Huyền môn thần toán bói quẻ quá linh, toàn kinh thành chấn động (từ chương 26)

Chương 27: Còn không bằng chết ở bên ngoài


1 tháng


Sau đó hắn vào quân đội, mỗi lần về nhà, chính là một khung cảnh hài hòa.

Lão thái thái không còn nói Khương thị nói bậy, Khương thị cũng bắt đầu có lòng hiếu thuận, phàm là trong thành có cái gì tốt, đều đưa cho lão thái thái.

Đồng liêu trong quân nghe nói thanh danh có hiếu của Khương thị, rất hâm mộ hắn.

Nhưng mà nếu thật sự hiếu thuận, phản ứng khi nữ nhi làm pháp sự, thực không nên như thế……

Vốn Tiêu Trấn Quan tính chiều ngày mai sẽ về lại quân, nhưng hôm nay trong lòng nghi ngờ, sau một lúc suy nghĩ cẩn thận, thôi thì hồi lại mấy ngày, chờ thân thể lão thái thái tốt lên, lại tìm hiểu sau.

Không bao lâu, Tiêu Vân Chước tới từ đường.

Bên trong là hai bóng hình đang quỳ đoan đoan chính chính, không thể không nói, uy nghiêm phụ thân thực sự lợi hại, làm hai người này vừa nghe đến tiếng bước chân, đã lập tức quỳ thẳng tắp, bộ dáng cà lơ phất phơ trước kia nháy mắt biến mất vô tung!

Tiêu Vân Chước nghiêm túc quan sát một lúc.

Tiêu Văn Yến đợi trong chốc lát, không nghe được giọng nói của phụ thân, lúc này mới mạnh dạn nhìn thoáng qua phía sau, kết quả lại thấy Tiêu Vân Chước, ngay lập tức nổi giận: “ Đồ phản đồ nhà ngươi, nhìn cái gì mà nhìn !!”

Nhất định là vui sướng khi người gặp họa, quả nhiên là xấu xa !

Tiêu Vân Chước nghiêng đầu, giơ ngón cái lên: “ Ta đang xem bộ dáng trong ngoài không đồng nhất của hai người, thực sự rất lợi hại, ta phải theo học cho tốt.”

Sư phụ nói, ra bên ngoài, nhất định không thể xem thường bất kì người nào, cho dù là đứa nhỏ, thì cũng có một mặt lợi hại!

Hôm nay nhìn thấy hai người, lời nói của sư phụ cực kỳ chuẩn xác!

Đây chính là kỹ năng cầu sinh được mài giũa qua nhiều năm của hai huynh đệ bọn họ, hiện giờ nàng chính mắt nhìn thấy, nhất định phải học tập thật tốt, thêm một bản lĩnh bảo mệnh.

Tiêu Văn Yến tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Chưa bao giờ chán ghét một người như vậy.

“Chúng ta đều do ngươi mới bị phạt! Ngươi không biết hổ thẹn còn tới trước mặt chúng ta vui sướng, trên đời nào có người ác độc như vậy, ta thấy ngươi chính là rắn rết chuyển thế!” Tiêu Văn Yến nổi giận mắng, nhưng đầu gối một chút cũng không dám động đậy.

Nghĩ đến Tiêu Vân Chước sẽ tìm phụ thân cáo trạng !

Chỉ thấy Tiêu Vân Chước tự nhiên đi qua, sau đó chọn một cái đệm hương bồ, vui sướng quỳ xuống, vẻ mặt thành kính mà nhìn bức họa và bảng hiệu trên cao kia, sau đó thành tâm mà cúi đầu.

Sau khi làm xong, mới nghiêng đầu nói với Tiêu Văn Yến: “Các ngươi bị phạt không phải vì ta, ta cũng không có vui sướng khi người gặp họa, hơn nữa, ta càng không phải là rắn rết chuyển thế, ngươi là một hài tử nho nhỏ, chính mình còn nhìn không thấu, sao có thể nhìn thấy luân hồi của người khác? Chớ có nói mạnh miệng.”

“……” Tiêu Văn Yến tức giận đến đỏ mắt, “Nhị ca!Huynh nhìn mà xem, nàng quá là mặt dày vô sỉ!”

Tiêu Văn Việt cũng kinh sợ rồi, thật là chưa bao giờ gặp qua người không biết xấu hổ như vậy.

Nói mấy câu đã làm cho đệ đệ tức giận đến phun lửa, nói nàng cố ý, thế nhưng thái độ thật sự rất nghiêm túc thành kính.

“Nếu không phải ngươi khăng khăng làm pháp sự, cũng nói với phụ thân hai ta cũng tham dự, phụ thân sao lại trừng phạt chúng ta?” Tiêu Văn Việt nhìn nàng nói, tính ra còn tỉnh táo mà suy nghĩ.

Nhưng Tiêu Vân Chước càng tỉnh hơn hắn.

“Nhị ca, nhiều năm không gặp, muội thấy huynh tựa hồ ngơ hơn trước rất nhiều.” Tiêu Vân Chước nghiêm trang ghét bỏ.

“ Muội không phải là một cô nương được mẫu thân coi trọng, thật có thể sai khiến được hai người sao? Huynh suy nghĩ cẩn thận lại đi, là mẫu thân để cho hai ngươi đi hầu bệnh, để các người lợi dụng lão thái thái mà lấy thanh danh, mà các ngươi lại mơ màng hồ đồ, nghe vài câu muội nói, liền cam tâm tình nguyện canh giữ, xét đến cùng, là đầu óc các ngươi không tốt, đâu có liên quan gì tới ta?”

Nàng lăn lộn nhiều năm như vậy, còn có thể không biết trốn tránh trách nhiệm sao?

Tiêu Văn Việt ngẩn ra một chút, đột nhiên biểu tình cứng đờ.

Trai giới, niệm kinh, hầu bệnh……

Đây là việc nên làm bình thường của con cháu khi trưởng bối bị bệnh nặng, cho nên mẫu thân để cho bọn họ đến, cũng xác thật là vì thanh danh……

Bọn họ theo bản năng cũng cảm thấy vậy nên nghe theo Tiêu Vân Chước đi Tích Di Đường.

Nhưng sự thật là, bọn họ chỉ đến Tích Di Đường, chuyện khác kỳ thật căn bản không có làm !?

Bị chơi.

“ Tất cả đều là lựa chọn của các người, nhân quả của mình tự mình gánh, vì vậy các người nên đến đây.” Tiêu Vân Chước cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Nàng thích nơi này, bảng hiệu mà hoàng đế khai quốc ban cho làm cả người nàng thoải mái, công trạng và sát khí của tằng tổ phụ khi trấn quốc giết địch, áp chế âm khí trên người, ở chỗ này, nàng có thể nằm cả đời !

Tiêu Văn Việt không nghĩ tới, mình thế nhưng lại bị muội muội giảng đạo.

“Ngươi nói chúng ta trong ngoài không đồng nhất, vậy còn ngươi? Không phải cũng trộm tính kế giống chúng ta à ?” Tiêu Văn Việt khẽ hừ một tiếng.

Giống như khi còn nhỏ, vì tổ mẫu và đại ca, nàng cũng có nhiều tâm tư nhỏ lắm.

“ Muội quang minh chính đại nha, huynh xem, muội cũng tới quỳ từ đường này.” Tiêu Vân Chước nhếch miệng cười, không thẹn với lương tâm.

Nàng nói, làm, tất cả đều là xuất phát từ nội tâm, với phụ thân, huynh đệ, nói cũng đều là lời nói thật!

Tiêu Văn Việt như mắc nghẹn, sắc mặt trắng một chút, đến phiên hắn nổi giận.

Hai anh em một trái một phải, không khí cực kỳ trầm trọng.

Đặc biệt là Tiêu Văn Yến, tựa hồ là muốn dùng khí chất “Hung thần ác sát” của mình, để sau này Tiêu Vân Chước cách xa hắn một chút, cho nên thường trừng mắt với nàng, một lát làm mặt quỷ, một lát lại  lẩm nhẩm lầm nhầm mà mắng nàng vài câu.

“Tướng từ tâm sinh.” Tiêu Vân Chước nhắc nhở hắn một tiếng, “Ngươi chán ghét ta như vậy, chính là hủy đi tâm cảnh của chính ngươi, thời gian lâu dần, phúc tướng cũng dần tiêu hao.”

“Ta mới không nghe ngươi nói hươu nói vượn!” Tiêu Văn Yến chỉ cảm thấy giữa mình và đại tỷ, như cách một cái tường thành rất dày!

Lời nàng nói, không phải lời mà người có thể nghe mà!

Hắn thật sự rất tức giận !

“ Nếu ngươi muốn nghe ta nói nữa, ta cũng không nói cho ngươi.” vẻ mặt Tiêu Vân Chước chính trực như cũ, bình tĩnh lại điềm đạm, dường như bất kì lửa giận gì cũng không thể tác động đến nàng.

Tiêu Văn Yến như là bị chó dẫm phải đuôi, miệng la to: “Nếu ngươi chán ghét chúng ta như vậy, cớ gì còn về! Ngươi không trở về, nương ta cũng sẽ không nổi giận mà đi chùa ngoài thành, Nguyên tỷ tỷ cũng sẽ không lén khổ sở! Nếu không phải ngươi, cha càng sẽ không phạt chúng ta, Tiêu Vân Chước, sao ngươi không tự mình hiểu lấy! Loại người như ngươi, còn không bằng chết ở bên ngoài cho rồi !”

Tiêu Vân Chước cong khóe miệng.

Rất là bình tĩnh.

Nàng muốn sống, cũng không muốn chết.

Nếu hiện tại có thần tiên bay xuống nói cho nàng chỉ cần thọc chết đệ đệ ruột đang kêu quát quát bên cạnh này có thể sống lâu trăm tuổi, nàng chắc chắn không chút do dự để cho hắn thấy Diêm Vương luôn.

Thánh địa từ đường, tổ tông trước mặt, kẻ hèn nói vài câu ác ngôn, ta không thèm để ý, chỉ là ……” trong mắt Tiêu Vân Chước lạnh lẽo vài phần, cười như không cười: “ Tốt nhất là chúng ta đừng gặp nhau ở ngoài Tiêu gia.”

“Hù dọa ai vậy!” Tiêu Văn Yến đang lúc nổi nóng, ngửa cổ rống.

“Đủ rồi!” Tiêu Văn Việt mở miệng ngăn lại, “ Đệ muốn lúc phụ thân tới đây, thấy đệ càn rỡ như vậy sao? Đến lúc đó, đệ có mấy lớp da để cho phụ thân đánh đây ?”

Trong lòng Tiêu Văn Yến giật mình, lúc này mới không tình nguyện mà ngậm miệng.

Hắn cũng không phải là sợ Tiêu Vân Chước, là sợ cha! Hừ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play