Trọng Sinh Trước Mạt Thế Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 33


2 tháng

trướctiếp

Lý Tuấn không nhịn được cất tiếng hát: “Mùa xuân hoa sẽ nở, chim chóc tự do tự tại, tôi vẫn đang chờ đợi, chờ đợi tình yêu của tôi...”

Tạ Thiên Manh đang lái xe cũng không nhịn được khẽ cong môi.

Đúng vậy, mùa xuân hoa sẽ nở, chim chóc tự do tự tại.

Sau khi nhận được đủ các loại rau củ và đồ ăn chín trong ngày, Tạ Thiên Manh đã ở trong kho đến nửa đêm để giải quyết đống đồ này.

Sau đó Tạ Thiên Manh cũng không ngủ mà dành thời gian cho việc mua sắm trực tuyến.

Băng vệ sinh, giấy vệ sinh, khăn ướt, giấy vệ sinh ướt, khăn rửa mặt, khăn giấy, những thứ này mua trực tiếp từ trang web bán buôn sẽ nhanh hơn.

Còn có ủng cao su dùng trong nông nghiệp, áo mưa cao su, quần cao su, bất kể xấu đẹp, cô đều mua vài chục bộ, những thứ này hữu dụng nhất khi có mưa lớn hoành hành.

Còn có quần áo chống lạnh có thể chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt của vùng cực, quần áo chống gió, ủng đi tuyết, kính bảo hộ, găng tay, mũ, khẩu trang, tất, những thứ này đều được đặt hàng riêng từ nhà sản xuất chuyên cung cấp cho Đội thám hiểm Nam Cực.

Mặc dù giá cả không hề rẻ nhưng vì mua trực tuyến nên đỡ được kha khá phiền phức, không sợ bị người khác chú ý.

Ngoài ra còn có xe trượt tuyết, đèn pin cường độ cao, rìu leo núi, dây kéo, bật lửa chống gió và đủ loại lều trại và các thiết bị chống lạnh khác, cô đều mua vài chục bộ.

Cô cũng chuẩn bị một số lương khô, thực phẩm nén bổ sung năng lượng nhanh chóng dùng trong quân đội, mặc dù Tạ Thiên Manh có không gian, có thể ăn đồ tươi bất cứ lúc nào nhưng vẫn mua để phòng ngừa bất trắc.

Mạt thế đến vào đêm giao thừa năm nay.

Ngày hôm đó, mọi người đều sum họp gia đình, chờ đón năm mới đến.

Nhưng đáng tiếc là loài người lại không bao giờ đợi được năm mới nữa.Bắt đầu từ đêm hôm đó, tuyết lớn màu hồng phủ kín toàn bộ thế giới, biến cả thế giới thành một quả cầu màu hồng.

Tuyết màu hồng không gây hại gì lớn, nhưng nó lại mang đến một đợt hạ nhiệt nhanh chóng, khoảng một phần ba dân số toàn cầu đã tử vong trong đợt hạ nhiệt này.

Và những người tử vong, thậm chí còn chưa kịp được chôn cất hay hỏa táng thì đã biến thành thây ma băng tuyết.

Chúng không có mùi hôi thối nhưng lại vô cùng cứng rắn, rất khó đối phó, và tốc độ lây lan vi-rút thây ma của chúng cũng khá nhanh.

Bốn tháng sau khi trận bão tuyết kết thúc, chỉ còn lại một phần tư dân số loài người còn sống sót trên toàn cầu.

Sau đó lại đón thêm nhiều trận mưa lớn và nắng nóng, cuối cùng, khi những thảm họa thiên nhiên này kết thúc, loài người chỉ còn lại một phần mười.

Nhưng, đây vẫn chưa phải là kết thúc.

Cùng lúc đó, vô số sinh vật biến dị cũng theo đó mà xuất hiện.

Loài người trong quá trình chiến đấu không ngừng được tôi luyện, tiến hóa, tóm lại là khi Tạ Thiên Manh chết thì trong toàn bộ thế giới mạt thế đã có một nửa số người là đã thức tỉnh dị năng.

Sau khi mua xong tất cả những thứ cần thiết để chống chọi với thời tiết cực lạnh, Tạ Thiên Manh trực tiếp chuyển sang mục tiếp theo.

Cô đã mua hàng trăm loại thuốc diệt côn trùng, hương muỗi, thuốc đuổi muỗi để đối phó với đủ loại côn trùng và sinh vật biến dị. 

Sinh vật biến dị tuy rất lớn nhưng chúng không có sức đề kháng với những sản phẩm này, chỉ tiếc là chúng xuất hiện quá muộn.

Đến khi chúng xuất hiện thì trật tự sản xuất của loài người vẫn chưa được thiết lập lại, còn những sản phẩm đuổi muỗi ban đầu đều đã hết hạn, không thể sử dụng được nữa, điều này vô tình khiến cho rất nhiều người phải chết oan.

Máy phát điện công suất lớn ít tiếng ồn, tấm pin năng lượng mặt trời, v.v. cũng không thể thiếu.

Trong thế giới mạt thế không có hoạt động giải trí nào, Tạ Thiên Manh trực tiếp tìm một vài cửa hàng, nhờ họ tải xuống mấy nghìn bộ phim, chương trình tạp kỹ, phim truyền hình các loại để dự phòng.

Đương nhiên không thể thiếu các loại đồ ăn vặt.

Về phần mỹ phẩm dưỡng da, Tạ Thiên Manh chỉ mua một số loại thông thường, còn loại cao cấp, cô vẫn định đợi đến khi bão tuyết đến rồi mới đi hôi của, dù sao những thứ này chiếm nhiều ngân sách quá không đáng.

Ngoài ra còn có đủ loại dầu gội, sữa tắm, bột giặt, nước giặt, những thứ này cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, đợi bão tuyết đến rồi đi lấy miễn phí không tốt hơn sao?

Tất nhiên, không thể thiếu các loại đồ gia dụng, đồ nội thất và dụng cụ tập thể dục, hầm ngầm của cô lớn như vậy, không tận dụng hết thì quả là quá lãng phí.

Đến khi đặt hàng gần như xong hết những thứ này, Tạ Thiên Manh phát hiện ra mình có đến cả vạn kiện hàng đang chờ gửi.

Trước khi đi ngủ, Tạ Thiên Manh tiện thể đi xem thử xem Lạc Phi Phi đã tích trữ những cái gì trong không gian.

Tinh Ốc đã tự động giúp cô thu 20% vật tư của Lạc Phi Phi.

So với cách mua mọi thứ với số lượng lớn của Tạ Thiên Manh, với tư cách là con nhà giàu, Lạc Phi Phi rõ ràng đi theo hướng cao cấp hơn.

Thuốc lá, rượu, quần áo, dược liệu cao cấp đã chất thành đống trong không gian chức năng con.

Đặc biệt là một số loại thuốc có giá thành đắt đến mức vô lý, người bình thường căn bản không thể mua nổi, cũng đã được tích trữ một số lượng lớn trong kho.Tạ Thiên Manh vội vàng chọn chức năng phân loại một chạm để sắp xếp những thứ này lại.

Sau đó Tạ Thiên Manh lại vơ vét một đợt đồ đạc từ trong kho của Lạc Phi Phi, tiện thể mở thêm cho cô ta năm mươi mét khối không gian.

Cô muốn xem xem Lạc Phi Phi còn có thể tích trữ được những thứ hay ho gì nữa.

Sáng sớm hôm sau, xe tải của các ông chủ vật liệu xây dựng lần lượt lái đến kho.

Cả ngày hôm đó, Tạ Thiên Manh không làm gì khác ngoài việc theo dõi họ dỡ hàng và kiểm tra số lượng xem có đúng không, có phải là vật liệu chất lượng cao hay không.

Mãi đến bốn giờ chiều, số vật liệu xây dựng mà cô đã đặt mới được mang đến hết.

Tạ Thiên Manh thu hết những vật liệu này vào không gian, sau đó mới lái xe đến hầm ngầm, rồi lại lấy chúng ra.

Khi các vật liệu cần thiết đã đạt đủ số lượng mà hệ thống nhà an toàn yêu cầu, Tạ Thiên Manh nghe thấy tiếng hệ thống vang lên.

“Đã nộp đủ vật liệu xây dựng, bây giờ tiến hành xây dựng nhà an toàn, người thừa kế có xác nhận không?”

“Xác nhận.”

“Cần hai mươi phút để nâng cấp toàn bộ công trình xây dựng, vui lòng đợi.”

Hệ thống còn chưa nói xong, Tạ Thiên Manh đã bị dịch chuyển ra khỏi hầm ngầm.

Hai mươi phút này có lẽ là hai mươi phút dài nhất trong cuộc đời Tạ Thiên Manh.

Sau khi hai mươi phút trôi qua, Tạ Thiên Manh phát hiện ra rằng cái nhà kho nhỏ nhoi đổ nát trước mặt mình đột nhiên thay đổi diện mạo.

Không còn vẻ đổ nát nữa mà đã trở nên to lớn hơn, trực tiếp nối liền với phần phía sau của biệt thự.

Thực ra không chỉ có sân nhà của Tạ Thiên Manh, mà ngay cả những gò đất nhỏ nhô lên trong khu rừng rậm xa xa cũng có vẻ thay đổi.Mặc dù vẫn được bao phủ bởi đủ loại cây cối rậm rạp nhưng nhờ vào thị lực nhạy bén và sự quen thuộc với hầm ngầm, Tạ Thiên Manh vẫn phát hiện ra một vài cửa sổ và lỗ thông gió như ẩn như hiện trong những bụi cây này.

Tạ Thiên Manh đi vào nhà kho.

Nhà kho đã được cải tạo lại, từ diện tích mười mấy mét vuông ban đầu trực tiếp mở rộng thành năm mươi sáu mươi mét vuông.

Cái lỗ sàn thông xuống hầm ngầm trong nhà ban đầu cũng đã được làm thành một cánh cửa mở xuống, chỉ cần kéo nhẹ là có thể dễ dàng xuống được.

Ngoài kiến trúc mặt đất, tầng hầm của hầm ngầm cũng được sửa chữa mới hoàn toàn.

Mặc dù vẫn chưa được trang trí, nhưng có thể thấy được rằng toàn bộ hầm ngầm đã trở nên khác xa so với trước đây.

Ngoài ra, khả năng chống thấm nước, giữ ấm, chống động đất, cách nhiệt, thông gió, lấy sáng, độ thoải mái đều được tăng cường lên theo cấp số nhân.

Mặc dù bây giờ hầm ngầm vẫn còn thô sơ, nhưng đứng được ở đây là đã có được một tia hy vọng sống.

Tạ Thiên Manh đi dạo một vòng bên trong hầm ngầm, vô cùng hài lòng với sự cải tạo này.

Mãi đến khi thời gian đã gần đến bảy giờ, cô mới bàng hoàng nhận ra hình như mình đã quên mất chuyện gì đó rồi...

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp