Hiện trường sự việc lúc này đúng thật là quá mức xấu hổ.
Chu Tầm có chút không tin nổi mà nhìn Giản Tinh Tuế, tiếp theo, hắn lại nhìn về phía An Nhiễm. Bỗng nhiên bị đạp một chân, đặc biệt lại bị ngay trước mặt người thương, lòng hắn đã muốn nổi bão. Nhưng nếu bảo hắn đánh lại Thẩm Tinh Thần …… Hắn lại không dám.
Nói trắng ra thì ngay đến bản thân hắn cũng phải thừa nhận Chu gia chỉ là nhà giàu mới nổi, bắc qua mấy cái cầu chỉ sợ cũng không so nổi với Thẩm gia, hắn không muốn sau này phải đối đầu với một địch nhân đáng sợ như vậy.
Thẩm Tinh Thần đá xong liền lấy một cái thẻ, đưa ra trước mặt mọi người: "Tôi mới ở bên bồn rửa tay nhìn thấy, của ai đây?”
An Nhiễm đứng đó mắt sáng lên, duỗi bàn tay nhỏ trắng nõn xinh đẹp, ánh mắt có chút nhu nhược đáng thương mà nhìn Thẩm Tinh Thần: “Là của tôi.”
Nam nhân xinh đẹp làm rơi đồ lại thật tình cờ, được một tiểu ca soái khí phát hiện, đúng là một đoạn nhân duyên gặp gỡ tốt đẹp, nhưng qua chuyện vừa rồi, ý nghĩa chỉ sợ đã hoàn toàn thay đổi.
Thẩm Tinh Thần “À” một hơi, đem thẻ đưa cho An Nhiễm: “Thẻ cậu làm rơi đúng không?”
An Nhiễm sau khi tiếp nhận liền nhẹ giọng gật đầu.
“Vậy cậu sao không vào bên trong WC mà tìm, ở ngoài này là muốn làm trò gì?” Thẩm Tinh Thần không hiểu: “Còn đứng ở nơi này muốn cướp thẻ của tôi.”
Thẩm Tinh Thần khí thế mạnh mẽ, nói đến mức An Nhiễm vì hổ thẹn mà hốc mắt không tự chủ được đỏ lên: “Mình…… mình không phải cố ý.”
Nhìn thấy người trong lòng bị khi dễ như vậy, Chu Tầm nhịn không được, hắn mở miệng: “Thẩm thiếu gia, việc này cũng không thể trách Nhiễm Nhiễm được, kỳ thật người này cậu không biết, nhân phẩm rất có vấn đề, trước kia từng bắt nạt Nhiễm Nhiễm, cho nên lần này chúng ta mới nghĩ hắn ngựa quen đường cũ, giở trò vô lại.”
Giản Tinh Tuế không nghĩ tới bản thân chỉ đứng một chỗ cũng bị đâm cho mấy dao.
Bất quá trong lòng cậu cũng thở dài một hơi, vị Thẩm thiếu gia trước mắt sau khi nghe xong, chắc cũng sẽ bỏ qua chuyện này, ngừng giúp đỡ cậu. Rốt cuộc ở nơi này, sẽ không có ai đối với một cái pháo hôi có thiện cảm được?
Nhưng mà, Thẩm Tinh Thần chỉ hơi nghi hoặc nhìn Giản Tinh Tuế vài lần, sau đó liền cười nhạo một tiếng: “Các người nghĩ mắt lão tử mù rồi hay sao, lúc tôi vừa ra liền thấy một đám người vây quanh đòi đồ. Nếu tôi còn không ra, thẻ của tôi chắc cũng chẳng còn!”
Chu Tầm cứng họng, không biết nên nói tiếp thế nào.
An Nhiễm ở bên cạnh lôi kéo tay hắn, nhẹ giọng khuyên: “A Tầm, thôi bỏ đi, Thẩm thiếu gia, bọn tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi sai rồi, mong cậu đừng để trong lòng.”
Thẩm Tinh Thần kỳ thật khá thích mấy thiếu niên xinh đẹp nhu mì kiểu này, ngẫu nhiên gặp được khả năng cũng sẽ ít nhiều thưởng thức, thậm chí sẽ bắt đầu sinh ra một loại tâm tư bảo hộ. Nhưng hiện tại tâm trạng hắn rất xấu, cảm thấy mấy người hở chút là sướt mướt như vậy, thật đúng là con mẹ nó phiền: “Cậu xin lỗi tôi cái gì, muốn thì cũng phải nói với hắn chứ.”
An Nhiễm nhìn về phía Giản Tinh Tuế, trong câu chuyện của hai người họ, hắn vẫn luôn là người có lý, trăm triệu lần không thể ngờ được bản thân sẽ có một ngày phải nói ra câu này. Hốc mắt hắn bắt đầu đỏ lên, như là bị ủy khuất, thấp giọng: “Thực xin lỗi.”
Giản Tinh Tuế da đầu tê dại: “Không có việc gì, không có việc gì, cậu đi đi.”
Vai chính chịu xin lỗi, đúng là quá tổn thọ, nếu vì thế mà Thiên Đạo xem cậu không vừa mắt, trực tiếp trong ngày mai bắt hắn lãnh cơm hộp thì làm sao bây giờ.
Mà thái độ này ở trong mắt đám người Chu Tường, chính là chó cậy thế chủ, khinh thường người khác, lập tức hướng ánh mắt bất thiện sang phía cậu, chạy tới an ủi tâm hồn đang bị thương của An Nhiễm rồi rời đi.
Thẩm Tinh Thần thấy bọn họ đi rồi, lúc này mới đem ánh mắt một lần nữa hướng đến Giản Tinh Tuế: “Cậu……”
Giản Tinh Tuế có chút sợ hắn: “Cái kia, tôi cũng phải đi rồi, tạm biệt.”
“Quay lại, quay lại!” Thẩm Tinh Thần kéo hắn một cái, khó hiểu: “Cậu chạy cái gì, tôi còn chưa nói xong!”
Giản Tinh Tuế cả người cứng đờ: “Cậu muốn nói gì?”
Thẩm Tinh Thần nhướng mày: “Đám kia người, có thù oán với cậu phải không?”
“…… Cũng không thể nói như vậy.”
“Rốt cuộc có hay không.”
“…… Có một chút.”
“Anh đây biết mà!” Thẩm Tinh Thần giống như có điểm trung nhị mà kêu lên: “Tôi vừa nhìn đã phát hiện, bọn họ rõ ràng chính là thấy cậu không vừa mắt, cố ý gây sự. Bản thiếu gia bình sinh hận nhất loại người này, chỉ biết ỷ thế hϊếp người!”
Giản Tinh Tuế đột nhiên phát hiện, tính cách vị Thẩm thiếu gia vậy mà thật sự có chút trọng nghĩa, thích bảo vệ kẻ yếu, là người có tâm địa thiện lương, không thể chỉ nhìn bề ngoài liền tùy tiện đánh giá được.
“Thật sự cảm ơn cậu.” Giản Tinh Tuế chân thành: “Nếu không phải là cậu tin tưởng tôi, thì sẽ bị mấy lời nói đó đả đổng rồi.”
Thẩm Tinh Thần được khen, tâm tình lập tức liền có chút lâng lâng, nhưng sợ hình tượng bị sụp đổ, trên mặt vẫn ra vẻ: “Cái này thì có gì chứ, chỉ có đám người kia, tôi còn chưa để vào mắt. Cậu cũng tới tham gia tuyển chọn có phải hay không, xem như nể mặt cậu vừa rồi giúp tôi giữ thẻ, cậu yên tâm, về sau bọn họ ai dám đến, cậu cứ báo tên của tôi.”
Giản Tinh Tuế cảm thấy hắn thật quá đáng yêu.
Nhưng mặc kệ như thế nào, chuyện hôm nay cũng đã làm trong lòng Giản Tinh Tuế vang lên tiếng chuông cảnh báo. Cậu phát hiện, thể chất pháo hôi ác độc của bản thân chính kiểu, trăm phần trăm sẽ bị kích phát ngẫu nhiên lúc gặp được vai chính, cho nên chương trình này không thể cứ thế mà tham gia được. Chờ thời điểm có kết quả thông báo danh sách, cậu cần nhanh chóng mà ứng phó, sau đó ngay lập tức chạy đi, cho được che chở hay không che chở đều không có ý nghĩa gì.
Nhưng Giản Tinh Tuế vẫn chấp nhận ược ý tốt của hắn, chân thành cảm kích: “Cảm ơn cậu.”
……
Ngày hôm sau.
Tiết mục chính thức bắt đầu, 108 thực tập sinh ở bên ngoài quảng trường tập kết.
Người tổ đạo diễn không xuất hiện, chỉ có một nhóm nhϊếp ảnh gia đứng đó. Nhiều tuyển thủ cũng đã chú ý tới, chỉ cần là công ty lớn một chút, trong vòng có người đã xuất đạo, ít nhiều có quyền lên tiếng. Những người tổ tiết mục muốn ưu ái đều đứng ở phía trước, thời gian lên hình nhiều hơn, tất nhiên cũng không thể bỏ qua một số ít nhân tố tư bản đứng đằng sau tác động được.
Cùng lúc đó, trên trang đầu các APP lớn cũng bắt đầu đề cử, phát sóng trực tiếp, người xem ngùn ngụt dũng mãnh vào:
“Đến giờ rồi, đến giờ rồi!”
"Phó ca Phó ca! Tôi vì Phó ca mà tới đó!”
“A, rốt cuộc có thể nhìn thấy ca ca!”
Chẳng sợ chỉ là một mentor, Phó Kim Tiêu lưu lượng cũng quá lớn, chỉ cần một cái tên, khiến cho lượt xem chương trình đạt đỉnh trong chớp mắt.
Tại hiện trường, có người cầm loa ở phía trước nói: “Mọi người xin xếp thành hàng, cùng tôi tiến vào trại tập trung của 《 Tinh Quang 》. Ngày đầu tiên, mời mọi người lựa chọn ký túc xá.”
Có tuyển thủ dò hỏi nói: “Xin hỏi chúng ta được tự chọn ký túc xá sao?”
Nhân viên công tác gật đầu: “Đương nhiên!”
Sau một hiệu lệnh, các tuyển thủ đều vận sức, hướng chỗ ký túc xá mà chạy. Mọi người đều biết, chạy sớm một chút mới có thể chiếm được phòng tốt, vì vậy có không ít các tuyển thủ vừa nghe được tiếng kèn liền ngay lập tức vọt vào.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Đó chính là Giản Tinh Tuế lảo đảo lắc lư ở phía sau, cậu không nghĩ tới việc gia nhập hàng ngũ, vì cậu thế nào cũng được, trụ phòng nào đều như nhau, dù sao cũng chỉ ngủ hai ngày sẽ về nhà.
Màn ảnh ở phía trước lắc lư, khán giả bắt đầu quan sát các tuyển thủ:
“Người này lớn lên hình như không tồi.”
“Tiểu thịt tươi cũng còn có thể a.”
“Nhìn người kia đi, dáng chạy cũng quá kỳ cục...."
Thời điểm khán giả nghiêm túc ăn dưa, một bóng hình dần dần tiến vào tầm mắt mọi người, đó chính là Giản Tinh Tuế đang tuột lại phía sau. Cậu không có ý chiếm sóng, cũng không nhìn về phía nhϊếp ảnh gia, cũng không giống khác vì lên hình mà cố ý khoa trương, làm mấy động tác soái khí, tụ thành nhóm ba, năm người đi đoạt phòng. Khuôn mặt có chút bình đạm, thậm chí là kiểu tóc cùng các thực tập sinh khác cũng quá khác nhau, người khác thì kích thích như đang ở chiến trường, cậu thì giống như là người già tản bộ.
Có khán giả vui vẻ:
“Đây là ai a?”
“Nhàn nhã như vậy, xác định tới dự thi sao?”
“Cậu nhóc này có phải hay không đi nhầm chỗ.”
Vì thế trong lần đầu bộc lộ tài năng của tân nhân lần này, nhiều người hao hết tâm tư cũng không lưu lại được ấn tượng, vậy mà Giản Tinh Tuế chậm rì rì ở phía sau lại tiến vào trong mắt đại chúng .
Tranh đoạt ký túc xá nhìn thì không có gì, nhưng bên trong cũng tiềm quy tắc. Người của các công ty lớn thường sẽ ở cùng nhau, nếu bản thân có chút thực lực hoặc là được điều động nội bộ, tự nhiên cũng sẽ có không ít người muốn lấy lòng, đều là đối tượng ưu tiên chọn làm đồng đội.
Đến lượt của Giản Tinh Tuế, đại đa số các phòng ký túc xá đều đã đầy, nhϊếp ảnh gia tốt bụng nhắc nhở: “Phía trước gian phòng kia còn chỗ.”
Giản Tinh Tuế nói: “Cảm ơn.”
Dựa theo suy đoán của cậu, mấy vị trí cuối cùng của ký túc xá, rất có thể chính những nhân tố hiếm hoi xuất hiện tại chương trình này, vừa không có mị lực cũng chẳng có danh khí. Nhưng mà, ngay lúc cậu mới đặt chân đến cửa gian phòng ký túc xá, còn chưa có bước vào, liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc: “Sao lại thế này, chẳng lẽ mọi người ai cũng có bạn cùng phòng hết rồi hay sao? Mà ở đây tại sao chỉ có mấy cái giường kiểu này vậy?”
……
Nghe được thanh âm này, Giản Tinh Tuế có một dự cảm đáng sợ.
Nhưng lúc cậu còn đang đơ người trước cửa, bạn cùng phòng bỗng nhiên ngoảnh lại, hai bên đối diện, Thẩm Tinh Thần có chút ngoài ý muốn nhướng mày, lộ ra tươi cười: “Là cậu a!”
Giản Tinh Tuế cười khổ: “Là tôi.”
“Là cậu cố ý tìm tôi sao?” Thẩm Tinh Thần hoàn toàn không ý thức được những người khác đều bởi vì hắn tính tình quá kém mà không muốn cùng ở chung một phòng, nhếch môi cười: “Không nghĩ tới cậu lại chân thành đến vậy. Được, nể mặt chúng ta đều ở cùng một cái ký túc xá, sau này cậu chính là tiểu đệ của tôi, tôi sẽ che chở cho cậu!”
“……”
Hết chương 8.