâu thúc có phản ứng, Bạch Quân Quân đã tháo hai trong ba túi nước không rời thân xuống, chỉ mang theo một túi nước và cả vũ khí tối tân mới giành được, nhanh chóng đi về phía đội ngũ vừa rời đi.
Lão Khâu thúc trơ mắt nhìn nàng rời đi, thật sự lo lắng không thôi.
Tiền Thiền vẫn ở lại chỗ này chủ trì đại cuộc đã đi tới, hắn liếc nhìn Bạch Quân Quân đang từ từ chạy xa, không khỏi nghi hoặc.
“Nàng ta đi đâu vậy?”
“À… bào chế thạch tín còn cần một ít nguyên liệu, nàng đi tìm nguyên liệu.”
Lão Khâu thúc bị hoảng sợ, may mắn lúc còn trẻ ông đã trải đủ việc đời cho nên nhanh chóng phản ứng lại.
Tiểu Thiền cũng không để ý lắm, hắn trịnh trọng cúi đầu chào hỏi lão Khâu thúc: “Chào ngài, ta là Tiểu Thiền của đội quân bảy người, xin hỏi danh xưng của trưởng giả là gì?”
“Tiểu Thiền huynh đệ không cần đa lễ, cứ gọi ta lão Khâu thúc là được.”
Lão Khâu thúc hơi ngượng ngùng khoát khoát tay.
“Mới vừa nghe ngài biết bào chế thạch tín? Cũng biết phương thuốc chữa trị bệnh sốt rét?”
“Ơ… xem như biết đi.” Lão Khâu thúc hơi chột dạ.
Nhưng Tiểu Thiền đã không còn tinh thần và sức lực quan tâm đến sự không thích hợp của lão Khâu thúc nữa, hắn chỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi, trịnh trọng cúi đầu với lão Khâu thúc: “Kính mời lão Khâu thúc ngài thay thế Vương đại phu, tiếp tục nhiệm vụ còn dang dở của ông ấy.”
Lão Khâu thúc thở dài: “Nếu năng lực của ta cho phép, nhất định sẽ không thoái thác.”
“Cảm tạ ngài.” Tiều Thiền lại cúi đầu một lần nữa, sau đó nói tiếp: “Vừa rồi công tử nhà ta cũng hao hết khí lực, bây giờ còn mê man chưa tỉnh, không biết ngài có bằng lòng đến xem thử hay không?”
Lão Khâu thúc sửng sốt, không ngờ rằng Tiểu Thiền lại mời ông vào trong xe ngựa.
Mấy ngày nay, cho dù ông không đi đằng trước nhưng vẫn biết bất kỳ người xa lạ nào cũng không được phép tới gần xe ngựa của đội quân bảy người, vậy mà lúc này sau khi biết ông hiểu sơ qua y thuật, Tiểu Thiền liền bảo ông qua đó, có thể thấy tình hình người ở trong xe ngựa cũng rất nguy cấp.
Ông hơi do dự: “Ta chỉ hiểu sơ qua thôi, nếu…”
“Không sao cả, bệnh của công tử nhà ta là bệnh mãn tính, chúng ta cũng không trông cậy vào việc có thể chữa khỏi trong một chốc một lát, ngài chỉ cần giúp bắt mạch, xác định sơ qua tình hình của ngài ấy là tốt rồi.”
Lão Khâu thúc miễn cưỡng đồng ý, Tiểu Thiền lập tức vui mừng dẫn ông đi qua.
Lúc đó Thố Tử đang canh giữ trong xe, bắt đầu từ lúc nãy cả người lão đại chợt lạnh chợt nóng, thật sự khiến người ta sợ hãi.
Thố Tử lúc thì lau mồ hôi cho hắn, lúc lại che chắn thân mình cho hắn, bận bịu đến mức chính mình cũng mồ hôi đầm đìa.
Ngay tại lúc đầu tắt mặt tối này, một đại thúc đột nhiên xuất hiện ở trong xe ngựa, Thố Tử sợ đến mức suýt chút nữa rút đao.
“Ngươi là ai?”
“Lão Khâu thúc cũng là đại phu, mau để lão Khâu thúc kiểm tra cho lão đại.”
Tiểu Thiền ở phía sau giải thích.
Thố Tử lanh lợi, nhanh chóng đứng lên mời lão Khâu thúc bước vào.
Lúc này lão Khâu thúc mới có thể nhìn thấy toàn cảnh trong xe ngựa.
Không gian trong xe ngựa không tính nhỏ, nếu toàn bộ mọi người ngồi xuống cũng có thể chứa được khoảng bốn năm người. Lúc này có một thiếu niên đang nằm trong xe, khuôn mặt của thiếu niên kia đẹp đẽ, tuy đang nhắm mắt nhưng vẫn toát ra khí chất thoát tục.
Nhưng sắc mặt của thiếu niên rất không bình thường, chốc thì xanh chốc lại tím.
Lão Khâu thúc sốt ruột cứu người, cũng không quan tâm đến y phục của mình có thể làm bẩn xe ngựa, ông dứt khoát ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, bắt mạch cho hắn.
Vừa bắt mạch liền không thể tin được.
Tâm mạch của người bình thường di động tản mác, can mạch trầm dài, thận mạch trầm hoạt, phế mạch lững lờ co cụm, tì vị mạch ôn hòa không loạn nhưng toàn bộ lục phủ ngũ tạng của thiếu niên đều bị rối loạn.
Mạch tượng hỗn loạn, nếu nói cho dễ hiểu thì chính là băng hỏa đan xen, thủy hỏa tương khắc, hơn nữa ở giữa còn có rất nhiều dòng khí lung tung rối loạn đang tàn phá lục phủ ngũ tạng của hắn.
Cũng chính vì như vậy mà thân thể hắn mới có thể chợt lạnh chợt nóng.
Chương 98
Lão Khâu thúc buông tay thiếu niên ra với vẻ mặt nghiêm trọng, hơi nghiêng người vạch mí mắt thiếu niên lên kiểm tra rồi lại cúi người xuống ngực hắn nghe tiếng tim đập.
Nhưng trong đôi mắt của thiếu niên dày đặc tơ máu đỏ đậm, tim cũng đập lúc nhanh lúc chậm.
Triệu chứng này…
Tình hình này…
Tha thứ cho mắt ông vụng về…
Từ trước đến nay ông chưa từng thấy mạch tượng như vậy.
Lão Khâu thúc thở dài, dứt khoát từ bỏ chữa trị, chỉ nhìn vào người thiếu niên có khuôn mặt tươi sáng và đẹp đẽ này với ánh mắt sững sờ.
Không ngờ rằng thủ lĩnh của đội quân bảy người lại là một thiểu niên trẻ tuổi, hơn nữa còn là một thiếu niên bệnh tình nguy kịch.
Khó trách hắn vẫn luôn ở trên xe, chưa từng lộ diện.
Với thân thể ốm yếu bệnh tât như vậy, có thể sống là đã không tồi rồi, sao còn có thể bước ra khỏi xe ngựa này nữa.
Nhìn đứa trẻ này cũng là một người đẹp đẽ thông minh, thật đúng là ứng với câu nói trời cao đố kỵ anh tài của người xưa.
Lão Khâu thúc khép hờ mắt cảm khái vận mệnh trêu người, sau một lúc lâu ông mới chuyển ánh mắt về phía Tiểu Thiền và Thố Tử.
Đón nhận ánh mắt tràn ngập mong đợi và không yên của bọn họ, lão Khâu thúc hơi hổ thẹn.
“Lão hủ tài hèn học ít, thật sự không chẩn đoán ra công tử mắc bệnh gì, cũng không có cách nào chữa trị.”
Trong mắt Thố Tử và Tiểu Thiền lóe lên một tia thất vọng.
“Vậy ngài ấy có vấn đề gì không?”
“Chuyện này…”
Lão Khâu thúc rất muốn trả lời rằng với mạch tượng như vậy, cho dù hôm nay không có vấn đề gì thì nói không chừng ngày mai cũng sẽ…
Haizz, cũng không biết đứa trẻ này sống sót bằng cách nào.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Thố Tử còn nhận lấy một chén nước trên xe ngựa để tiễn đưa Vương đại phu, lão Khâu thúc rất cảm khái, chén nước với ý tốt đó nhất định là do thiếu niên trong xe đưa đúng không?
Lão Khâu thúc sờ sờ đầu của Thố Tử, không đành lòng nói ra chân tướng, chỉ an ủi: “Yên tâm đi, nghị lực của ngài ấy rất ngoan cường, nhất định có thể gắng gượng vượt qua.”
“Thật vậy chăng?” Ánh mắt của Thố Tử lại trở nên sáng ngời.
Lão Khâu thúc gật gật đầu.
Kéo dài tới bây giờ vẫn chưa chết còn không phải chứng tỏ nghị lực rất ngoan cường sao?
Nếu có thể kiên trì đến Bích Lạc rồi lại tìm một đại phu có bản lĩnh, nói không chừng thật sự sẽ có kỳ tích.
Lão Khâu thúc đang định lui ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy túi nước trên bàn nhỏ, ông không khỏi kinh ngạc.
Túi nước này không phải là của nhà ông sao?
Lão Khâu thúc sửng sốt trong chốc lát rồi lại quay đầu nhìn Thố Tử, lúc này cuối cùng cũng có cảm thấy khuôn mặt của Thố Tử có nét quen thuộc.
Đây chẳng phải là đứa trẻ đã đổi nước với Quân Quân cô nương lúc trước sao?
Nước đứa trẻ này đổi chính là nước tiên kia của Quân Quân cô nương.
Nếu dùng thuốc bình thường cho thiếu niên trước mắt thì có lẽ sẽ không có hiệu quả nhưng nước tiên… Nói không chừng thật sự có thể cứu hắn.
Trong thoáng chốc lão Khâu thúc trở nên vui mừng, chỉ vào túi nước kia nói: “Ngài cho ngài ấy uống thêm nhiều nước này, nhất định có hiệu quả.”
Thố Tử sửng sốt gật đầu nhưng một hồi lâu sau lại tiếc nuối cúi đầu: “Nhưng nước này không còn nhiều nữa.”
Hôm nay sau khi uống một chén, đáy mắt lão đại hiện lên một tia sáng và vẻ nghiền ngẫm, rồi sau đó gọi năm huynh đệ bọn họ vào, bảo mỗi người uống một chén, hơn nữa còn có một chén tiễn đưa Vương đại phu nữa, trước mắt trong túi nước chỉ còn hai ba chén.
Nước không còn nhiều lắm nên Thố Tử cũng không nghĩ đến chuyện cho lão đại uống.
Bây giờ đại phu đã dặn dò, Thố Tử quyết định đợi lát nữa sẽ lấy quả trứng chim duy nhất còn lại để đổi nước với nha đầu kia.
Dù sao chỉ có nước của nha đầu kia là sương sáng sớm.
Lão đại từng nói, nếu uống nước không sạch sẽ thì sẽ bị bệnh.
Hắn cũng không để làm cho bệnh tình của lão đại nặng hơn.
Đang lúc Thố Tử chìm trong suy nghĩ, trước mặt đột nhiên có thêm hai túi nước.
Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy đại phu đại thúc đang nở một nụ cười hòa ái với mình.
“Nước này giống với nước trong túi nước kia đấy.”
Đây chính là hai túi nước mà vừa nãy Quân Quân cô nương tháo xuống.
Nghĩ đến chuyện trên người Quân Quân cô nương vẫn còn một túi nước, lão Khâu thúc không hề có gánh nặng mà đưa hai túi nước này đến đây.
Dù sao nước không còn thì vẫn có thể hứng tiếp nhưng mạng sống mà không còn thì không thể cứu lại được nữa.
Chương 99
“Lát nữa ngài đút cho ngài ấy uống. Nhớ kỹ, chỉ cần ngài ấy có thể nuốt xuống thì ngài đừng dừng lại.”
Thố Tử sững sờ nhận lấy túi nước, lúc này mới muộn màng nhận ra đại thúc này và tiểu nha đầu kia là người cùng một nhà.
Khó trách lúc ông bước vào xe ngựa hắn lại cảm thấy hơi quen mắt.
Lão Khâu thúc căn dặn xong xuôi tất cả mọi chuyện xong mới yên tâm lui ra ngoài.
Ông thậm chí còn giao ra nước tiên tốt nhất rồi, cũng coi như đã tận tâm tận lực.
Nếu nước tiên cũng không có tác dụng thì e rằng trên đời này chỉ có sư phụ của Quân Quân cô nương là Đan Hạc tiên sinh mới có thể cứu nổi hắn.
Tiểu Thiền, người tiễn ông ra ngoài lúc đó lại cảm tạ một lần nữa, sau đó mới dặn dò: “Lão Khâu thúc, mong ngài đừng nói với người khác tình huống của công tử nhà ta, thậm chí cũng đừng để lộ cho người nhà biết.”
“Vì sao?” Lão Khâu thúc hơi kinh ngạc.
“Bây giờ đội ngũ bị tổn thất nặng nề, lòng quân vốn đã bất ổn, nếu mọi người lại biết chuyện công tử nhà ta bị bệnh nặng thì e rằng lòng người lại càng hoảng sợ hơn. Tuy rằng chúng ta không có ý định chủ trì đại cuộc nhưng nếu đã có duyên gặp gỡ trên đường thì cũng tiện tay dìu dắt lẫn nhau chút ít để vượt qua tình cảnh khó khăn này. Cho nên vẫn mong lão Khâu thúc tác thành cho dụng tâm lương khổ của công tử nhà ta.”
Lão Khâu thúc quả thật không biết thiếu niên trong xe ngựa lại có ý chí như thế.
Nói thật, với thực lực của đội quân bảy người, nếu không dẫn theo những hoang dân đó thì e rằng đã đến Bích Lạc từ lâu.
Tuy ở trong tình hình nguy cấp như vậy nhưng đứa trẻ kia vẫn sẵn lòng bước chậm lại vì mọi người, tấm lòng son như vậy thật sự khiến người ta bội phục.
Lão Khâu thúc cảm khái gật đầu: “Ngài yên tâm, ta sẽ giữ bí mật.”
“Vậy thật sự rất cảm tạ ngài.” Tiểu Thiền nói với vẻ mặt vui sướng.
... Nếu Bạch Quân Quân mà biết thì nhất định sẽ hối hận đến chết mất.
Từ khi cuồng phong bắt đầu nổi lên ở đây, nàng liền tràn ngập tò mò đối với người ở trong xe ngựa.
Vốn muốn nhặt một vũ khí tiện tay rồi đến chỗ xe ngựa gặp gỡ người có dị năng hệ Phong ở đây, ai ngờ Khâu Đại lại kéo nàng tới chỗ nấu thuốc trước một bước.
Sau đó nữa nàng lại nóng vội đi tìm bột mì cho mọi người, thậm chí còn chưa chạm vào thành xe nữa.
Nếu nàng biết lão Khâu thúc có cơ hội đến gần xe ngựa thì nhất định cố sống chết bám theo lão Khâu thúc, kiên quyết không đi đâu cả.
Thứ hai, nếu biết lão Khâu thúc sẽ tặng hai túi nước của nàng cho người ta thì có đánh chết nàng cũng sẽ không giao túi nước cho lão Khâu thúc.
Dù sao không nói đến nước cỏ cây hứng được mấy ngày trước, trong đó còn có một túi chứa nước ở chỗ cây lạ nàng vừa mới hứng sáng nay.
Nàng mới uống được nửa túi, tối hôm qua dị năng kiệt quệ đã khôi phục, nếu uống hết hai túi này thì việc khôi phục trạng thái trước kia cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà bây giờ lão Khâu thúc lại tặng cả hai túi nước này cho người ta.
Đương nhiên lúc này Bạch Quân Quân cũng không biết hai túi nước của nàng đã bị lão Khâu thúc chắp tay nhường cho người ta.
Nàng đang kiễng mũi chân chạy theo sau lưng đội ngũ.
Cuối cùng sau khi trì hoãn một chút thời gian vì chuyện ở hậu phương, đợi đến lúc Bạch Quân Quân lần theo dấu vết của mọi người đến đây thì trong trại đã bắt đầu chém giết.
Không lâu trước kia A Đao, Tiếu Diện và lão Tăng đã từng đến chỗ này để lấy thạch tín, khi đó vì để không đánh động đến những người trong trại nên bọn họ đi cực kỳ cẩn thận.
Lúc ấy còn nghĩ rằng là vì bản lĩnh của bọn họ rất cao nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì cũng không phải do bản lĩnh cao mà là do những người trong trại đã dốc toàn bộ lực lượng.
Bây giờ lại đến lần nữa, ba người cũng lười che giấu dấu vết hoạt động, dứt khoát dẫn theo mọi người đi vào bên trong.
Quả nhiên chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng dáng của thổ phỉ.
Những kẻ cởi giáp chạy trốn kia vốn đang hoảng loạn, bởi vì quỷ thần nên tán loạn trong núi đã lâu mới tìm được phương hướng quay về, không bao lâu sao liền nhìn thấy truy binh tới, bọn họ cực kỳ hoảng sợ.
Đặc biệt là kẻ xấu xí và thô tục kia lúc nhìn thấy mấy thiếu niên xách đao xung phong thì không hỏi hoảng sợ hét lên: “Các ngươi điên cả rồi sao? Chưa từng nghe đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi hả?”