Không Phục Đến Làm

Chương 6


2 tháng

trướctiếp

Trường học rất lớn, lúc trước nếu không phải Ngu Cẩm Văn tìm tới thì có lẽ cả ba năm bọn họ cũng sẽ không liên quan gì với nhau. Hiện tại Ngu Cẩm Văn muốn điệu thấpcả ngày Thẩm Diệc Chu cũng chẳng nghe ngóng được tin tức gì của cậu.

Cuộc sống trở về bình yên đến nỗi không có một gợn sóng giống như trước kia, Thẩm Diệc Chu vứt hết đống vỏ hộp sữa trên bàn, không trả lời câu hỏi của Lý Việt Bách về việc "Tại sao hôm nay không có bữa sáng tình yêu?"

Thẩm Diệc Chu đến phòng giáo vụ nộp bài tập thì gặp Ngu Cẩm Văn đang bị  thầy giáo mắng ở góc phòng, ông thầy với cái đầu hói thưa thớt tóc quát lên: "Tóc của tôi như vậy đều là do các em hết!” 

Ngu Cẩm Văn cợt nhả đáp lại: "Bây giờ làm sao được thầy ơi! Thời điểm thầy còn nhiều tóc thực sự là rất phong độ, bây giờ tóc chẳng còn, thầy cũng hết thời rồi!”

Câu này vừa nói ra làm cả phòng yên tĩnh hai giây rồi một số giáo viên khác hắng giọng vội giải quyết chuyện của mình, đến cả học sinh đang nói chuyện với giáo viên đều nín cười đến nội thương.

Thẩm Diệc Chu đứng ở cửa văn phòng thở dài, hình như mới cầm bài tập đến.

“Diệc Chi đến rồi à? Lần này em thi không tồi.”

“Tiếng Anh lại được điểm tuyết đối!”

Thẩm Diệc Chu khẽ mỉm cười, nói cảm ơn với mấy giáo viên. Anh còn chưa khách sáo xong đã bị chủ nhiệm lớp gọi sang.

“Thẩm Diệc Chu! Em tới đây! Làm xong rồi à? Cảm thấy thế nào?”

Một lời chào như vậy đã làm lu mờ tất cả những lời mắng nhiếc ở đằng kia, Thẩm Diệc Chu tinh ý nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình, anh không quay lại nhìn mà đi thẳng đến chỗ thầy chủ nhiệm, hoàn toàn quay lưng về phía đó.

Giáo viên chủ nhiệm của cả hai lớp đều không biết xích mích giữa hai người, một bên mắng mỏ bằng những lời lẽ thô tục, một bên giảng bài đến nước bọt văng cả ra ngoài.

Cậu học sinh nghịch ngợm thôi không nói lại nữa, hôm nay thầy chủ nhiệm lớp Sáu cũng rất thoải mái, xong việc sớm nửa tiếng liền xua tay ra hiệu cho cậu về. Ngu Cẩm Văn bước nhẹ nhàng hết mức có thể. Cậu lặng lẽ bước qua phía sau anh, không ai nhìn thấy tấm lưng thẳng tắp của Thẩm Diệc Chu đã thả lỏng trong giây lát.

Hôm nay không cần đến cửa hàng tiện lợi nên sau khi tan học, Thẩm Diệc Chu định sẽ mang bài tập đến bệnh viện để gặp ông nội. Ông nội cả đời vất vả, 75 tuổi bị nhồi máu não nằm liệt nửa người, năm nay đi kiểm tra thì phát hiện có khối u ở phổi, giờ chỉ còn biết nằm viện.

 "Lớp dạy thêm mà cậu thường đến còn tuyển giáo viên không?"

Vừa rồi, trong giờ học tự học, khi những người khác đều đang làm bài tập, thì Thẩm Diệc Chu đã viết làm từ lâu. Anh ngồi đó nghĩ cách kiếm tiền, quay đầu lại hỏi.

Lý Việt Bách sứt đầu mẻ trán ngẩng đầu lên trong biển đềmờ mịt nói: "Chắc là còn tuyển... Hình như tớ vẫn thấy thông báo tuyển dụng. Nhưng cậu là trẻ vị thành niên, lại không có chứng chỉ sư phạm hay gì đó... Hay là cậu gửi thử bảng điểm của mình tới đó đi. Dù sao thì trình độ của cậu cũng đủ để dạy chúng t rồi.”

"Chúng ta không khác nhau là mấy. Tớ muốn nhận làm gia sư cho mấy em cấp trung học cơ sở, mấy đề đơn giản cũng bớt việc." Thẩm Diệc Chu nhắm mắt xoa xoa thái dương, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

"Bây giờ cậu có việc cần tiền gấp sao? Ông nội của cậu thế nào rồi?" Lý Việt Bách trọm uống một ít nước, nhỏ giọng hỏi.

"Khối u đã đi căn đến 80%. Bác sĩ nói làm phẫu thuật thì rủi ro quá cao. Chỉ có thể uống thuốc làm chậm lại thôi, có điều thuốc hơi đắt một chút." Thẩm Diệc Chu nói qua qua, một lọ thuốc là hơn hai vạn, chỉ dựa vào tiền lương một năm làm việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi anh cũng không mua nổi một lọ thuốc.

Lý Việt Bách suy nghĩ một chút rồi nói: "Tối nay tớ đi học thêm, tớ sẽ giúp cậu hỏi chuyện. Ông chủ ở đó rất tốt."
“Cảm ơn, vậy tớ đi trước nhé. Tớ phải đến bệnh viện.” Thẩm Diệc Chu vừa dứt lời thì tiếng chuông tan học đã vang lên, thu dọn một ít sách vở nhét vào cặp sách, vẫy tay chào với Lý Việt Bách. 

Bảo vệ ở nhà gửi xe cực kì có trách nhiệm, thấy Thẩm Diệc Chu đi đến liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngoài cổng có mấy tên côn đồ vừa nhìn đã biết không tốt đẹp gì. Chú đọc tin tức thấy bọn này có vẻ thích gây sự với những đứa học trò ngoan như cháu, các cháu ra đường nhớ phải cẩn thận!"

Thẩm Diệc Chu mỉm cười cảm ơn, bước lên xe phóng ra khỏi cổng trường. Đi qua cổng trường mới nhìn ra, quả nhiên có vài người không mặc đồng phục đang ngồi xổm trước cổng. Nhìn thấy anh đi ra, chúng "Ồ" lên một tiếng rồi đứng thẳng dậy.

Thẩm Diệc Chu phớt lờ bọn chúngnhanh chóng rẽ sang bên phải.

À… Suýt thì quên mất "chuyện tốt" ngày hôm qua. Anh hít một hơi thật sâu rồi thở dài, trong lòng thầm tính toán khả năng ngày mai Ngu Cẩm Văn sẽ đến tìm mình là bao nhiêu.

Xem chừng bây giờ tan học ra cổng trường mà gặp người kia quả thực rất khó xử, còn phải giả bộ trâu bò thẳng lưng hống hách cãi nhau với mọi người, thật ra thì tóc gáy đều đã dựng đứng lên rồi. Thẩm Diệc Chu cười thất thần ở ngã tư đèn giao thông, đến khi đèn chuyển xanh, anh kéo khóa áo khoác, phi nhanh trong cơn gió buốt.

Đến bệnh viện, anh không có tâm trí nghĩ cái gì khác, ăn cơm xong liền thay Thẩm Vệ cho ông nội ăn uống. Nằm viện cần tiền, chữa bệnh cần tiền, đến thuốc thang cũng cần tiền. Bọn họ đành phải giảm chi phí nhân viên điều dưỡng, hai bố con họ bớt chút thời gian thay nhau làm chăm sóc ông cụ. May mắn thay, sau khi Thẩm Vệ xuất ngũ, ông đã đầu tư vào một địa điểm chuyển phát nhanh, ban ngày thuê công nhân tạm thời nên mới có chút thời gian đến bệnh viện.

“Dạo này việc học tập của con như nào? Bữa trưa thì sao?” Hai cha con đứng bên cửa sổ cuối hành lang, Thẩm Vệ châm một điếu thuốc hút một hơi, rồi lại lấy ra một điếu khác đưa cho con trai.

Thẩm Diệc Chu nhận lấy nhưng không châm, ngậm vào miệng, nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, mơ hồ nói: "Vẫn ổn."

"Cái áo khoác này của con không có khả năng chống gió đúng không? Bố thấy mọi người đi đường đều mặc áo lông, trông rất dày dặn. Con không thể để bản thân chết cóng khi đạp xe trên đường thế đượcMua một cái đi!" 

Trong căn phòng âm u khói thuốc, cậu không thấy rõ vẻ mặt của Thẩm Vệ, chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ cùng hơi thuốc lá và rượu của ông: “Con không cần lo lắng về tiền bạc, bố có thể gom đủ tiền. Con chỉ cần tập trung học hành là được. Mẹ con có gửi tiền sinh hoạt cho con, bố sẽ không dùng số tiền ấy, con cứ cầm mà mua sắm cho bản thân, đừng để giống như một ông lão."

Thẩm Diệc Chu cắn nhẹ điếu thuốc lá, mùi nicotin tràn vào miệng, anh quay đầu nhìn Thẩm Vệ, ông cũng giống như những người đàn ông nghèo túng khác trên con phố này, những giữa cặp lông mày ấy còn lưu lại dáng vẻ đẹp trai khi còn trẻ.

“Mẹ con đã liên lạc với bố à?” Anh đột nhiên hỏi, điếu thuốc trong miệng người đàn ông bên cạnh cháy đến cuối làm tàn thuốc đổ rào rào.

“Cái gì?” Thẩm Vệ kinh ngạc nhìn con trai, nhìn vào ánh mắt bình thản ấy, nói: “Ngoại trừ việc chuyển tiền, bố không có liên hệ với bà ấy."

“Ra vậy.” Thẩm Diệc Chu gật đầu nói: “Bà ấy đã liên lạc với con...”

Thẩm Vệ gạt tàn thuốc, lo lắng như một đứa trẻ, liên tục hỏi: "Bà ấy liên lạc với con làm gì? Muốn đưa con đi hay muốn gặp con? Tòa án đã tuyên bố ta sẽ là người nuôi con rồi! Con đã gặp bà ấy rồi sao?”

Thẩm Diệc Chu bình tĩnh bổ sung nốt nửa câu sau, nói: "Bà ấy nhắn tin cho con nhưng con đã đổi số rồi, cũng chưa đồng ý kết bạn trên WeChat."

"Ồ..." Thẩm Vệ rụt người lại, tay run rẩy rút một điếu thuốc khác, hút gần hết điếu thuốc, ông mơ hồ hỏi: "Bà ấy... bà ấy nhắn gì vậy? Kết hôn rồi sao?" 

Dường như Thẩm Diệc Chu đang chờ ông ấy hỏi câu này, vừa dứt lời anh đã nhanh chóng trả lời: "Chưa."


Anh thấy vai Thẩm Vệ thả lỏng, cậu vươn tay vỗ lưng bố mình, bình tĩnh nói: "Bà ấy sai nhưng bà ấy đã rất áy náy với lỗi lầm của  mình. Suốt những năm qua bà ấy cũng chưa từng đổi số điện thoại." 

"Nói sau, nói sau đi! Bây giờ trách nhiệm của bố là nuôi con và chăm sóc cho ông nội thật tốt, bố không có nhiều thời gian rảnh rỗi đến thế." Thẩm Vệ dập điếu thuốc trên bệ cửa sổ, vỗ vai con trai mình, nói: "Vất vả cho con rồi, ở đây chăm ông, bố đến địa điểm chuyển phát nhanh một lúc, tối bố về."

Thẩm Diệc Chu lặng lẽ đứng nhìn bóng lưng bố mình vội vã rời đi.

Thẩm Diệc Chu... chỉ cần nghe tên là biết bố anh yêu sâu sắc đến mức nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp