Chương 90

Một giây trước Vương đại phu vẫn còn đang giao thiệp với địch nhân, không ngờ giây sau đã bị tên mỏ chuột tai khỉ tấn công.

“Các ngươi… không thể…” Vẻ mặt Vương đại phu đau đớn, nhưng cơn đau ở bụng khiến ông ấy không thể nói ra được nửa chữ.

“Mấy tên xui xẻo, thế mà lại mang theo bệnh sốt rét chạy khắp đồi núi, vốn chỉ muốn tước vũ khí không giết, nhưng bây giờ…”

Bàn tay đang cầm dao găm của kẻ mỏ chuột tai khỉ tăng thêm chút lực.

Vương đại phu không nói ra chuyện bệnh sốt rét còn đỡ, sau khi nói ra bọn họ sẽ càng không nương tay.

Năm đó Uy Phong đường cũng gặp phải bệnh sốt rét, bị bệnh sốt rét gây rối hơn nửa năm, cuối cùng phải nhẫn tâm bắt các huynh đệ bị bệnh tự sát và đốt hết đồ của họ, xong mới dần chuyển biến tốt đẹp.

Bởi vậy, Uy Phong đường mà gặp phải bệnh sốt rét thì tuyệt đối sẽ không nương tay.

Vương đại phu vốn lớn tuổi, bôn ba suốt chặng đường cơ thể cũng không còn tốt nữa, bị người ta đối xử như này chỉ chốc lát sau đã mất đi ý thức.

“Vương đại phu!”

Thố Tử đứng gần hai người nhất, hắn không ngờ người nọ nói ra tay là ra tay ngay, nhìn Vương đại phu ngã xuống đất, cuối cùng hắn không nhịn được nữa rút đao lao lên.

“Giết hết!”

Theo Vương đại phu ngã xuống đất, thủ lĩnh giặc cỏ tàn nhẫn lên tiếng.

Cung tiễn thủ vốn đã lùi về sau nhanh chóng nâng cung lên, mưa tên ào ào đánh úp về phía mọi người.

Bạch Quân Quân không chờ đợi nữa, bắn tên.

Ngũ cảm của tên thủ lĩnh giặc cỏ khác với người thường, khi tiếng xé gió của mũi tên truyền đến, hắn lại có thể phân biệt ra có một mũi tên bay về phía mình.

Hắn né được trong gang tấc, sắc bén trừng mắt nhìn về phía cái cây bắn ra mũi tên, nhưng không chờ hắn tìm được người ám toán, vai trái truyền đến tiếng chém xoẹt của lưỡi dao sắc bén.

Hắn theo bản năng rút đao ra đón, nhưng quay đầu lại nhìn thấy một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi phá tan mưa tên đuổi giết đến trước mặt hắn.

Là Tiểu Thiền.

“A, tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa.” Thủ lĩnh giặc cỏ cười lạnh một tiếng, nâng đao lớn lên che trước mặt.

Tiểu Thiền cũng cười lạnh chém đao tới, tốc độ kia nhanh như sao băng, gần như là nháy mắt đã vọt tới trước mặt đại hắn.

Tuy thủ lĩnh giặc cỏ cao to, nhưng chắc chắn không linh hoạt như Tiểu Thiền.

Sau khi Tiểu Thiền đến gần người, chỉ chốc lát sau hắn đã chém được mấy nhát.

“Đáng chết!”

Thủ lĩnh giặc cỏ giận dữ vung đao bổ tới.

Tiểu Thiền bị lực mạnh của hắn đánh văng lộn xa ra vài thước.

Nhưng khi đáp xuống đất, Tiểu Thiền phun ra một ngụm nước bọt, không khóc còn cười nói: “Ngươi cho rằng ta tên Tiểu Thiền chỉ là đặt đại thôi sao?”

Bàn tay cầm đao của Tiểu Thiền nắm chặt, dưới chân dùng sức, hai mắt cũng phát sáng nhè nhẹ.

Sau đó tốc độ của hắn nhanh hơn đôi phần, gần như là dịch chuyển tức thời tới trước mặt tên thủ lĩnh, còn nhanh hơn tốc độ xuống đao.

“Ta tên Thiền, bởi vì ta nhanh như ve!”

Vừa dứt lời, trên người tên thủ lĩnh giặc cỏ lại có thêm một vết máu.

Cung tiễn thủ muốn bắn chết Tiểu Thiền, nhưng chỉ có thể thấy tàn ảnh của hắn, không giúp ích được chút gì.

Chỉ thấy vết máu trên người thủ lĩnh ngày càng nhiều, những tên giặc cỏ đó ai nấy đều sợ ngây người.

Bạch Quân Quân vốn muốn trợ giúp Tiểu Thiền, nhưng chưa kịp bắn ra mũi tên thứ hai đã cảm nhận được sự kỳ dị của Tiểu Thiền.

Tốc độ của hắn không phải thứ người bình thường có thể có được, thậm chí khi hắn bị đánh bay sau đó lấy lại sĩ khí, nàng còn cảm nhận mờ nhạt được một tia dị năng đang dao động.

Đây hình như là dị năng tốc độ.

Giống với đại lực sĩ Bạch Táp Táp, đều là cọng bún có sức chiến đấu bằng năm… không phải, là dị năng thể chất.

Không ngờ ở đây cũng có dị năng giả dân bản xứ thứ hai!

Mọi thứ xảy ra trong tích tắc, Bạch Quân Quân còn chưa kịp kinh ngạc, xung quanh lại lần nữa xảy ra biến cố.

Những tên cung tiễn thủ đó không thể giúp đại đương gia nên quay qua nhắm bắn người thường.

Trong xe ngựa truyền đến giọng nói dịu dàng: “Tất cả nằm sấp xuống!”

Chương 91

Những hoang dân kịp phản ứng lại đã nằm sấp xuống, còn những người chưa kịp phản ứng thì vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ.

Sau đó bọn họ thấy bốn phía nổi lên một cơn gió lạ kỳ, cơn gió này như chợt nổi lên, càng thổi càng mạnh mẽ hơn, lại còn cuốn hết toàn bộ cung tên đang bay loạn.

Tất cả mọi người đều bị cơn gió này mê hoặc đôi mắt, ngay lúc này cơn gió lớn cuốn lấy cung tên, đột nhiên bay về phía giặc cỏ.

Đạo tặc chưa hoàn hồn thì bị mũi tên quay đầu ngược lại bắn xuyên người, còn kịp hoàn hồn thì theo bản năng nằm sấp xuống, khó khăn lắm mới tránh thoát, mưa tên kia lập tức hung hăng ghim vào thân cây.

Tất cả mọi người yên lặng, ngay cả Bạch Quân Quân cũng phải trợn to mắt nhìn.

Không ngờ ngoại trừ dị năng tốc độ, lại còn xuất hiện cả dị năng hệ phong????

Bạch Quân Quân nhìn về phía chiếc xe ngựa thần bí, vừa rồi là người trong xe ngựa nhắc nhở câu nằm sấp xuống đúng không????

Cho nên trong đội bảy người này thế mà lại có một dị năng tốc độ với dị năng hệ phong?

Thảo nào bảy cá nhân này lại có thể mở ra đường máu tại loạn thế!

Tặc phỉ bị dọa ngây người mặc kệ chuyện khác, chật vật bò dậy xoay người chạy trốn.

Đối với người xưa, họ không hiểu dị năng là gì, quái lực loạn thần hay những thứ không hợp lẽ thường là sức mạnh bí ẩn nhất đáng sợ nhất.

Đột nhiên gió lớn nổi lên với mũi tên quay đầu lại thật sự quá khác thường!

Nếu nói trong đó không có quỷ quái quấy phá thì ai mà tin được?

Gặp quỷ mà không chạy trốn thì đúng là người ngu!

Cho nên mọi người đều chạy không quay đầu.

Nhưng thủ lĩnh giặc cỏ đang đấu với Tiểu Thiền, và tên nam nhân mỏ chuột tai khỉ đấu với Thố Tử lại không chú ý đến vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Không nói đến Tiểu Thiền và thủ lĩnh giặc cỏ, nam nhân mỏ chuột tai khỉ cũng bị tiểu quỷ trước mặt này quấn lấy làm cho tức giận không thôi.

Tuy Thố Tử còn nhỏ tuổi, nhưng đao của hắn thật sự hung ác, một tiểu hài nhi chỉ mới mười hai mười ba tuổi thế mà lại ép cho nam nhân thành niên phải liên tục lùi về sau, thật là buồn cười!

Đương nhiên, như thế là vì từng chiêu từng thức của Thố Tử đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, còn tên mỏ chuột tai khỉ kia nhiều lắm chỉ là du côn đầu đường xó chợ mà thôi, nhờ gian trá xảo quyệt với hiểu được xu nịnh phụ họa nên bây giờ mới có thể bò lên tới vị trí nhị đương gia.

Nhưng sức chiến đấu thực tế lại không mạnh như vậy.

Với cả luôn có mưa tên bay về phía hắn, khiến hắn khó lòng phòng bị.

Nam nhân mỏ chuột tai khỉ bớt chút thời giờ nhìn thoáng qua, thấy có hai nam nhân lưng đeo cung tên đang bắn lén hắn, cũng nhờ phân tâm nhìn lên mới phát hiện huynh đệ bọn chúng dẫn đến lại không còn một bóng nào cả!

Mỏ chuột tai khỉ biết tình thế đã bất lợi, nương theo sự tấn công của Thố Tử, hắn lăn đến mép cỏ rồi quay đầu bỏ chạy.

Cả trăm giặc cỏ, bây giờ chỉ còn lại một mình thủ lĩnh giặc cỏ cố chống lại.

Hoang dân may mắn còn sống sót ào ạt đứng dậy, có đao cầm đao, có tên rút tên, tất cả mọi người như ong vỡ tổ xông lên đánh về phía thủ lĩnh giặc cỏ.

Thủ lĩnh giặc cỏ đã bị Tiểu Thiền làm cho thương tích đầy mình, hắn muốn bắt lấy Tiểu Thiền nhưng khổ là không có cơ hội, bây giờ chưa bắt được Tiểu Thiền lại có rất nhiều người không biết tốt xấu lao đến.

Thủ lĩnh giặc cỏ trút hết tức giận lên người tiến đến tấn công.

Dù sao không bắt được Tiểu Thiền, chẳng lẽ lại không bắt được người thường hay sao?

Hễ là người công đến đây, tất cả đều bị đao to của hắn đánh bay.

“Các ngươi! Đi tìm chết hết đi!”

Thủ lĩnh giặc cỏ giơ đao to lên cao chuẩn bị chém giết mọi người ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Đúng lúc này, một cây cung tên xé gió xuyên qua yết hầu giặc cỏ.

Thủ lĩnh giặc cỏ trợn to mắt nhìn, vẻ mặt vặn vẹo nhìn về phía vị trí cung tên bay đến, bây giờ cuối cùng đã nhìn thấy rõ, người đứng trên cây là một con ranh mười lăm mười sáu tuổi.

Không ngờ hắn quang vinh cả đời, cuối cùng lại chết trên tay một con nha đầu.

“Phụt!” Thủ lĩnh giặc cỏ phun ra một ngụm máu, không cam lòng ngã xuống mặt đất.

Chương 92

Theo đầu thổ phỉ ngã ầm xuống đất, nơi đây lại lần nữa quay về yên bình.

Một cơn gió lạnh thổi qua, máu nóng sôi trào của mọi người dần bình tĩnh lại.

Mới nãy mọi người còn khí thế ngất trời nấu thuốc, chỉ trong chớp mắt lại cảnh còn người mất.

Nhìn mặt đất máu chảy đầm đìa, mọi người đều hơi đờ đẫn.

Không biết ai lẩm bẩm gọi một tiếng.

“Vương đại phu…”

Vì thế cuối cùng mọi người cũng hoàn hồn khỏi đờ đẫn, nhắm mắt cùng đi về phía Vương đại phu.

Từ lúc ngã xuống vũng máu Vương đại phu đã không còn hô hấp, chỉ là đôi mắt của ông ấy vẫn mở to như vậy, giống như không yên lòng mọi người, cũng như không cam lòng chết đi vào lúc này.

Phần lớn mọi người ở đây đều không có quan hệ gì với Vương đại phu, thậm chí có người hai hôm nay vì bệnh sốt rét mới có tiếp xúc với ông ấy, nhưng dù là tiếp xúc ngắn ngủi như thế cũng đủ để cho mọi người biết Vương đại phu là người như thế nào.

Mọi người đều không khỏi đỏ mắt.

“Vương đại phu!”

“Vương đại phu, ngươi tỉnh lại đi!”

Nhưng Vương đại phu vẫn lẳng lặng nằm đó, không đáp lại lời nào.

Cửa xe ngựa chậm rãi mở ra, sắc mặt của thanh niên bên trong còn tái nhợt hơn trước kia, hắn nhìn thoáng qua Vương đại phu rồi sâu kín thở dài một tiếng.

Tuy Tiểu Thiền với Thố Tử cũng rất khó chịu, nhưng hai người vẫn nhảy lên xe kiểm tra tình hình của Lý Văn Li trước.

Lý Văn Li chỉ vẫy vẫy tay tỏ vẻ bản thân không sao, rồi sau đó mở túi nước ra, rót một chén nước đưa cho Thố Tử.

“Để cho Vương đại phu ra đi thanh thản hơn chút.”

Đầu tiên Thố Tử ngạc nhiên nhưng ngay sau đó đã hiểu ra ý của lão đại.

Hắn nước mắt lưng tròng xuống xe một lần nữa, trong tiếng khóc của người nhà Vương đại phu, hắn đút cho Vương đại phu chén nước cuối cùng.

Khi chén nước kia được đút vào miệng Vương đại phu, mùi cỏ cây thoang thoảng che đi mùi máu tươi trên người ông ấy, đôi mắt vốn đang trợn tròn cũng chậm rãi nhắm lại.

“Vương đại phu, ngài ra đi thanh thản.”

Lời nói của Thố Tử phá vỡ sự bình tĩnh của mọi người, ai nấy đều khẽ nức nở.

“Tiểu Thiền, thu dọn tàn cục đi.” Lý Văn Li hờ hững dặn dò một tiếng.

Tiểu Thiền lập tức hiểu ý đóng cửa xe Lý Văn Li lại, rồi mới đứng lên nói với mọi người: “Người chết đã đi xa, người sống phải tự mình cố gắng. Bây giờ không phải lúc đau buồn, giặc cỏ có khi sẽ ngóc đầu trở lại, chúng ta cần phải kiểm kê đội ngũ lấy lại sĩ khí.”

Tiểu Thiền vừa dứt lời, mọi người đã gật đầu lia lịa, nghẹn ngào chỉnh đốn lại đội ngũ.

Đội ngũ hơn một ngàn người bị bệnh hơn hai trăm người, đã chết hơn hai trăm người, bị thương hơn ba trăm người.

Người còn nguyên vẹn trong đội ngũ chỉ còn hơn một trăm người, thậm chí một trăm người này hơn nửa là lão nhược bệnh tàn.

Khi bọn A Đao quay về, đúng lúc mọi người kiểm kê xong đội ngũ.

Nhìn thấy đội ngũ chợt thay đổi lớn, tất cả bọn họ đều có vẻ mặt nghiêm trọng.

Vội vã chạy về trên xe ngựa thì Lý Văn Li đã lâm vào hôn mê, Tiểu Thiền vội vàng chủ trì đại cục, chỉ có Thố Tử canh giữ bên cạnh.

“Sao lại thế này?” Sắc mặt A Đao âm trầm đến độ có thể ăn thịt người.

Thố Tử khẽ co rúm lại, một năm một mười kể lại chuyện mới xảy ra.

“Lão đại lại sử dụng sức mạnh thần linh?” Tiểu Diện chỉ biết cười cũng không cười nổi nữa.

Cơ thể của lão đại vốn đã yếu ớt, sau mấy phen gặp nạn cố đấm ăn xôi sử dụng năng lực, cơ thể ngày càng yếu đi, trong khoảng thời gian này vất vả lắm mới dưỡng tốt hơn chút, kết quả lại lần nữa gặp phải vây đánh bất ngờ.

A Đao siết chặt nắm tay, trong mắt toàn là tự trách.

Nếu hắn không rời đi, thì sẽ không ép cho công tử phải dùng cấm thuật.

Thố Tử nhìn biểu cảm của A Đao, biết hắn lại lâm vào tự trách, nên nhanh chóng nói.

“Trước khi hôn mê lão đại có dặn các ngươi dẫn mọi người đi báo thù, thuận tiện tăng tiếp viện cho đội ngũ.

A Đao vừa mới lâm vào tự trách: “...”

“Ngài ấy nói khi tỉnh lại muốn được thấy tài sản của Uy Phong đường.”

Thố Tử lại bổ sung thêm một câu.

Chương 93

A Đao thật sự vừa tức vừa bực, nhưng nhìn thấy công tử hôn mê rồi vẫn nhíu mày, trên mặt tràn ngập đau đớn, thì hắn không thể tức được nữa.

A Đao yên lặng đi ra ngoài, bấy giờ Tiểu Thiền đang dẫn mọi người đi an táng người chết đi.

Lão thê của Vương đại phu với nhi tử đã sớm chết trên đường chạy nạn, bây giờ chỉ còn lại một tức phụ với một tôn tử choai choai.

Hai mẹ con mất đi sự che chở của Vương đại phu khóc đến xé ruột xé gan, bên cạnh họ là một vài người mất đi người thân vào hôm nay.

Dù sao Vương đại phu cũng sẽ được mọi người nhớ kỹ, nhưng người thân của họ ngoại trừ một nấm mồ tròn ra thì không còn để lại gì.

Cho nên họ khóc còn thê lương hơn nữa.

Mọi người nhìn dáng vẻ khóc lóc thảm thiết, mặt đẫm nước mắt của họ thì vô cùng xúc động.

Lần này cả nhà lão Khâu thúc trong loạn lạc may mà tránh được một kiếp.

Khi ba mũi tên lửa bay vụt đến đây, lão Khâu thúc đã nhìn ra điều gì đó không ổn, ông với Khâu Đại mỗi người ôm một hài tử không quay đầu lại chạy thẳng về.

Chuyện xảy ra đột ngột đến độ, họ còn không chú ý tới Khâu Nhị Khâu Tam.

Nhờ như vậy, họ mới lao vào đám đông trước tiên.

Sau đó là hai bên giằng co, Vương đại phu qua đời, lại đánh nhau, rồi cuồng phong cuốn mưa tên bay tứ tung, một loạt biến cố chỉ xảy ra trong giây lát.

Trước trận chiến, Khâu đại thúc đã cái khó ló cái khôn dẫn họ trốn ra sau xe ngựa, bấy giờ họ mới tránh được tình huống tên loạn bay xuyên tim.

Nhưng mà lão Khâu thúc núp sau xe ngựa lại bỏ lỡ cảnh mũi tên trên không trung bay ngược về phía giặc cỏ.

Ông lập tức lòng như tro tàn, cảm thấy lần này cả nhà đã thua ở đây.

Nhưng mà đúng lúc này ông lại thấy trên cây lớn cách đó không xa có một thiếu nữ mảnh mai đứng đó.

Nàng vững vàng giương cung lên, tay kéo dây cung căng hết cỡ, tròn như trăng rằm chỉ chờ phát động.

Ngón tay thiếu nữ nhẹ nhàng thả ra, mũi tên đó như luồng lửa phi nước đại về phía bên này.

Lão Khâu thúc theo bản năng nhìn về phía mũi tên, giây tiếp theo đã nhìn thấy mũi tên đâm xuyên qua yết hầu tên thủ lĩnh giặc cỏ.

Lão Khâu thúc lập tức buông lỏng đôi chân bủn rủn ngã ngồi trên mặt đất.

Trận chiến này… rốt cuộc cũng kết thúc rồi.

Bạch Quân Quân lại lần nữa cứu cả nhà họ!

Nhưng mà người chú ý tới Bạch Quân Quân giống lão Khâu thúc không nhiều lắm, dù gì tình huống lúc ấy quá mức hỗn loạn, khắp trời toàn là mũi tên bay tán loạn, hơn nữa Khâu Nhị với Khâu Tam cũng đang núp trong bụi cỏ lén bắn tên giúp đỡ.

Cho nên căn bản mọi người không phân rõ ai đã giết thủ lĩnh giặc cỏ.

Nhưng dù là thế nào, Tiểu Thiền, Thố Tử của đội bảy người, hay thậm chí là Khâu Nhị, Khâu Tam, với những người dám dũng cảm đứng lên hôm nay đều là anh hùng.

Nhưng thắng lợi như vậy thì quá bi thảm, mọi người trong đội ngũ lại phải chỉnh đốn lại lần nữa đều đang đắm chìm trong đau thương.

Đúng lúc này, một bóng dáng cao ráo chậm rãi đi tới.

Bình thường hắn ngồi trên nóc xe ngựa khoác áo choàng che mặt không tiếp xúc với ai cả, nên mọi người cũng theo bản năng không đi trêu chọc sát thần mặt lạnh này.

Và giờ đây là lần đầu thiếu niên mặt lạnh giở áo choàng ra để lộ toàn bộ khuôn mặt.

Đấy là một khuôn mặt có ngũ quan sắc bén như dao cắt, mặt ngày như lưỡi dao vô cùng sắc bén được tôi luyện trong sương lạnh.

Hắn nhìn lướt qua đám đông mặt đầy u ám, chậm rãi chất vấn.

“Các ngươi khóc cái gì?”

Xung quanh im lặng như tờ, tất cả mọi người đều cúi đầu không nói gì.

“Nước mắt không đổi lấy mạng được, có lẽ trong khi các ngươi tự oán tự trách rơi lệ, giặc cỏ còn sẽ ngóc đầu quay lại, đến lúc đó các ngươi định dùng nước mắt để ngoan cố chống lại sao?”

“Bây giờ doanh địa chúng ta gặp phải bị thương nặng, chúng ta vĩnh viễn âm dương cách biệt với chí thân bằng hữu, mọi thứ này đều do những tên giặc cỏ hám lợi đen lòng tạo nên, nếu không diệt bỏ chúng thì sau này sẽ còn có càng nhiều người vô tội chết oan, bây giờ không đi báo thù thì chờ tới khi nào!

Các ngươi khóc thút thít ở đây, không bằng cầm lấy vũ khí của mình!

Thanh niên nào có gan thì hãy đi theo ta!”

Chương 94

A Đao không nhanh không chậm nói nhưng lời nói lại âm vang hùng hồn.

Từng câu từng chữ của hắn rơi vào trong lòng mỗi người, khiến cho người nào người nấy đều siết chặt tay lại.

“Ta đi theo ngươi.”

“Ta cũng đi.”

Khâu Nhị và Khâu Tam là những người đầu tiên lên tiếng.

Sau khi Khâu Nhị và Khâu Tam đứng lên, càng ngày càng nhiều người cũng đứng lên theo.

Ngay cả những người bị thương cũng không ai bảo ai mà dìu đỡ nhau đứng dậy, tỏ vẻ muốn cùng đi với A Đao để tự tay đâm chết kẻ thù.

Nhìn thấy A Đao vực dậy được tâm trạng chán nản của mọi người, Tiểu Thiền cũng rất vui mừng, hắn ở bên cạnh thêm củi lửa: “Đội quân bảy người nguyện cùng mọi người tử chiến đến cùng.

“Tử chiến đến cùng!!!”

“Giết thổ phỉ, làm cho những người đã qua đời an giấc ngàn thu. Giết thổ phỉ, làm cho những người đã qua đời an giấc ngàn thu. Giết thổ phỉ, làm cho những người đã qua đời an giấc ngàn thu.”

Giữa những lời thề rung trời lệch đất, A Đao chọn ra năm mươi lăm người, đây cũng là lực lượng trung kiên cuối cùng của đội ngũ.

Bọn họ làm quân tiên phong giết đến Uy Phong đường báo thù, còn những người già yếu thương tật còn lại thì tuân thủ nghiêm ngặt ở yên tại chỗ.

Dù sao đã có thạch tín, những người thân mang bệnh sốt rét còn đang chờ đợi được chữa trị.

Những người già yếu, nữ nhân và trẻ em nhìn thấy các chiến sĩ xuất chiến, bọn họ tự giác gánh vác trách nhiệm chăm sóc những người bị thương.

...

Lại nói tiếp, sau khi đợi mọi người đi báo thù, Bạch Quân Quân lập tức chạy thẳng đến bên cạnh những kẻ xâm lược bị dị năng hệ Phong giết chết, chần chừ.

Lúc an táng người bên mình, mọi người cũng không hề để ý tới thi thể của những kẻ cướp này cho nên lúc nãy dáng vẻ của những kẻ cướp này ra sao thì bây giờ vẫn vậy.

Bạch Quân Quân chẳng kiêng nể gì mà tịch thu cung tên và mũi tên của bọn họ.

Nhưng sự thật chứng minh cung tên và mũi tên thổ phỉ dùng tốt hơn rất nhiều so với cung tên do nhà lão Khâu thúc tự chế tạo.

Cây cung sắt màu đen kia rất nặng, mũi tên do cung tên như vậy bắn ra có độ chính xác rất tốt, thêm cả dây cung tràn ngập sức mạnh này, dùng tay búng nhẹ một cái liền phát ra tiếng vang ong ong, càng đừng nói khi kéo căng nó ra hết cỡ, phỏng chừng không cần dị năng cũng có thể làm cho mũi tên xuyên qua thân cây.

Cung tên này nhất định không phải là vật tầm thường.

Bạch Quân Quân vừa lòng đeo cung tên lên lưng rồi lại bắt đầu lục lọi bao đựng tên của bọn họ.

Vốn bao đựng tên của những người này đều đầy mũi tên nhưng bây giờ chỉ còn lại một nửa. Bạch Quân Quân cũng không để ý nhiều, nhặt thêm mấy bao nữa là được.

Bạch Táp Táp vẫn luôn quan sát từ xa cũng nhanh chóng chạy lại đây tìm mũi tên với trưởng tỷ.

Hai tỷ muội thoải mái lục tìm giữa đống thi thể.

Bạch Quân Quân thì không nói nhưng không ngờ rằng đứa trẻ như Bạch Táp Táp cũng có thể hiểu rõ tình hình như vậy.

Nàng không khỏi tò mò hỏi một câu: “Muội không sợ hả?”

Dù sao vừa rồi nơi này vừa mới xảy ra một trận chém giết quy mô lớn chấn động lòng người, tất cả mọi người đều mới trở về từ trong quỷ môn quan.

“Là người thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, muội đã hiểu rõ điều này từ lâu.” Bạch Táp Táp thoải mái trả lời .

Bạch Quân Quân hơi ngạc nhiên: “vậy vừa rồi...”

Nghĩ đến dáng vẻ nóng lòng như lửa đốt kia của Bạch Táp Táp, còn tưởng rằng nàng là...

“Muội không sợ chết, muội sợ tỷ và tiểu đệ chết.” Bạch Táp Táp nhìn Bạch Quân Quân với vẻ mặt nghiêm túc: “Chết thì có gì mà phải sợ, chẳng qua chỉ là chuyện mở mắt rồi nhắm mắt mà thôi, người bị bỏ lại một mình đối mặt mới càng đáng sợ hơn.”

Nghĩ đến dáng vẻ không nơi nương tựa của tiểu tôn tử và tức phụ của Vương đại phu, Bạch Táp Táp cảm thấy thương cảm không thể giải thích được.

Nàng không thể tưởng tượng được nếu trưởng tỷ và tiểu đệ đều chết đi, nếu trên đời này chỉ còn lại một mình nàng thì nàng nên làm gì?

“Thay vì như vậy, không bằng để muội chết thay mọi người.”

“Yên tâm đi...”

Khuôn mặt của Bạch Quân Quân trở nên dịu dàng: “Chúng ta cũng sẽ không chết đâu.”

Nàng muốn sờ đầu của đứa trẻ nhưng nhìn thấy bàn tay bẩn thỉu vì lật xác chết liền ngượng ngùng rút tay về.

Nhưng Bạch Táp Táp không hề để ý chút nào, cầm lấy tay của Bạch Quân Quân.

Lúc đó lão Khâu thúc vừa tiễn chân Khâu Nhị và Khâu Tam, đang định tìm kiếm bóng dáng của tỷ muội Bạch gia, quay đầu liền nhìn thấy hai tỷ muội đang tay cầm tay cười ngây ngô giữa núi xác biển máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play