Không Phục Đến Làm

Chương 4


2 tháng

trướctiếp

"Hôm qua cậu đánh nhau dữ dội tới vậy à? Tôi nghe nói hôm nay Ngu Cẩm Văn không đi học… Sóng gió kéo dài, sẽ có lúc bạn treo mây, chèo thuyền ra khơi!" Lý Việt Bách dựng thẳng sách, tranh thủ lúc còn sớm đọc chuyện phiếm: "Cậu ta bị thương à? Lúc trước tớ thấy mấy người luôn đi theo cậu ta trên mặt ai cũng đầy vết thương, cậu không sao đấy chứ?"

"Không sao đâu." Thẩm Diệc Chu nhíu mày hỏi: "Cậu ấy không đến lớp?"

"Không…"  Lý Việt Bách nói: “Tôi đi vệ sinh, nghe vài người bàn tán rằng cậu ấy bị đánh thê thảm lắm, chắc cậu ấy không thoát ra được.”

Thẩm Diệc Chu dừng lại một chút và nói: “Không thảm đến vậy đâu."

Tối hôm qua anh đưa Ngu Cẩm Văn đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ kinh ngạc vì trông câu có vẻ thê thảm nhưng thật ra phần lớn là chấn thương ngoài da, chỉ có cổ chân có thể đau một thời gian, không ảnh hưởng đến đi lại.

Khi đi làm thủ tục, Ngu Cẩm Văn chỉ ngồi một bên, im lặng như quả cà tím bị dập. Nửa đường không biết gọi điện thoại cho ai, một lúc sau đã có một người đàn ông mặc âu phục đến đón người đi.

Cậu không đến lớp, anh có thể đoán trước được, Thẩm Diệc Chu nhìn mọi người chơi bóng rổ ngoài cửa sổ mà không nói gì, chỉ phiền não cầm bút gõ bàn.

Lúc nghỉ trưa, Thẩm Diệc Chu cầm sách đứng ở cửa lớp 6, khiến những  học sinh đi qua hành lang không nhịn được mà đánh giá anh nhưng cậu vẫn thản nhiên dựa vào lan can trước cửa nhà người ta, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn những người ra vào lớp 6.

"Bạn học." Thẩm Diệc Chu gọi một nam sinh lại, thấy hắn hoảng sợ quay đầu lại liền cười hiền lành, trực tiếp hỏi: "Cậu có liên lạc được với Ngu Cẩm Văn không?"

Anh nhớ rõ hình như cậu nam sinh này là một trong số ít đàn em thật lòng coi Ngu Cẩm Văn là đại ca. Lúc này, nhìn thái dương nam sinh có một vết thương lại càng thêm chắc chắn hơn.

"Cậu muốn làm gì?" Nam sinh lùi lại một bước, vẻ mặt đầy hoài nghi.

Thẩm Diệc Chu thuận miệng nói: "Hôm qua tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện, nhưng cậu ta không đưa tiền mà đã bỏ chạy. ”

Cậu ấy bắt đầu lật túi và nói: "Bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đưa nó cho cậu!"

Chà, vẫn còn rất trượng nghĩa!

Thẩm Diệc Chu nói bừa: "Kê đơn thuốc 350, kiểm tra 500, phí ngồi lưng 200, đưa tôi tiền mặt."

"..." Nam sinh nghe vậy liền lấy điện thoại ra: "Cậu mau lấy điện thoại ra mà ghi nhớ đi! Tôi đọc nha: 157xxxxxxxx."

"Cảm ơn." Thẩm Diệc Chu không mang theo điện thoại cũng không cầm theo bút, chăm chú nghe một lần đã ghi nhớ, sau khi nói lời cảm ơn với cậu nam sinh xong lại hỏi: "Hôm qua người hẹn với các cậu là người ở đâu?"

"Trường dạy nghề ở khu Tú Hồ."

“... Có thể hẹn ở nơi xa vậy sao?" Thẩm Diệc Chu không nói gì, khu Tú Hồ cách khu bọn họ ở bốn mươi phút ngồi xe.

"Khụ khụ! Đại ca trước của trường dạy nghề đó tên là Trần Hạo, nắm ngoái cậu ta đã ra nước ngoài. Đại ca mới lên liền đi khắp nơi khiêu khích khắp nơi.” Nam sinh gãi gãi đầu, nói: “Thời gian trước tên đó bắt nạt đến trường trung học bên cạy, đại ca của chúng tôi trượng nghĩa biết bao nhiêu! Cũng không phải là nên đứng lên giáo huấn bọn chúng hay sao?”

Trầm Diệc Chu giật giật khóe miệng, thầm nghĩ với tính cách trêu đông chọc tây chó má của Ngu Cẩm Văn, không biết ai khiêu khích ai trước đâu...

"Được rồi, cậu về đi, đừng nói gì với đại ca của cậu, tôi sẽ liên lạc trực tiếp với cậu ta là được." Thẩm Diệc Chu vỗ vai nam sinh dặn dò.

"Được, tôi sẽ không nói, nhưng cái đó... đại ca của chúng tôi thật sự bị đánh tàn phế sao?" Cậu ta bực bội nói: "Hôm nay chúng tôi đều bị các trường khác cười nhạo."

Thẩm Diệc Chu nhìn thoáng qua vết thương trên trán cậu, hỏi: "Vậy tại sao cuối cùng cậu lại bỏ câu ta một mình?"

"Cũng không phải chúng tôi bỏ lại cậu ta mà chạy!” Nam sinh vừa xua tay, vừa vội vàng nói: "Là đại ca đuổi chúng tôi đi, lúc đó chúng tôi có người bị thương, anh ấy khăng khăng bắt chúng tôi phải đi, nói lát nữa sẽ có một người đặc biệt mạnh mẽ đến hỗ trợ, bảo chúng tôi không cần phải quan tâm anh ấy nên chúng tôi... chúng tôi mới rời đi."

“...” Thẩm Diệc Chu mắng khẽ một câu, cảm thấy như tội lỗi đã tăng lên tám mươi phần, còn không ngừng tăng lên.

"Không phải là vì có người giúp đỡ, mà là đại ca nhà các cậu một mình chiến đấu đánh bại bọn họ nhưng chỉ bị thương nhẹ, nên không có mặt mũi đến trường." Thẩm Diệc Chu nói một cách mù quáng: "Hai người cứ như vậy bị giễu cợt sao? Bình thường không phải rất lợi hại sao?"

"Tôi biết mọi người đang xằng bậy! Mẹ kiếp!" Cậu ta phẫn nộ nói: "Bây giờ tôi quay lại nói cho tất cả  mọi người.”

"Được rồi, đi đi." Thẩm Diệc Chu vui vẻ nhìn cậu ấy gõ chữ trên điện thoại, dặn dò: "Đừng nói với đại ca của các cậu là tôi nói." 

Cuối cùng Thẩm Diệc Chu chủ động rời đi sau nửa năm theo đuổi số điện thoại của người ta, nhưng Ngu Cẩm Văn hoàn toàn không biết điều đó. Cậu đang nằm trên giường chơi game, chơi trò chơi không có vẻ gì thú vị, đang sống dở chết dở bên giường để chơi trò Tetris.

Đi đứng bất cẩn, mắt trái bị đau và không thể mở ra hoàn toàn, cậu phải gắng sức để nhìn mọi thứ, thậm chí mắt phải cũng bắt đầu nhức sau một thời gian dài. Cậu hé mắt nhìn, những ô vuông đều biến thành hoa, một người không để ý đem dải dài dựng thẳng ở giữa. Trò chơi kết thúc, Ngu Cẩm Văn tức giận ném tay cầm xuống đất, túm lấy chăn bông trùm lên đầu. Càng nghĩ  về điều đó, cậu càng cảm thấy buồn hơn.

Tối qua toàn thân đau nhức, trở về còn bị anh trai đá vào mông. 

Nếu không phải vì không muốn tỏ vẻ uất ức như vậy trước mặt Thẩm Diệc Chu thì cậu cũng sẽ không gọi cho Tôn Tương - người theo dõi và cung cấp thông tin của anh trai cậu ấy, người đã khiến anh trai cậu ấy vội vã về nhà trong cuộc họp chỉ để đánh, mắng vào mặt cậu rồi vội vàng rời đi.

Lần thứ nhất điện thoại reo nhưng Ngu Cẩm Văn không nhúc nhích, người ở đầu dây bên kia kiên nhẫn gọi lại lần thứ hai. Nhìn thấy biểu tượng cảm xúc hình con rắn trên ID người gọi, Ngu Cẩm Văn bĩu môi mất hứng, tức giận trả lời điện thoại: "Đệch..." 

"Sao mày không đi học?" Ngu Diệc Minh lạnh lùng đến mức ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng không kém.

Ngu Cẩm Văn rùng mình, trong lòng uất ức, lớn tiếng nói: "Vốn dĩ em bị thương từ trước, hôm qua lại còn bị anh đánh một trận. Anh nói xem em còn có thể đứng dậy đi học sao?"

Ngu Diệc Minh im lặng một lúc và nói : "Tao nghe nói bây giờ mày vẫn còn sống và khỏe mạnh."

"Hừ... Đột nhiên em thấy mình minh mẫn hơn thì phải." Ngu Cẩm Văn ậm ừ, nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Họ Tôn ngày hôm qua có trả tiền thuốc men cho bạn học của em không? Em đã nói là anh không thể nợ anh ấy tiền!"

Ngu Diệc Minh hỏi ngược lại: "Chính mày đã bị đánh, dựa vào cái gì tao phải trả tiền cho mày?"

Ngu Cẩm Văn phản bác: "Chính anh đêm qua đã đá em vì thế tên họ Tôn đã đơn phương phá hủy thỏa thuận bảo mật của chúng em." 

 "..." Ngu Diệc Minh im lặng, một hồi lâu mới nói: "Cậu ấy đưa tiền cho bạn cùng lớp của mày rồi, nhớ uống thuốc và bôi thuốc đấy. Ngày mai tao mặc kệ mày giả vờ như thế nào, cũng đều phải đi học cho tao. Bây giờ tao đang bận đi họp..."

 "Biết rồi, tạm biệt, tạm biệt!"

Ngu Cẩm Văn cúp điện thoại trước, cái khác không thể so sánh được, liền thích tranh vị trí thứ nhất ở loại chuyện ấu trĩ này. Nhưng Ngu Diệc Minh gọi lại: "Tao vẫn chưa nói xong."

Ngu Cẩm Văn luôn cảm thấy anh trai mình giống như một con rắn, giống như bây giờ, chậm rãi phun ra chữ rắn, khiến cậu ngay cả ở đầu dây bên này cũng cảm thấy muốn phát run.

"Ngày kia bố mẹ với Kỳ Kỳ sẽ về nước, tan học thì nhớ về nhà."

"Ặc…"  Ngón tay Ngu Cẩm Văn quấn quanh ga giường, bất mãn: "Nó về làm gì? Nó bị trường năng khiếu đuổi à?"

"... Vậy đi, tao đi họp đây, cúp nhé."

Lần này Ngu Cẩm Văn không giành được cúp máy trước, cậu cũng không để ý nhiều, trong lòng lại bị tin tức Ngu Cẩm Kỳ muốn về nước làm cho phiền não. 

Cậu cùng Ngu Cẩm Kỳ là cặp song sinh nhưng một chút cũng không giống nhau. Gia đình họ có ba người con, Ngu Diệc Minh lớn hơn họ mười hai tuổi, khi bạn bè, họ hàng gặp mặt liền khen bố mẹ cậu có phúc, con cái đều giỏi giang. Nhìn con cả của hai người, vừa đẹp trai vừa có năng lực, tuổi trẻ mà đã nắm quyền điều hành công ty. Đứa con gái nhỏ cũng giỏi không kém, mười tuổi đã học ở trường năng khiếu ở Mỹ, đúng là rất có phúc!

Còn về phần Ngu Cẩm Văn…

Vẻ ngoài rất đẹp! Cậu đã nghe câu nói tóm tắt chính xác này trong mười năm, cậu giống như một cây cỏ dại sống giữa hai cây xanh tốt, cậu luôn ở trong bóng tối dù cho cậu có nhảy đến như thế nào đi nữa.

Ngu Cẩm Văn ho một tiếng, xoáy người rồi túm chăn, lại không ngờ liên lụy đến vết thương trên cơ thể, đau đến nhe răng trợn mắt.

Điện thoại đổ chuông, đó phải là âm báo tin nhắn. Anh lười lật xem điện thoại di động bị vùi trong chăn, ngẩn người một lúc mới rời khỏi giường ăn bữa sáng đã được giao đến.

Số không xác định: [Ngày mai đến trường không?]

Ngu Cẩm Văn ngậm đũa nằm sấp trên giường, tùy tiện trả lời: [Bạn là ai?]

Cậu tìm điện thoại để gọi đồ ăn ngoài, cậu biết tên họ Tôn kia cố ý chỉnh cậu, đưa cho cậu thứ canh suông nhạt nhẽo khiến mồm miệng cậu cũng nhạt nhẽo theo rồi.

Bên kia rất nhanh liền trả lời, chỉ có ba chữ: [Thẩm Diệc Chu].

Đũa Ngu Cẩm Văn rớt xuống.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp