“Giản Tinh Tuế, mở cửa!”
“Mở cửa a, con ở bên trong làm gì, ta biết con ở bên trong!”
“Người đâu?”
Giản Tinh Tuế mở to mắt, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh choáng váng, ký ức của mình còn đang dừng lại tại thời điểm bản thân vừa mới chết, cũng là sau chết sau, cậu mới ngoài ý muốn biết được chính mình hóa ra đang sống trong một quyển tiểu thuyết hào môn thiếu gia thật giả máu chó, khốn nạn nhất chính là cậu là chính là cái người may mắn được đảm nhận vai nam phụ pháo hôi vừa độc ác lại ngu xuẩn thiếu gia giả, vì tham lam tài phú của Giản gia, cho nên hết lần này đến lần khác âm mưu hãm hại thiếu gia thật cuối cùng dùng cái chết đi lãnh cơm hộp.
“Thịch thịch thịch!”
Bên ngoài còn không ngừng vang lên tiếng đập cửa: “Giản Tinh Tuế, con đừng ở bên trong giả chết, nhanh mở cửa ra nói rõ ràng, con còn không mở ta sẽ phá cửa.”
Giản Tinh Tuế thực sự đau đầu, cũng không muốn nhúc nhích, nhưng nghe tiếng đập cửa bền bỉ ở bên ngoài, cậu không thể không khó khăn mà ngồi dậy đi mở cửa, thập phần lo lắng nếu bản thân lại không mở, đối phương sẽ làm ra sự tình điên cuồng hơn.
“Cạch cạch” Cửa mở.
Giản Khoát đứng ở bên ngoài hung hăng mà cau mày, thấy Giản Tinh Tuế rốt cuộc mở cửa, lão muốn chửi ầm lên, lại ngoài ý muốn thấy được khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Giản Tinh Tuế, thân mình cũng không biết là vì sao, lại yếu ớt như là tùy thời đều có thể ngã xuống.
Nếu là đổi lại trước kia, lão có khả năng sẽ có chút quan tâm cùng đau lòng, nhưng mà hiện tại, chỉ cảm thấy khó chịu mà nhíu mày: “Lần này con lại tính làm trò gì?”
……
Giản Tinh Tuế nhìn người xa lạ trước mắt, trong nháy mắt cả người đều phát ngốc.
Đây là ba của mình, không, nói đúng ra, đã từng là ba hờ, trước khi An Nhiễm còn chưa có xuất hiện, ba đối với cậu còn có chút yêu thương, nhưng sau khi vai chính lên sàn, mọi người giống như là mất trí vậy, tính tình đại biến, tất cả đều chán ghét cậu, chỉ hận không thể tự tay khiến cậu biến mất.
“Con tại sao không nói lời nào?” Giản Khoát cất bước đi vào, tức giận nói: “Ta nói cho con biết, ngày hôm qua con cư nhiên dám làm ra hành động điên cuồng như vậy, đi tìm An Nhiễm gây phiền toái, nếu không phải ta đến kịp, An Nhiễm là một đứa trẻ hiền lành, không biết sẽ bị con khi dễ thành cái bộ dạng gì, ta nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, không nghĩ tới lại nuôi ra được kẻ kiêu căng ương ngạnh, không xem ai ra gì như con, thật sự làm ta cực kỳ thất vọng!"
Nói xong, hắn dừng lại quan sát biểu tình Giản Tinh Tuế.
Lại phát hiện Giản Tinh Tuế vẫn ngây ngốc như cũ nhìn mình, giọng nói càng nghiêm khắc: “Xem ra mày đến bây giờ vẫn là không rõ bản thân sai ở đâu, tao đây cũng cùng mày nói rõ ràng, hôm nay mặc kệ mày dùng bất kỳ thủ đoạn gì, đều phải cút ra khỏi cái nhà này cho tao!”
Sau khi nói xong, Giản Khoát vốn định chờ xem lần này Giản Tinh Tuế lại định giở trò, nhưng không ngờ tới chính là, trong phòng lại tiếp tục trạng thái tĩnh lặng, không hề có thêm thanh âm nào.
Tiếp theo
Giản Tinh Tuế biểu tình giống như không chắc chắc lắm, nhìn hắn nói: “Ngày hôm qua?”
Giản Khoát sửng sốt, không kiên nhẫn nói: “Không phải ngày hôm qua thì là ngày nào? Như thế nào, chẳng lẽ mày còn muốn chống chế, nói rằng mấy việc đó không phải do mày làm hay sao?”
Giản Tinh Tuế có chút vô lực mà dựa vào mặt sau cánh cửa: “Ý của ba là, hiện tại chính năm XXX sao?”
Giản Khoát xem cậu hồ ngôn loạn ngữ, càng không khỏi cảm thấy chán ghét: “Chẳng lẽ không phải, mày hỏi cái này làm gì?”
Giản Tinh Tuế không có trả lời, cậu sờ sờ đầu, môi thoáng nở nụ cười.
Ngay từ đầu cậu còn có chút chưa thể tin được, nhưng là hiện tại không thể không tin tưởng một sự thật, cậu trọng sinh, hơn nữa lại còn trọng sinh lúc vai chính An Nhiễm từ bệnh viện trở về, liên hợp với người nhà Giản gia đuổi chính mình ra khỏi. Hóa ra hết thảy đều còn kịp, còn có rất nhiều sự tình nhục nhã còn chưa có phát sinh.
Cậu sau khi chết biết được thế giới này bản chất chính là một quyển tiểu thuyết, cũng biết được bản thân đóng loại vai gì trong bộ truyện rẻ tiền này ——
Một tên thiếu gia giả mạo, không chỉ là tu hú chiếm tổ mà còn là một tên pháo hôi nam phụ ngu xuẩn ác độc .
An Nhiễm là trung tâm của thế giới này, người Giản gia sau khi nhận hắn về thì hết mực cưng chiều sủng ái, sau khi tiến vào giới giải trí sự nghiệp cũng một đường thuận buồm xuôi gió, đem chính mình đạp dưới lòng bàn chân, trở thành quý công tử được toàn giới công nhận, cuối cùng lại còn cùng ảnh đế nảy sinh tình cảm, hoàn toàn trở thành người đứng ở đỉnh cao nhân sinh, mà chính mình cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng, ở một địa phương xa lạ không người biết mà xảy ra tai nạn xe cộ rồi qua đời.
Giản Tinh Tuế thở dài một tiếng, tiếp theo ngẩng đầu nhìn về phía ba hờ nói: “Cho nên, tình huống hiện tại đã như vậy, tôi nên trở về bên cạnh cha mẹ ruột thât sự của mình, đúng chứ?”
Giản Khoát không nghe rõ nửa câu đầu, chỉ nghe rõ nửa câu sau: “Đương nhiên phải đi về, hơn nữa mày hôm nay bằng cách nào cũng phải trở về, không muốn quay về cũng phải quay về, không cần lại sử dụng bất kỳ chiêu trò gì!”
Giản Khoát đều đã nghĩ kỹ, lần này mặc kệ Giản Tinh Tuế lại chơi thủ đoạn gì, hắn đều tuyệt đối sẽ không mềm lòng, trải qua quá nhiều việc, lão xem như hoàn toàn thấy rõ đứa nhỏ này bản tính ác liệt, hoàn toàn không thể thả lỏng cảnh giác!
Nhưng mà
Giản Tinh Tuế đứng thẳng thân mình, bình tĩnh nhìn lão mà nói: “Tốt, tôi trở về.”
“Vô dụng, mày liền tính…… Cái gì?” Giản Khoát nói đến một nửa dừng lại, có chút không thể tin được lỗ tai mình: ”Mày vừa mới nói cái gì?”
Giản Tinh Tuế thấy lão một bộ không nghe rõ, lặp lại một lần nữa: “Tôi sẽ quay về với cha mẹ ruột của mình.”
Giản Khoát đang ấp ủ mấy câu phản bác nhằm mạnh mẽ đuổi người giờ đây hoàn toàn mắc nơi cổ họng, lão nghẹn nửa ngày cư nhiên chỉ có thể phun ra câu: “Con đừng nghĩ lại chơi cái trò khỉ gì!”
Giản Tinh Tuế hỏi lại: “Tôi có thể dùng thủ đoạn gì bây giờ?”
Giản Khoát lại nghẹn.
Thiếu niên đang đứng rõ ràng vẫn là bộ dáng quen thuộc, tóc nhuộm vàng đã hơi dài che đậy đi ánh mắt, quần áo trên người cũng là kiểu lỏng lẻo chẳng ra cái gì cả, nhưng vào lúc này, cậu đứng ở nơi đó an tĩnh, ngữ điệu không cao không thấp, không chất vấn, không oán hận, giống như đang hỏi một câu hết sức bình thường, ngược lại giống như Giản Khoát mới là người gây rối vô cớ.
Không có khả năng, con trai mình thế nào chẳng lẽ bản thân lão lại không rõ hay sao? Hiện tại bộ dáng này, khẳng định là đang diễn trò. Nghĩ đến đây, Giản Khoát cao giọng: ”Con, con có thể nghĩ được thế là tốt?”
Giản Tinh Tuế gật đầu: “Tôi nói được làm được, sẽ chuẩn bị đi ngay.”
Giản Khoát lần này thật sự có chút kinh ngạc, lão thực sự tức giận đến nóng đầu, nhưng thấy Giản Tinh Tuế bỗng nhiên ngoan ngoãn phối hợp, vì thế mở miệng nói: “Con có thể nghĩ được thế là tốt nhất, mấy năm nay ta và mẹ con vẫn thật sự xem con như con ruột mà đối đãi, thế nhưng cách hành xử của con thật sự làm chúng ta quá thất vọng, An Nhiễm là một đứa trẻ ngoan, con không cần oán hận hắn, đây là một lần cuối cùng, sau này, nếu đã quay trở lại với cha mẹ ruột của mình mà còn dám ra tay với Nhiễm Nhiễm, ta sẽ không bỏ qua con, hiểu chưa ?”
Giản Tinh Tuế nghe xong chỉ cảm thấy châm chọc.
Giản Khoát chỉ biết mình cùng An Nhiễm nổi lên xung đột thì liền cho rằng là cậu tìm An Nhiễm gây phiền phức, mà không ngờ được rằng, chính đứa con trai vô tội thiện lương đó mới là người chủ động đi tìm cậu, hơn nữa còn mở miệng khiêu khích châm chọc, bản thân mới có thể xúc động? Giang Khoát chỉ biết An Nhiễm hôn mê đưa vào bệnh viện, lại không biết chính mình cũng bị thương.
Mấy vết thương trên cánh tay còn ẩn ẩn đau, nhưng cậu một chút đều không cảm thấy, ủy khuất trong lòng so với mấy vết thương ngoài da lại đau đớn hơn bao nhiêu lần.
Giản Khoát thấy cậu trầm mặc cho rằng cậu thấy điều kiện không đủ, vì thế nói: “Trên bàn có một tờ chi phiếu, con cầm liền đi thôi.”
Giản Tinh Tuế nghe xong cười nhạo ra tiếng, chút tia mong đợi còn sót lại của kiếp trước hoàn toàn biến mất, hiện giờ có cơ hội sống lại một lần nữa, lại trải qua cảnh tượng như vậy, ngọn lửa trong lòng xem như đã triệt để dập tắt.
Cho dù hôm nay Giản Khoát không đuổi cậu, cậu cũng sẽ đi.
Giản Tinh Tuế nói: “Không cần, tôi rời đi là tự nguyện, không cần bồi thường, số tiền này ba liền giữ lại cho An Nhiễm bồi bổ thân mình đi.”
Giản Khoát hơi cứng người, hắn không ngờ Giản Tinh Tuế sẽ thật sự cự tuyệt. Càng làm cho lão phải khiếp sợ chính là, từ chối lão xong Giản Tinh Tuế không có chút lưu luyến nào mà mở cửa hướng ra phía ngoài mà đi, Giản Khoát theo bản năng mà dò hỏi: “ Con không cần thu thập một chút hành lý sao?”
“Hành lý?” Giản Tinh Tuế giống như lúc này mới phản ứng lại, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi hoa lệ, cười cười: “Nếu cái nhà này đã không thuộc về tôi, mấy thứ kia này cũng không phải là của tôi.”
Cậu bước đi tiêu sái, không có chút nào lưu luyến.
Thanh niên đi ra khỏi phòng bước từng bước trên hành lang, cậu cảm thấy kỳ thật cậu cùng nơi này xa cách đến cũng không tính là lâu, kiếp trước sau khi bị đuổi ra khỏi nhà cũng chỉ mới hai năm đã quay trở lại, đây là nơi cậu đã sinh sống hai mươi năm, hiện giờ nhìn lại, lại cảm thấy hết sức xa lạ, cho dù cậu lại đã có chuẩn bị, nhưng một khắc này không hiểu vì sao, trong lòng vẫn cảm giác được một tia đau đớn.
Hai mươi năm cảm tình, nguyên lai cũng chẳng đáng là gì so một người khác chỉ vừa mới xuất hiện, có một số việc thực ra cậu cũng rõ ràng, nhưng tình cảm không phải nói từ bỏ là có thể từ bỏ, tuy nhiên cái chết của bản thân đã làm cho cậu triệt để thanh tỉnh, cậu nhận ra rằng chỉ khi rời bỏ cái nhà này, rời đi khỏi những người này, cậu mới có thể có cái gọi là tương lai.
Thanh âm Giản Khoát từ phía sau truyền đến: “Con có thể nghĩ được vậy cũng tốt.”
Giản Tinh Tuế hoàn hồn, cậu xoay người, nhìn về phía Giản Khoát, nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn là hướng về phía cậu, giống như là ngẫm đến ơn nghĩa dưỡng dục bao nhiêu năm, nhẹ nhàng nói: ”Ngài bảo trọng.”
Giữa trưa ánh nắng đang là lúc gay gắt nhất, vậy mà ở hành lang lúc này lại có chút tối tăm.
Có cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi quét lại đây, vạt áo thiếu niên hơi hơi phiêu động, không lâu trước đây, Giản Khoát còn hy vọng đứa trẻ không hiểu chuyện này rời đi, nhưng tại một khắc này, không biết vì cái gì, tảng đá nơi đáy lòng giống như buông lỏng một chút, rốt cuộc vẫn là đã cùng nhau sinh sống hồi lâu, rốt cuộc vẫn là nhịn không được gọi một tiếng: “Tuế Tuế……”
Giản Tinh Tuế khom lưng cáo biệt, không vì thanh âm này mà động dung, chỉ nói: “Tạm biệt.”
Hết chương 1.