Giản Tinh Tuế không biết Phó Kim Tiêu đứng đó nhìn thấy hết mọi chuyện.
Công tác của cậu vào chiều nay liền kết thúc, thời điểm đi ra sau lãnh tiền lương, nhân viên công tác hậu trường Tiểu Mễ còn lưu luyến: “Tuế Tuế, cậu thật sự phải đi sao, cậu đi rồi……”
Giản Tinh Tuế mặt không biểu tình: “Tôi đi rồi, không phải mấy ngày sau lại gặp mặt hay sao.”
Tiểu Mễ nhịn không nổi, bật cười.
Không sai, không thể tiếp tục ở đây mà làm việc được, Giản Tinh Tuế cũng phải nghiêm túc mà bắt đầu chuẩn bị tiết mục cho vòng thứ nhất của 《 Tinh Quang 》. Tuy rằng cậu chỉ tham gia một kỳ, nhưng mà cũng phải lấy ra tiết mục mới được. Thứ nhất là do trách nhiệm, thứ hai cũng là vì…… giám khảo là Phó Kim Tiêu. Cậu đương nhiên biết bản thân không có khả năng sẽ cùng người kia có cái gì gọi là chuyện xưa, pháo hôi chú định đã là cái pháo hôi, nhưng mà cậu không muốn ở trước mắt thần tượng mà mất mặt, cho nên vẫn là phải cố gắng chuẩn bị một chút.
Người đại diện Vương ca nói: “Tôi nói, cậu hiện tại đừng nhìn mấy tiết mục còn chưa hoàn chỉnh, nhưng mà mấy nhà kia đều là công ty lớn a, chưa kể còn có mấy vị đã xuất đạo, khẳng định đều là tuyển thủ được điều động nội bộ.”
Giản Tinh Tuế nói: “Ân, đương nhiên rồi.”
Vương ca thở dài nói: “Bất quá lần này tất cả các tiết mục sẽ bị giới hạn trong không gian rất nhỏ, vì cái gì, mấy năm gần mấy chương trình thực tế sống còn không thật sự quá thành công, cho nên lần này tổ đạo diễn chuẩn bị chơi lớn, bọn họ muốn lấy hiện trường phát sóng trực tiếp làm hình thức phê tuyển đầu vào, xem như cũng là để mang lại chút thú vị cho khán giả.”
Giản Tinh Tuế có chút ngoài ý muốn: “Phát sóng trực tiếp sao?”
Nguyên tác trong tiểu thuyết rõ ràng là tranh tài a, như thế nào bỗng nhiên thay đổi?
Chẳng lẽ là do hiệu ứng cánh bướm?
Giản Tinh Tuế không nghĩ ra, bất quá lại cho rằng bản thân vòng đầu tiên kiểu gì cũng sẽ bị đào thải, quan hệ không lớn, cho nên cũng không để trong lòng.
Thời gian trước khi bắt đầu chính thức phát sóng chỉ còn một ngày, các tuyển thủ đều được phát cho một cái thẻ điện từ để chứng minh thân phận. Chỉ có thẻ card mới được dùng để tiến vào sân thi đấu, ký túc xá, và dùng để xác minh thân phận lúc nhận đồ. Tổ tiết mục còn vì muốn tấm thẻ này nhìn đặc biệt một chút, làm còn khá to, túi của ai mà hơi nhỏ một chút sẽ không bỏ vừa được.
Giản Tinh Tuế nhận được thông báo của tổ tiết mục, bảo bọn họ trước một ngày đến sân thi đấu để làm quen.
Nói cách khác đây là cơ hội duy nhất để các tuyển thủ trước khi thi đấu chính thức có thể gặp mặt nhau, cái này cũng không có gì, Giản Tinh Tuế cảm thấy ngoại trừ An Nhiễm, cậu đối với bất kì ai đều có thể.
Bởi vì tới quá sớm, cậu quyết định đi phòng vệ sinh trước. Lúc bước tới gần, đã nghe thấy có người đang đứng ở cửa phòng vệ sinh gọi điện thoại, oán giận: “Tổ tiết mục quỷ gì thế này, sao lại phát cái thẻ to như vậy, quần áo của ta không có túi, đi WC cũng khó khăn.” Ngữ khí vừa kiêu ngạo cũng rất tùy hứng.
Giản Tinh Tuế dừng chân, người kia cũng vừa vặn kết thúc điện thoại, nhìn lại đây. Trước mặt là một nam nhân diện kiểu tóc con nhím, mặc quần áo da đen tán đinh, diện mạo thoạt nhìn cực kì lãnh khốc, nhưng mà như vậy lại làm cho chính chủ thập phần sang quý.
Đôi giày kia Giản Tinh Tuế vừa nhìn đã nhận ra, dù sao cậu cũng từng là tiểu thiếu gia của Giản gia, nhìn qua liền biết. Nhãn hiệu này chỉ tiếp khách vip, quần áo trên người cũng là thiết kế riêng, giá trị ít nhất cũng phải tầm tám số.
“Này” Thẩm Tinh Thần hướng hắn vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
Giản Tinh Tuế nghi hoặc mà chỉ chỉ chính mình: “Cậu kêu tôi sao?”
Thẩm Tinh Thần tức giận gật đầu: “Nơi này trừ bỏ cậu còn có ai a, cậu lại đây giúp tôi cầm cái thẻ, tôi đi WC không tiện?”
Giản Tinh Tuế tiếp nhận tạp: “Được thôi.”
Thẩm Tinh Thần xua tay: “Cảm ơn người anh em.”
Hắn tiến vào, Giản Tinh Tuế liền đứng ở lan can bên cạnh chờ, ai biết mới chờ được một hồi, liền có người thở hổn hển mà chạy tới, cậu quay đầu, liền thấy được một quen thuộc gương mặt, An Nhiễm!
An Nhiễm thực nôn nóng, bộ dạng giống như bị mất thứ gì, nhìn thấy Giản Tinh Tuế cũng sửng sốt, hắn nói: “Là cậu……”
Giản Tinh Tuế nói: “Ờ.”
“Cái kia, cậu nhìn thấy thẻ tên của tôi không?” An Nhiễm dò hỏi cậu.
Giản Tinh Tuế lắc đầu: “Không có.”
An Nhiễm nguyên bản muốn đi, kết quả nhìn thấy trong tay Giản Tinh Tuế có hai cái thẻ, liền chần chờ : “Vậy thẻ còn lại trong tay cậu là của ai?”
Giản Tinh Tuế nói: “Không phải của cậu, là người khác.”
****
An Nhiễm nhớ rằng, Giản Tinh Tuế chỉ tới báo danh một mình, không hề có đồng đội, vậy sao trong tay cậu lại có hai cái thẻ đựợc? Bản thân lúc nãy lạc mất thẻ cũng chỉ đi qua hành lang dẫn tới WC này, mà Giản Tinh Tuế lại vừa thật đúng lúc đứng ở đây, thẻ kia rất có khả năng chính là của cậu a!
Lập tức hắn liền do dự, không có tiếp tục di chuyển.
Chu Tầm đi theo sau hắn cũng đã lại đây, nhìn thấy An Nhiễm cùng Giản Tinh Tuế giằng co, vội vàng chạy nhanh đến: “Nhiễm Nhiễm, làm sao vậy?”
An Nhiễm thấy hắn tới, nhẹ giọng mở miệng: “Không có gì đâu, A Tầm, em chỉ đang tìm thẻ thôi.”
Chu Tầm liếc mắt nhìn sang bên cạnh Giản Tinh Tuế, thấy cậu cầm trong tay hai cái, lập tức nói: “Giản Tinh Tuế, mày lấy thẻ của Nhiễm Nhiễm sao?”
????
Giản Tinh Tuế có chút kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt, cảm thấy không thể tưởng được.
Chẳng lẽ chính mình lúc nào cũng bày ra một dạng của ác độc pháo hôi hay sao? Chỉ đứng một chỗ cũng như là đang làm chuyện xấu?
Ở bên chỗ rẽ tiếp tục xuất hiện một nhóm thực tập sinh, trong đó còn có hai đồng đội khác của An Nhiễm, bọn họ đẩy nhanh tốc độ mà lại gần. Vừa nhìn thấy tư thế của ba người bọn họ, vội vàng dò hỏi.
Ai biết Chu Tầm lại chỉ vào Giản Tinh Tuế: “Đây là Giản Tinh Tuế tôi đã kể với các cậu.”
Những người khác ánh mắt tà tà nhìn qua.
Chu Tầm nói: “Giản Tinh Tuế, tao đã nói với mày không được bắt nạt Nhiễm Nhiễm, mày còn lấy đồ của em ấy không chịu trả lại?”
Bởi vì thẻ thân phận là dạng thẻ từ, không có trực tiếp viết tên tuyển thủ, mặt trên chỉ có một biểu tường logo của tổ tiết mục, cho nên từ mặt ngoài nhìn tới, cũng rất khó phân biệt.
Hai cái nam sinh kia nhìn về phía An Nhiễm nói: “Nhiễm Nhiễm, thật vậy sao?”
An Nhiễm có chút do dự, hắn không xác định, nhưng là cảm thấy một Giản Tinh Tuế đã từng luôn khó xử mình, lần này cho dù thật sự nhặt được đồ, nói không chừng cũng sẽ cố ý nói là của người khác. Cho nên dưới tình huống Giản Tinh Tuế phủ nhận, hắn không giải thích, ánh mắt hướng về phía Giản Tinh Tuế, nhẹ giọng: “Cái thẻ này đối với tôi mà nói thật sự rất quan trọng, cậu có thể trả lại cho tôi được không?”
……
Giản Tinh Tuế nhíu mày, hắn nói: “Cái này không phải là của cậu, sao tôi có thể trả được.”
Vài người nghe xong liền không vui.
Bọn họ biết tính cách của An Nhiễm, không có khả năng tùy tiện bôi nhọ người khác, mà mấy trò hay trước kia Giản Tinh Tuế đã làm, bọn hắn cũng đã có cơ hội nghe qua. Vì vậy ánh mắt nhìn Giản Tinh Tuế liền lập tức tối đi, đang chuẩn bị muốn chủ trì công đạo, WC lại truyền đến một đạo thanh âm: “Mọi người đều đứng chỗ này làm gì?”
Thẩm Tinh Thần một thân đồ đen từ WC cà lơ phất phơ đi ra, hắn nghi hoặc mà nhìn về phía mọi người.
Tuy rằng Giản Tinh Tuế không nhận ra hắn, nhưng Chu Tầm lại nhận ra được. Ở thành phố A ngư long hỗn tạp này, có thể xưng là đỉnh cấp hào môn, thế gia lâu đời cũng chỉ có hai nhà, một Phó gia, hai là Thẩm gia. Mà trước mắt bọn họ bây giờ, chính là Thẩm gia nhị công tử, Thẩm Tinh Thần.
Ai ai đều biết Thẩm Tinh Thần người này tính tình chính là hạng nhất, không hề dễ chọc.
Chu Tầm vừa lúc nãy còn rất kiêu ngạo, lúc này nhìn Thẩm Tinh Thần thì giọng lại yếu hẳn đi, hắn nói: “Thẩm công tử, chúng ta chỉ là, đang giúp đồng đội lấy thẻ về thôi.”
Thẩm Tinh Thần nghi hoặc: “Lấy ở đâu?”
Chu Tầm chỉ chỉ tấm thẻ trong tay Giản Tinh Tuế.
Thẩm Tinh Thần theo ánh mắt hắn nhìn về phía thẻ của bản thân, cười nhạo một tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn nhìn Chu Tầm, tiến lên đạp một chân: “Mày con mẹ nó muốn gây sự với tao phải không, đó là thẻ của tao, mày lấy cái rắm?”
……
Không khí bốn phía ngay lập tức chìm vào một mảnh yên tĩnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đang bàn tới người nhà của Tuế Tuế, anh hai không phải tới rồi saooo.
Hết chương 7.