Không Phục Đến Làm

Chương 5


2 tháng

trướctiếp

Ngu Cẩm Văn đã ngồi xổm trước cửa hàng tiện lợi gần nửa tiếng đồng hồ, tay chân cũng cảm thấy tê dại vì lạnh. Đúng là chườm đá sẽ tốt hơn cho vết thương, cậu sẽ không cảm thấy đau mùa đông lạnh tê tái này nữa.

"Cậu bạn, hay là cậu vào trong đợi? Hôm nay Tiểu Thẩm xin phép đến muộn, đừng ngồi xổm chờ nữa kẻo lại lạnh cóng!" Cô chủ cửa hàng tiện lợi chạy ra gọi lại, đưa cậu xem tin nhắn trên điện thoại di động của mình, tốt bụng muốn kéo cậu vào.

Ngu Cẩm Văn ngồi xổm cảm thấy ngượng ngùng, đứng dậy khập khiễng đi theo cô chủ cửa hàng vào trong. Vừa mở cửa kính ra, hơi nóng xông thẳng vào mặt khiến người ta muốn thở dài thoải mái.

“Đánh nhau à?” Bà chủ đưa đến cho cậu một hộp sữa, cười nói.

Ngu Cẩm Văn không nhịn được đưa tay lên che mắt, nói nhỏ: "Không ... đánh..."

"Tiểu Thẩm làm việc bán thời gian chỗ cô được gần một năm rồi. Thỉnh thoảng lại thấy xuất hiện với vài ba vết thương. Lúc đầu cô còn tưởng rằng thằng bé là một tên côn đồ, nhưng không ngờ lại phát hiện ra rằng đứa trẻ này vẫn là một học sinh, còn là học sinh giỏi. Hahaha! Con trai đánh nhau là bình thường nhưng phải có chừng mực."

Ngu Cẩm Văn cắn ống hút, cảm thấy thót tim lúc nghe tin Thẩm Diệc Chu thường xuyên mang thương tích khi đi làm thêm, suy xét lại thấy bản thân là đại ca nhưng lại không bảo vệ được anh. 

"Cô đừng lo! Tương lai cháu sẽ bảo vệ cậu ấy!" Ngu Cẩm Văn hạ quyết tâm, tức giận ngày hôm qua đều quên hết. Bây giờ, cậu chỉ thấy Thẩm Diệc Chu thật đẹp trai, học cũng thật giỏi, cậu cảm thấy lên đại học kiểu gì cũng phải bảo vệ anh cho thật yên tâm.

Cô chủ mỉm cười, liếc nhìn điện thoại của mình, nói: "Tiểu Thẩm nhắn tin nói là đang trên đường đến. Bạn học nhỏ, cháu là bạn của nhóc ấy,  tin cháu, cháu giúp cô trông cửa hàng một lát được không? Cô phải mau chóng đi đón con, cô sẽ hạ rèm cửa xuống một nửa, cháu chỉ việc ngồi bên trong thôi.”

Ngu Cẩm Văn gật đầu đáp lại, nhìn cô chủ vội vã đi rồi mới kéo một cái băng ghế nhỏ ngồi xuống, trên đầu là tấm rèm che cửa đã kéo xuống một nửa. Cậu và tấm rèm, mỗi người chiếm một nửa khung cửa, dựa vào khung cửa mà nhìn ra đầu phố.

Tin nhắn của Thẩm Diệc Chu... cậu cũng có đấy! Nghĩ đến đây, mắt Ngu Cẩm Văn cong lên, cậu tưởng tượng giơ điện thoại cùa mình cho mấy thằng đàn em của mình xem, là cậu chủ động thêmtrâu bò, cực kỳ trâu bò!

[Ngày mai đến trường không?]

[Ai vậy?]

[Thẩm Diệc Chu.]

[!!!]

[Tôi phải vào học rồi, nói mau!]

[Đi thôi... T thực sự rất ghét nó, lúc nào tớ cũng phải đi!]

[Được rồi, đi học.]

Cuộc nói chuyện với Thẩm Diệc Chu chỉ ngắn ngủi như vậy, thậm chí một màn hình điện thoại cũng chưa đầy, nhưng điều này khiến Ngu Cẩm Văn thích thú nhìn đi nhìn lại tận 80 lần. Mặc dù ngày mai có thể gặp anh ở trường, nhưng cậu không thể đợi được nữa, liền lẻn chuồn ra ngoài cửa hàng tiện lợi để tìm người.

Sao Thẩm Diệc Chu lại hiếm lạ như vậy chứ?! Vừa đẹp trai, học cũng giỏi. Ngu Cẩm Văn đã nghĩ về điều này hàng trăm lần, vắt óc nghĩ cách khen ngợi anh ta. Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cậu chợt nghĩ đến bàn tay to kia, sắc mặt cậu ta có chút đỏ ửng…

Thật sự muốn làm anh em tốt cả đời với anh, tất cả mọi người sẽ không kết hôn sinh con đẻ cái nữa. Nếu không có việc gì thì sẽ đến giúp đỡ lẫn nhau, nghĩ đến cuộc sống như vậy cậu lại cảm thấy có chút vi diệu.

 Người đi xe đạp đẹp trai kia có vẻ là Thẩm Diệc Chu... Đó chính xác là Thẩm Diệc Chu! Cậu hào hứng đứng dậy, “rầm” một cái đập vào rèm cửa.

Cậu vẫy tay với Thẩm Diệc Chu: "..."

Ngu Cẩm Văn nhe răng cười, ngốc nghếch nói: "Hello!"

Trên mặt cậu đầy chữ "Không thể tưởng tượng được!"

"Cậu tới đây làm gì?” Thẩm Diệc Chu vừa đi xe ngoài đường, khắp người vẫn bao phủ bởi lớp không khí lạnh lẽo, anh đi tới gần cậu kéo cửa cuốn lên, liếc cậu một cái rồi hỏi: “Chỗ bị thương của cậu đỡ hơn chưa? Sao cậu đã chạy ra ngoài rồi?"

Ngu Cẩm Văn cười ha hả, ngửa cằm cho anh xem: "Đỡ sưng hơn một chút rồi, ở nhà có hơi chán nên tớ đến chơi với cậu."

Thẩm Diệc Chu nhìn thoáng qua mắt cậu, anhh cởi áo sơ mi thay quần áo đi làm ngay trước mặt Ngu Cẩm Văn, nói: "Tôi không cần cậu đến bầu bạn, hơn nữa cậu không biết cậu tới đây rất phiền phức sao?"

"Tay cậu bị sao vậy?"

Lần này Ngu Cẩm Văn không cố ý đổi chủ đề, chỉ là lúc trước không để ý. Vừa này Thẩm Diệc Chu vừa cởi quần áo ra, liền thấy trên khớp mu bàn tay anh có vài vết xước đỏ sẫm.

“Không sao.” Thẩm Diệc Chu thản nhiên giơ tay lên nhìn thoáng qua một cái không thèm để ý, nói: “Có lẽ là do buổi chiều giúp thầy giáo dọn dẹp.”

“Tại sao giáo viên luôn bắt cậu dọn dẹp thế? Thầy ấy không biết tay cậu là để làm bài tập sao? Thật là!” Ngu Cẩm Văn lo lắng cho Thẩm Diệc Chu còn hơn bản thân mình, cẩn thận lôi tay anh lại xem xét kỹ càng, nhẹ nhàng thổi rồi nhỏ giọng hỏi: "Phù phù, đau không?"

Thẩm Diệc Chu cười cười, rút tay ra vỗ vỗ đầu cậu nói: "Về nhà đi, tôi phải làm việc."

Vừa rồi cô chủ bảo với tớ, cậu tới có thể nghỉ ngơi nửa tiếng, ăn cơm rồi hẵng làm!” Ngu Cẩm Văn vội vàng cầm lấy tay anh lần nữa, nói: “Cậu nghỉ ngơi chút đi, đợi cậu nghỉ ngơi xong thì tớ sẽ đi."

Thẩm Diệc Chu dường như hiểu ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt có hơi loạn.

Ngu Cẩm Văn nhanh nhảu, không biết xấu hổ nhào tới quấn lấy anh, xoa xoa hông anh, cái túi nhỏ phồng lên tự giác ám chỉ nhu cầu của chủ nhân.

“Bây giờ cậu thật sự rất xấu xa.” Thẩm Diệc Chu bình thản nhìn cậu, mặt không chút cảm xúc.

“Vậy cậu nhắm mắt lại, đừng nhìn tớ nữa.” Ngu Cẩm Văn vẫn cương quyết không buông.

“Xong việc cậu mới đi à?” Thẩm Diệc Chu bị cậu ta cọ cọ cũng có chút mềm lòng, ngẩng đầu liếc nhìn Cẩm Văn hỏi.

“Ừ!” Ngu Cẩm Văn vội vàng nhảy xuống, vươn tay kéo quần của Thẩm Diệc Chu, giống như một tên háo sắc nói: “Xong việc t sẽ rời đi, hứa sẽ không làm phiền cậu!”

Thẩm Diệc Chu ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, mặc cho Ngu Cẩm Văn làm việc bên dưới, anh thoải mái thở dài một hơi, vươn tay kéo người kia lên đè lên mình.

Bộ dạng Ngu Cẩm Văn nổi hứng lên đúng thật là có chút mê hoặc, giọng nói cùng hơi thở gấp gáp thực có thể dễ dàng gợi lên ham muốn của con người. Thẩm Diệc Chu vẫn cón sót lại chút lý trí, nghiến răng chịu đựng, ở thời điểm hai người đều sắp đặt lên đỉnh, anh không nhịn được mà cắn môi dưới của cậu một cái. Ngu Cẩm Văn không phản ứng lại, đầu óc trống rỗng, theo bản năng bĩu môi, đưa đôi môi nhỏ ướt át kia vào giữa hai hàm răng.

Hôm nay thời gian trôi qua rất nhanh, cả hai cũng giải quyết rất nhanh. Ngu Cẩm Văn vuốt ve nhè nhẹ trên ngực Thẩm Diệc Chu, tay chân tê dại, sau khi bình tĩnh trở lại, cậu đột nhiên hỏi: "Sao cậu lại hôn t?"

"Tôi vô tình đụng phải.” Thẩm Diệc Chu liếc cậu một cái rồi đẩy cậu ra, anh đứng dậy đưa khăn giấy cho cậu.

Ngu Cẩm Văn ủ rũ lau người, đôi môi dường như vẫn còn lưu lại nụ hôn đầy cảm xúc của Thẩm Diệc Chu. Mỗi khi nghĩ tới, cả người đều tê dại. Luống cuống một hồi, cậu nhìn Thẩm Diệc Chu thu dọn đồ đạc như không có chuyện gì mà cảm thấy khó xử vô cùng: "Lần sau đừng hôn nữa... Chúng ta cùng hỗ trợ nhau, hôn môi là vượt qua giới hạn rồi. Nụ hôn đầu tiên của tớ, t sẽ dành cho bạn gái..."

Nói xong, trong lòng cậu cảm thấy trống rỗng, cậu sợ Thẩm Diệc Chu sẽ tức giận nên vội vàng nói thêm: "T không trách cậu đâu bỏi vì tớ cũng đã tiếp nhận nụ hôn ấy. Đây là nụ hôn đầu tiên... "

“Được rồi.” Vốn dĩ Thẩm Diệc Chu quay lưng về phía cậu, nghe đến đây đột nhiên anh thở dài, quay đầu nhìn vào đôi mắt cậu, nghiêm túc nói: “Cậu đã quyết định đi tìm bạn gái vậy thì chuyện này vẫn nên giao cho bạn gái cậu. Từ nay chúng ta sẽ không còn loại quan hệ này nữa." 

Ngu Cẩm Văn ngớ người, nhảy dựng lên lo lắng nói: "Ý tớ không phải vậy! T chỉ nói đừng hôn thôi, cậu không thích sao? Hôn chỉ có người yêu mới làm với nhau thôi! Chúng ta không phải là người yêu của nhau."

"Tôi là gay."

Thẩm Diệc Chu ngắt lời cậu. Anh thấy cậu đứng sững sờ, lại móc miệng nói: "Cậu nghĩ có thằng đàn ông nào có thể làm chuyện này với cậu không? Tôi là gay, cậu vẫn nên cách xa tôi một chút, cẩn thận bị bẻ cong."

Anh nói xong cảm thấy toàn thân thoải mái, một loại thoải mái khác hoàn toàn so với khoái cảm trước đó. Thẩm Diệc Chu cảm thấy Ngu Cẩm Văn sắp khóc, anh buồn cười cầm chiếc áo khoác bên cạnh mặc xuống, đẩy người ra khỏi cửa, nhẹ giọng nói bên tai cậu ta: "Cậu về đi!"

Không một lời tạm biệt…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp