Trọng Sinh Trước Mạt Thế Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 34


2 tháng

trướctiếp

Quả thực đã quên mất một chuyện.

Tạ Thiên Manh quên đi đón Thích Thương Hải rồi.

Đợi đến khi Tạ Thiên Manh nhớ ra và chạy thẳng đến sân bay thì Thích Thương Hải và em gái Thích Vu Sơn đã đợi gần một tiếng đồng hồ.

“Xin lỗi, hôm nay tôi quá bận, xem nhầm thời gian rồi.”

Tạ Thiên Manh đón hai người, mặt không đổi sắc, thản nhiên bịa ra một lý do.

Ngược lại, Thích Thương Hải và Thích Vu Sơn lại tỏ ra rất ngại ngùng, liên tục nói bọn họ đã làm phiền cô rồi.

Thích Thương Hải trước mặt trẻ hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt ở kiếp trước, mặc dù tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu.

Nhưng kiếp trước khi Tạ Thiên Manh gặp Thích Thương Hải , dù gương mặt anh trông trẻ trung nhưng thực ra đầu đã đầy tóc bạc.

Lúc đó, dù trên mặt anh vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa và lịch sự, nhưng khí chất lại toát ra vẻ uể oải.

Ít nhất là về khí chất, anh hoàn toàn khác so với bây giờ.

Tạ Thiên Manh đưa tay bắt tay hai người, đồng thời tự giới thiệu, sau đó mới nhìn về phía Thích Vu Sơn.

Ở kiếp trước, Tạ Thiên Manh chưa từng gặp Thích Vu Sơn, cô ấy đã chết vào nửa năm sau khi mạt thế bắt đầu, nghe nói chết rất thảm.

Bởi vì không có thuốc, lại đến giai đoạn cuối của bệnh ung thư, cô ấy đã đau đớn mà chết.

Thích Thương Hải từng nói, Tạ Thiên Manh và Thích Vu Sơn trông khá giống nhau.

Hôm nay nhìn lại, thực ra không giống, nếu nhất định phải nói giống thì có lẽ là tuổi tác giống.

Thích Vu Sơn bây giờ trông giống như Tạ Thiên Manh ở kiếp trước, ngây thơ, nhiệt tình, lại tràn đầy thiện ý với cả thế giới.

Lần đầu tiên gặp Tạ Thiên Manh, cô ấy đã tràn đầy lòng biết ơn và thiện cảm với Tạ Thiên Manh.Thích Thương Hải nói chuyện qua điện thoại với Tạ Thiên Manh, anh biết Tạ Thiên Manh không lớn tuổi, nhưng khi thực sự gặp mặt, anh vẫn có chút kinh ngạc.

Ngoại hình của Tạ Thiên Manh trông rất trẻ trung, nhưng sâu trong đôi mắt của cô lại chứa đựng vẻ u ám, như thể ẩn chứa nỗi đau khổ và sự kiên cường vô tận, mang lại cho người ta cảm giác mạnh mẽ đến rùng mình.

Theo quan điểm của Thích Thương Hải , trên người Tạ Thiên Manh có rất nhiều thứ trái ngược nhau.

Ví dụ như ngoại hình trẻ trung non nớt và cảm giác thương tang mà cô mang lại.

Ví dụ như, kỹ thuật lái xe của cô.

Theo lẽ thường, Tạ Thiên Manh ở độ tuổi trẻ như vậy, hẳn là mới vừa lấy được bằng lái xe không lâu, sẽ lái xe một cách thận trọng.

Nhưng sau khi hai anh em lên xe rồi mới biết thế nào là người ở phía trước bay, hồn ở phía sau đuổi theo.

Một chiếc xe tải nhỏ lái trên đường cao tốc với vận tốc một trăm sáu km/h, hai anh em Thích Thương Hải ngồi ở hàng ghế thứ hai ôm chặt ghế lái.

Bọn họ cảm thấy mình chỉ còn cách thiện đường một chút nữa thôi.

Chiếc xe tải nhỏ này hoàn toàn giống như đang bay, mà Tạ Thiên Manh lại như không có chuyện gì, bình tĩnh trò chuyện với hai người.

Ví dụ như, cô đã liên hệ với bác sĩ xong xuôi, ngày mai Lý Tuấn sẽ đưa bọn họ đi khám bệnh.

Thích Thương Hải đương nhiên biết danh tiếng của Hoàng Trân Ni, phải biết rằng đệ tử chân truyền của vị đại sư chữa bệnh gan mật số một Hoa quốc này chỉ có vài người.

Sau khi vị đại sư kia mất, cả nước chỉ có mấy vị bác sĩ này là giỏi nhất về bệnh gan mật. 

Nhưng rất khó để đặt lịch khám với họ, dù sao thì từ khi Thích Thương Hải biết em gái mình bị bệnh gan, ngày nào anh cũng cố gắng đặt lịch, nhưng rốt cuộc vẫn không đặt được.

Bây giờ Tạ Thiên Manh không chỉ trả cho anh mức lương cao như vậy, mà còn giúp anh đặt được lịch khám với Hoàng Trân Ni, trong lòng Thích Thương Hải vô cùng cảm động.

Anh càng quyết tâm phải làm việc cho Tạ Thiên Manh thật tốt.

Chỉ cần bà chủ không bỏ trốn, anh sẽ không bao giờ rời đi!

Tuy nhiên, trong lúc cảm động, anh vẫn muốn tranh thủ cơ hội để bản thân có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.

“Bà chủ, cô vất vả cả ngày rồi, tìm một trạm dừng chân rồi đỗ lại đi, để tôi lái cho...”

Tạ Thiên Manh: “Ồ... đã qua trạm dừng chân rồi.”

Hai anh em: Càng ôm chặt lưng ghế hơn...

Thôi, cứ như vậy đi.

Mặc dù đã vào nội thành, thời gian cũng không còn sớm nữa, nhưng Tạ Thiên Manh hoàn toàn không khách sáo với Thích Thương Hải .

Cô trực tiếp đưa Thích Thương Hải đến kho, giao cho anh việc tiếp nhận các loại đồ vật trong kho và phân loại chúng.

Ngoài ra, còn có công việc cải tạo và gia cố biệt thự Minh Châu Viện.

Khi Thích Thương Hải nhận được bản vẽ cải tạo mà Tạ Thiên Manh đưa cho, anh có chút choáng váng.

Chỉ thấy trên bản vẽ ghi chú chiều cao của bức tường là hơn năm mét, hoàn toàn vượt quá chiều cao của một bức tường dân dụng thông thường.

Hơn nữa, cả bên ngoài và bên trong bức tường đều phải lắp tấm thép.

Bức tường cũng không được bỏ qua, phải dựng lưới thép cao hai mét.Khoa trương hơn nữa chính là ở bốn góc sân lại còn lắp pháo đài...

Đây mới chỉ là sân, bên trong nhà cũng vậy.

Tường trong ngoài đều lắp tấm thép, cửa kính đều đổi thành kính chống nổ ba lớp.

Gia cố mái nhà, gia cố ban công, lắp đầy mái nhà bằng các tấm pin năng lượng mặt trời có thể tháo lắp.

Mà bên trong nhà cũng được cải tạo toàn diện.

Sàn nhà trải thảm ấm áp thì không nói, thậm chí còn phải lắp thêm lò sưởi.

Còn có hệ thống chống thấm toàn bộ ngôi nhà đều phải làm lại, độ cao chống thấm phải làm đầy toàn bộ bức tường, thêm các lớp cách nhiệt, cách âm.

Và lắp thêm một hệ thống lọc nước cao cấp ở tầng một.

Vân vân và mây mây.

Tóm lại, phần cứng của biệt thự này tốn rất nhiều chi phí, ngược lại, yêu cầu về đồ nội thất lại vô cùng đơn giản, chỉ yêu cầu chắc chắn và bền, dường như ngay cả tính thẩm mỹ cũng không được tính đến.

Thích Thương Hải có chút do dự nhìn Tạ Thiên Manh: “Bà chủ, cô nhất định phải cải tạo ngôi nhà này thành như vậy sao?”

“Đúng vậy, cứ cải tạo như vậy đi.”

Tạ Thiên Manh gật đầu rất chắc chắn, tiện tay chuyển cho Thích Thương Hải năm trăm triệu: “Đây là tiền cải tạo, ngày mai tôi sẽ để Lý Tuấn đưa em gái anh đi khám bệnh, ngày kia bắt đầu cải tạo.”

“Còn về đoàn đội cải tạo thì anh cứ hỏi Lý Tuấn, người này khá đáng tin.”

Thích Thương Hải nhìn số tiền vừa nhận được trên điện thoại, trợn mắt nhìn Tạ Thiên Manh một cái, hoàn toàn không dám tin, môi anh cũng không nhịn được mà run rẩy.

Không những thế, thậm chí ngay cả giọng nói của anh cũng run rẩy: “Bà chủ, nhiều tiền như vậy, cô... cô không sợ tôi bỏ trốn sao?”

Tạ Thiên Manh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt như cười như không đen láy một màu.”Anh sẽ bỏ trốn sao?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp