Chương 85
Ba người đi ngang qua chỗ nghỉ ngơi của tỷ đệ Bạch gia thì ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhau nhìn qua, kết quả lập tức nhìn thấy vỏ trứng chim bên chân tỷ đệ Bạch gia.
Không ngờ ngoại trừ Thố Tử thì vẫn có người tìm được trứng chim, mấy người bọn họ thấy có hơi bất ngờ.
Nhớ đến trứng chim Thố Tử xem như bảo bối, bọn họ muốn sờ cũng không cho sờ, còn người trước mặt lại ngang tàng ăn luôn như vậy, sự đối lập này tuyệt.
Có điều, đây không phải lúc để họ quan tâm cái này, dẫu sao theo kế hoạch đã đề ra từ trước thì họ chỉ có một canh giờ nghỉ ngơi.
Đám nhóc choai choai chỉ muốn quay về khuyên Thố Tử lấy trứng chim ra nấu.
Lúc đó Bạch Quân Quân còn đang đắm chìm trong mị lực từ trứng chim phát ra, căn bản không chú ý tới mấy người lặng im không tiếng động rời đi.
Nàng học theo mọi người lột vỏ ra, khi đụng tới trứng chim, từng móng tay đều thật cẩn thật, sợ làm rớt một chút lòng trắng trứng.
Chờ khi vỏ trứng được lột ra hết, quả trứng chim lớn cỡ ngón tay trắng như sứ, mượt như tơ tằm còn đang phát ra mùi thơm kỳ lạ của lòng trắng trứng.
Bạch Quân Quân là đồ nhà quê đến từ mạt thế, nên chưa từng thưởng thức qua tất cả đồ ăn ở đây.
Cho nên khó khăn lắm mới có được món mới, tất nhiên nàng phải quý trọng lạ thường.
Nàng cắn nhẹ một miếng, lòng trắng trứng đàn hồi trơn trượt, lòng đỏ bột bột bỏ vào miệng là tan.
Cắn một miếng nhỏ không đã ghiền được, nàng bỏ hết hai phần ba quả trứng chim còn lại vào trong miệng.
Nhai một lúc thấy vừa thơm vừa ngọt, khuyết điểm duy nhất là quá ít, chưa nhai được bao lâu đã hết.
Bây giờ trên tay Bạch Linh Vũ còn cầm một quả trứng chim chưa lột vỏ, miệng Bạch Quân Quân giật giật có hơi hối hận vì mình đã hào phóng, vừa rồi không nên chú ý tỷ đệ hòa thuận gì hết!
Sợ mình mà nhìn nữa sẽ không biết xấu hổ đi tới cướp, nên Bạch Quân Quân lặng lẽ nhìn quanh bốn phía.
Nhìn khắp nơi vậy mới phát hiện không biết ba thiếu niên trên ngựa đã đâu không thấy rồi.
Nàng khẽ nhướng mày không biết mấy người họ rời đi lúc nào.
Lúc này xe ngựa trống rỗng không có ai canh gác, đúng là thời cơ tốt để nàng tra xét xem người trong xe ngựa là ai.
Bạch Quân Quân liếm liếm môi, suy xét cho nên dùng dị năng vén rèm xe ngựa lên không.
Nhưng mà chưa đợi nàng kịp hành động, thì xe ngựa đã có hành động trước một bước.
Một cái đầu ló ra khỏi xe ngựa, chỉ trong chốc lát tiểu hài nhi trông rất quen mắt đã lộ ra hết khuôn mặt.
Đấy là Thố Tử đã đổi nước với nàng.
Thố Tử mới đi ra đã ngồi lên chỗ cũ của lão Tăng, nhận lấy công việc làm tay nắm cửa.
Thố Tử vừa ngồi xuống đã quen thói nhìn quanh một vòng, kết quả trùng hợp chạm mắt với Bạch Quân Quân.
Hình như Thố Tử cũng không ngờ Bạch Quân Quân cách mình gần như vậy, đầu tiên hắn trố mắt ra, một lát sau mới nhanh chóng đưa ngón trỏ lên, ý bảo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Bạch Quân Quân không hiểu ý của thằng nhóc này, nhưng mà nghĩ đến trong xe ngựa còn có người, hơn nữa không biết là địch hay là bạn, trước khi xác nhận được thân phận đừng tùy tiện đụng vào lưỡi dao thì tốt hơn, Bạch Quân Quân bỏ ngay suy nghĩ tiến lên chào hỏi.
Ngoại trừ Bạch Quân Quân vẫn luôn chú ý tới động tĩnh xe ngựa, thì Bạch Táp Táp cũng bất giác nhìn chiếc xe ngựa kia.
Dù sao đây là chiếc xe có ký hiệu của Bạch Dương thị, trong nhận thức của nàng, có thể sử dụng chiếc xe này nhất định là người rất thân thiết với Bạch Dương thị, nếu đúng là như vậy thì có khi sau này các nàng có chỗ để dựa vào.
Trong mắt Bạch Táp Táp bùng lên hi vọng, nàng đã muốn tiến lên mấy lần, nhưng đều bị Bạch Quân Quân ngăn cản trở về.
So với Bạch Táp Táp trong lòng có chờ mong, thì Bạch Quân Quân thì nhìn thấu hơn rất nhiều.
“Đồ ngốc, dệt hoa trên gấm thì dễ, nhưng đưa than ngày tuyết lại khó. Nếu chúng ta vẫn còn là sĩ tộc đệ nhất Bạch Câu quốc, vẫn đứng trên đỉnh thì đương nhiên người khác sẽ đưa tay giúp đỡ.”
Chương 86
“Nhưng bây giờ chúng ta chỉ là cô nhi nghèo túng, dẫn theo chúng ta sẽ tăng thêm ba phần đồ ăn, hành trình kéo xe cũng sẽ bị chậm lại, với thế đạo như hôm nay máu mủ còn không lâu dài được chứ huống chi là dòng thứ. E rằng mặt trước muội vừa nhận thân, sau lưng người ta cả chạy trốn suốt đêm rồi.”
“Nhưng lão Khâu thúc không thân không thích còn có thể cưu mang chúng ta, bọn họ chính là người luôn hưởng thụ vinh quang với lợi ích của Bạch Dương thị mà.”
Bạch Táp Táp có phần mất mát.
Tuy trưởng tỷ luôn nói phải quên đi, sau này cứ làm dân thường sống cho tốt thôi. Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe ngựa này, nàng vẫn bất giác muốn đến gần đó.
Chủ yếu là bởi vì con đường phía trước quá mức xa vời, các nàng thì luôn quá nhỏ yếu, nếu có thể hợp lại vẫn có tương lai hơn là đơn chiếc.
“Cầu người không bằng tự cầu mình.” Bạch Quân Quân xoa xoa đầu nàng: “Giao mạng vào trong tay người khác là lựa chọn nguy hiểm nhất, tại sao không nắm tốt tính mạng trong tay mình chứ?
Nữ nhân phụ thuộc vào gia tộc hoặc trượng phu là câu nói thời hưng thịnh, còn bây giờ là thời thế loạn lạc, nữ nhân trước tiên phải là người, mà người còn không làm được thì giữ cái gì nữ đức.
Mỗi người chúng ta đều có quyền được sống, mỗi người đều là chủ nhân của chính mình, dù con đường phía trước có khó khăn như thế nào, thì người thông minh cũng sẽ không muốn phụ thuộc vào người khác hoặc dựa vào người khác. Người nhìn xem mấy hôm trước những nữ nhân vô hồn đó, các nàng vì được sống mà phụ thuộc vào nam nhân, nhưng sống như vậy thì khác thì cái xác không hồn?
Bạch Táp Táp bị lời nói của Bạch Quân Quân làm cho kinh sợ, trước kia di nương luôn nói với nàng phải phụ thuộc vào gia tộc và trưởng tỷ, chứ chưa có ai nói với nàng mạng thuộc về bản thân, tương lai cũng nên nắm trong tay mình.
Trong lòng Bạch Táp Táp thấy phức tạp muôn phần.
Bạch Quân Quân chỉ nhàn nhạt nhìn qua.
Độ tuổi của Bạch Táp Táp đang là lúc quan trọng hình thành tam quan, nên phải hiểu rõ mọi thứ.
“Muội có thể ngẫm nghĩ kỹ lại, ta tin muội nhất định có thể hiểu hết được những gì hôm nay ta nói.”
Bạch Táp Táp ngơ ngác gật đầu.
Bạch Quân Quân nói tiếp: “Cho nên đừng nghĩ muốn lôi kéo làm quen với chủ nhân xe ngựa kia, tình hình bây giờ cũng không tốt, muốn nhận người thân thì sau này nói tiếp.”
“Vâng.” Bạch Táp Táp tiếp tục gật đầu.
“Với lại người này phần nhiều là không phải họ hàng của chúng ta.” Bạch Quân Quân nói rồi lại nhìn lướt qua xe ngựa: “Trong trí nhớ của muội có người thân nào bên cạnh có nhiều tiểu lang quân như vậy không?”
Lời này khiến cho Bạch Táp Táp khựng lại, hồi lâu sau mới lắc đầu tỏ vẻ không có.
“Cho nên mới nói xe ngựa này phần nhiều là may mắn nhặt được, nếu chúng ta nhận người thân bậy bạ có khi còn trở thành một con dê béo bị người ta làm thịt đấy.”
Suy nghĩ hiển nhiên của mọi người là thuyền nát cũng còn ba cây đinh, sĩ tộc đệ nhất dù có ngã xuống thì vẫn sẽ để lại mấy kho báu bí mật nào đó này kia.
Nếu bởi vì vậy mà bị nhớ mặt, thì đúng thật là trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Bạch Táp Táp nghe vậy thì đã hoàn toàn đánh mất suy nghĩ nhận người thân với chủ nhân xe ngựa.
Các nàng ăn cơm nước xong, nhưng mà lão Khâu thúc với ba nhi tử bị chiêu mộ ra ngoài doanh khu đứng gác tuần tra, tới giờ còn chưa rãnh trở về ăn.
Lưu thị thấy xót họ, quyết định dẫn theo Tiểu Sơn đi đưa cơm.
Trong khoảng thời gian này Bạch Linh Vũ với Tiểu Sơn đã thân thiết với nhau, nhìn thấy Tiểu Sơn đi đưa cơm, hắn cũng trông ngóng nhìn về phía Lưu thị.
Lưu thị xoa đầu hắn, kêu hắn đuổi theo đi.
Bởi vậy nơi đóng quân chỉ còn lại hai tỷ muội họ nên nói chuyện khá thoải mái.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bàn tán chói tai.
Bạch Quân Quân ngước mắt lên nhìn, thấy một đám người đang đi về phía nơi đóng quân.
Là đội đi hái thuốc của Vương đại phu quay về.
Mọi người đồng loạt đứng lên chào đón.
Trong màn đêm, trên người này đi ra ngoài đều ôm một chồng thảo dược.
Chương 87
Xem ra, chuyến này Vương đại phu bội thu rồi.
Hơn một trăm người ông ấy dẫn theo là những người khá tích cực trong đội ngũ, cũng đã từng tiếp xúc nhiều hoặc ít với những người bệnh.
Trước mắt nơi đây chia làm hai nơi đóng quân, bọn họ rất chủ động yêu cầu ở bên khu bệnh, nhận lấy công việc nấu thuốc cho người bệnh.
Trên đường tự lập đội chạy nạn, rất khó gặp được người có ý thức như vậy.
Bạch Quân Quân lẳng lặng nhìn mọi người vội tới khí thế ngất trời, trong lúc hoảng hốt nàng lại như nhìn thấy chiến hữu trong căn cứ ngày xưa, họ cũng trông nom lẫn nhau như vậy.
Vương đại phu trở về không bao lâu sau là mặt trời đã toàn hoàn lặn mất khỏi đỉnh núi.
Nơi đóng quân đốt từng cụm lửa trại, so với khu sạch sẽ trống vắng thì bên khu bệnh lại đang khí thế ngất trời.
Đoàn người ai cũng đang vui vẻ nhóm bếp nấu thuốc.
Hình như Tiểu Sơn với Bạch Linh Vũ ở bên ngoài chơi vui qua, nên Lưu thị cũng không giục hai đứa nhỏ quay về. Chỉ đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm với Khâu đại.
Người ở khu sạch sẽ không ngừng phát ra cảm khái: “Nếu cứ bình yên mãi như thế thì tốt quá.”
“Nếu không phải đất ở đây quá cằn cỗi, thì chưa chắc không thể trực tiếp khai hoang sinh sống ở đây luôn.”
“Đúng vậy, thật sự không muốn đi tiếp nữa.”
Tuy họ gặp phải bệnh sốt rét, nhưng cũng bởi vì bỗng bùng bệnh sốt rét, nên những người luôn đi cạnh nhau mới đột nhiên trở nên đoàn kết như thế.
Con người vốn là động vật quần cư, tất cả đều vì những năm tháng bình yên khó có được bị phá hỏng.
Đúng lúc này, trong bóng đêm có mấy mũi tên lửa vù vù vù bay thẳng về phía xe ngựa.
Thố Tử lúc đó đang ngồi ở đầu xe ngựa nhanh tay lẹ mắt rút ra đao ngắn giắt ở thắt lưng, chém bay từng mũi tên, tuy hắn còn nhỏ nhưng thật sự đã cản lại mấy mũi lên đó.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn khỏi sự việc bất ngờ, Bạch Quân Quân là người đầu tiên hoàn hồn lại.
Một tay nàng đè Bạch Táp Táp xuống đất còn không quên cảm khái, sao thằng nhóc này lại có thân thủ lợi hại thế nhỉ, thật đúng là không thể tin được!
Ngay lúc này, mũi tiên lại lần nữa đánh tới, chỉ là lần này tên không thổi lửa, nhờ có bóng đêm che chắn, mũi tên màu đen khó có thể phát hiện được.
Mục tiêu của chúng nó không còn là xe ngựa, mà là những người xung quanh.
Hai mươi ba mũi tên lao tới, không ít người trúng tên ngã xuống.
Tiểu Thiền nhíu mày hô to: “Nằm sấp xuống! Tất cả mọi người nằm sấp xuống!”
Nhưng tuy hắn đã lên tiếng nhắc nhở, nhưng vẫn có không ít người bị dọa mất mật chạy loạn khắp nơi.
Nhưng cứ chạy trốn như thế sẽ đụng phải mũi tên của giặc cỏ đã mai phục tại bụi cỏ, vì thế ở bụi cỏ lại vang lên một loạt tiếng kêu rên.
Tiểu Thiền muốn chạy về, nhưng có quá nhiều người cùng với gặp phải mưa tên, nên hắn bị đẩy ra ngoài vòng vây.
Còn Bạch Quân Quân thì toàn bộ quá trình đều nằm sấp xuống với Bạch Táp Táp, mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng của mấy người Bạch Linh Vũ.
Lúc này vị trí đứng gác của mấy người lão Khâu thúc là chỗ nguy hiểm nhất.
Một khi mọi người bị hỗn loạn như vậy thì sẽ không thể thấy rõ được tình hình phía trước.
Bạch Táp Táp cố gắng ngẩng đầu lên khỏi bùn đất: “Trưởng tỷ, chúng ta đi tìm tiểu đệ với mấy người lão Khâu thúc đi!”
“Muội canh giữ ở đây, ta đi qua đó.” Bạch Quân Quân vỗ vỗ đầu nàng.
“Không được, muội cũng phải đi.” Mặt Bạch Táp Táp lộ ra vẻ nôn nóng, dù gì nàng cũng có một cơ thể sức trâu, trưởng tỷ vừa mới hôn mê tỉnh lại, sao có thể đi mạo hiểm được.
“Muội ở đây tích chút đá, nếu ta đưa ám hiệu qua cho muội, muội phải lập tức đánh bọn họ.”
Bạch Quân Quân bình tĩnh dặn dò, không đợi Bạch Táp Táp đồng ý đã nhanh chóng đi qua.
Lúc này, khu vực bên ngoài đã sớm rối loạn.
Đợt tấn công mưa tên này vừa ngưng đã khiến cho đội ngũ mới tụ lại bị chia năm xẻ bảy, tất cả mọi người đều chạy trốn khắp nơi, phát hiện không thể chạy vào bụi cỏ thì lập tức quay đầu lại dựa sát vào xe ngựa.
Chương 88
Giờ phút này, Khâu Đại đang ôm Tiểu Sơn, che chở thê tử, lão Khâu thúc ôm Bạch Linh Vũ chạy trở về.
Nhưng lại không thấy bóng dáng của Khâu Nhị Khâu Tam đâu.
Lão Khâu thúc vốn đang sốt ruột, nhìn thấy Bạch Quân Quân chạy đến đây, ông càng thêm sốt ruột.
“Sao cháu lại qua đây? Phía trước nguy hiểm mau chạy về đi.”
“Dừng lại hết cho ta, ai đụng đến ta ta bắn người đó!”
Đang lúc mọi người hoảng loạn thì có một giọng nói thô ráp vang lên.
Tiếp theo hai mũi tên trực tiếp đâm thủng người còn đang chạy như điên, thậm chí máu của kẻ đó bắn lên cả mặt của Bạch Quân Quân.
Nhưng mà hai mũi tên bay loạn này đã làm mọi người vốn chạy tán loạn thoáng chốc yên tĩnh lại.
Đoàn người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy sâu trong rừng cây tối tăm, có một đoàn quân đang chậm rãi tới gần.
Cầm đầu là một người đàn ông hung thần ác sát, trên khuôn mặt hèn hạ của hắn đầy ắp thịt, tứ chi cường tráng có lực, hình thể này ở loạn thế trông cực kỳ khác biệt. Kẻ này chắc hẳn chẳng thiếu thức ăn, nên mới có thể mỡ phì thân kiện như vậy.
Trên vai hắn vác một thanh đao lớn, dáng vẻ còn lợi hại hơn chữ hung, nếu nói đây là người trong giang hồ thì không bằng nói là đao phủ cửa chợ đi.
Thanh đao lớn này của hắn rất giống lấy từ trên cẩu đầu trảm, vô cùng tàn ác.
Đứng phía sau đại ca là một loạt cung tiễn thủ, bao đựng tên của ai cũng tràn đầy, không giống như Bạch Quân Quân, bao đựng tên chỉ có mỗi năm cây cung vô cùng đáng thương.
Không có cách nào hết, thiết đắt, với lại bá tánh bình thường mua vũ khí bị hạn chế, mỗi người mua được năm mũi tên là cao nhất rồi.
Mà mấy tên giặc cỏ lửa này có nhiều vũ khí như vậy, có thể thấy được chúng đã trải qua bao nhiêu lần chiến đấu.
“Không ngờ thời này rồi mà còn có đoàn lưu dân lớn như vậy.” Tên đao phủ béo kia khàn khàn lên tiếng.
Đứng bên cạnh hắn là một người tương tự như mưu sĩ hoặc trợ tá, người nọ mỏ chuột tai khỉ lại cáo mượn oai hùm bắt đầu lên tiếng thay cho đao phủ.
“Cây này do ta trồng, đường này do ta mở, muốn đi ngang qua đây phải để lại tiền mua đường.”
Một tràng lời mở đầu cũ rích, mở màn cuộc đàm phán lần này.
“Ở đây là địa bàn của Uy Phong đường, phàm là từ đây đi qua thì tới nhạn cũng phải nhổ lông chứ đừng nói là người sống, hôm nay đại đương gia của chúng ta tâm trạng tốt, không so đo với các ngươi, giao hết vũ khí có thế sử dụng ra đây là được sống.”
Mấy thứ ăn được của hoang dân là gì? Đơn giản chỉ là rau dại cỏ dại trên đường nhặt được mà thôi. Những thứ đó giặc cỏ sống ẩn trên núi sâu lâu năm còn không thèm ăn, cho nên bọn chúng muốn lấy vũ khí phòng thân của những người chạy nạn hơn.
Tên kia vừa mới nói xong, đã có không ít ánh mắt nhìn về phía cung tiễn của người nhà, đại đương gia Uy Phong đường thì nhìn thẳng về phía xe ngựa dừng cánh đó không xa.
“Thằng nhóc trên xe ngựa kia, chạy xe ngựa của nhà các ngươi qua đây.” Hắn chầm chậm nói.
Rất rõ ràng, hắn coi trọng chiếc xe ngựa phú quý này.
“Thật không ngờ thời buổi này mà còn có thể gặp xe ngựa to! Con ngựa này đẹp quá.” Nhị đương gia đúng lúc nịnh nọt phụ họa: “Thằng nhóc kia, ta đếm tới mười, ngươi mà không lái xe qua đây thì đừng trách sao ta không khách khí.”
Bấy giờ, sau khi Thố Tử chém rớt ba mũi tên lửa kia vẫn luôn thấy rất tức giận.
Dù sao ngồi trong xe ngựa này là lão đại của bọn họ, nếu lão đại mà bị thương thì mấy người bọn họ có chết một trăm lần cũng không đủ.
Nhưng mà bây giờ, mấy tên không có mắt này dám làm phiền não đại thì thôi đi, lại còn tính chiếm xe ngựa làm của riêng nữa à?
Có biết lão đại nhà hắn sức khỏe ốm yếu, không rời khỏi xe ngựa được không?
Mấy cái tên này.
Đang lúc Thố Tử giả vờ câm điếc không muốn trả lời, thì trông xe ngựa đột nhiên truyền ra giọng của Lý Vân Li.
“Nghe theo hắn lái xe ngựa qua đó đi.”
Chương 89
“Nhưng mà…” Thố Tử khó xử.
“Không sao đâu, để ta xử hắn.”
Giọng nói bên trong vẫn hờ hững như cũ, nhưng lại khiến cho Thố Tử nổi da gà.
Nghĩ đến thân thủ quỷ quyệt của lão đại, Thố Tử không nói nhảm nữa mà đánh xe ngựa qua đó.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người tiểu hài tử đang đánh xe ngựa đi xa, không ai chú ý đến Bạch Quân Quân đang nhân lúc này chui ra khỏi bụi cỏ, sau đó uyển chuyển nhẹ nhàng bò lên một cây to.
Nàng im hơi lặng tiếng trèo lên trên cây, nhờ vào cây làm lá chắn chuẩn bị giương cung bất cứ lúc nào.
Bên dưới, thủ lĩnh giặc cỏ Uy Phong đường nhìn chiếc xe ngựa to khắc hoa kêu lên một vui mừng, chờ khi tiểu hài nhi vừa tới gần, đôi mắt của hắn đánh giá xe ngựa một cách lộ liễu, càng nhìn càng hài lòng.
“Bên trong có người không?” Hắn hỏi.
Thố Tử không trả lời.
Song, bốn phía im phăng phắc không một tiếng động.
Thủ lĩnh giặc cỏ đã tự cho là chiếc xe này không có người, vì thế hắn ngoắc tay với Thố Tử: “Cút xuống đi.”
Thể hiện rõ ý đừng làm dơ xe ta.
Thố Tử có chút không bằng lòng hoạt động cái mông, nhảy xuống xe cái bịch.
“Khoan đã!”
Tên mỏ chuột tai khỉ vừa thấy con đao ngắn trên tay Thố Tử, thì lập tức nói thầm với thủ lĩnh.
“Vừa rồi tam mũi tên lửa của chúng ta đều bị rớt, có phải do tiểu tử này không?”
Thủ lĩnh giặc cỏ nghe vậy nhìn chậm rãi nhìn về phía Thố Tử.
Vừa rồi quả thực bọn họ đã bắn ba mũi tên lửa, lúc ấy mũi tên không cháy khiến chúng còn tưởng đâu chiếc xe ngựa này phòng cháy.
Nhưng bây giờ nhìn kỹ, trên mái xe ngựa trơn bóng không hề có vẻ như từng bị công kích.
Với lại trên tay tiểu hài nhi này có một cây kiếm ngắn, thủ lĩnh giặc cỏ cũng cảnh giác hơn.
“Tiểu hài nhi, ngươi vén rèm xe lên trước.”
Thố Tử quay đầu lại nhìn hắn một cái, không nhúc nhích.
Thủ lĩnh giặc cỏ lập tức quát lớn: “Ta kêu ngươi vén rèm xe ngựa lên!”
Thủ lĩnh giặc cỏ vừa lên tiếng, gần trăm người phía sau đồng loạt giương cung nhắm ngay vào Thố Tử.
Sát khí của đám giặc cỏ tập trung hết lên người Thố Tử, áp lực đó không hề lớn bình thường.
Những người chạy nạn không khỏi co rúm lại.
Tuy bọn họ đã từng gặp qua giặc cỏ, nhưng quy mô như vậy thì lần đầu thấy được.
Đám người này có tổ chức có kỷ luật, thậm chí ngay cả vũ khí cũng cực kỳ hoàn mỹ, đây quả thực là có thể chống lại quân triều đình.
Nếu thủ lĩnh đội bảy người rơi vào trong tay giặc cỏ, chẳng phải tất cả mọi người đều tiêu rồi sao?
Hơn nữa tệ nhất là chủ lực của đội bảy người đã đi ra ngoài tìm thuốc, chỉ còn lại Tiểu Thiền với Thố Tử.
Nhưng Tiểu Thiền đã bị vây ở ngoài, trước mắt chỉ có Thố Tử canh ở cửa xe.
Trong lúc nguy cấp Vương đại phu nhanh chóng tiến lên.
“Chư vị hảo hán cẩn thận, chúng ta vì bị bệnh sốt rét nên mới dừng chân ở đây, trong xe ngựa là người bị bệnh sốt rét.”
Đám giặc cỏ nghe thấy ba chữ bệnh sốt rét, không khỏi lùi bước về sau.
Ngay cả kẻ lấm la lấm lét kia cũng theo bản năng che mũi lại: “Ngươi… ngươi nói thật sao?”
“Không dám giấu giếm chư vị.” Vương đại phu chỉ chỉ người bệnh không có sức chạy trốn vẫn còn đang nằm đó.
“Những người đó đều là người bệnh bị nhiễm bệnh sốt rét, nếu chư vị không tin thì có thể tiến lên xem thử.”
Thủ lĩnh giặc cỏ không nhịn được nhíu mày: “Nhiễm bệnh sốt rét không mau chóng biến đi, sao còn dám kéo nhau tới đây, là muốn kéo Uy Phong của chúng ta xuống nước sao?”
“Bệnh sốt rét là căn bệnh hôi thối, một khi bị nhiễm sẽ phát tác lặp đi lặp lại, muốn khỏe cũng không khỏe nổi.” Tên mỏ chuột tai khỉ kia đứng bên cạnh nói thầm: “Không phải vì bệnh sốt rét mà năm ngoái trại chúng ta thiệt hại một số người hay sao?”
“Đúng vậy, cho nên xin chư vị giơ cao đánh khẽ, chúng ta nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm sáng mai sẽ lập tức rời đi… hự…”
Vương đại phu chưa nói xong bỗng thấy bụng nhỏ đau xót, ông ấy ngạc nhiên cúi đầu nhìn xuống thì thấy có một cây dao găm đâm vào bụng nhỏ của mình.