Trọng Sinh Trước Mạt Thế Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 32


2 tháng

trướctiếp

Thời mạt thế sắp đến, khắp nơi đều là thây ma, còn có đủ loại thời tiết cực đoan thay phiên nhau xuất hiện, còn có sinh vật biến dị hoành hành.

Trái đất như thể muốn khởi động lại, không diệt sạch toàn bộ loài người thì không chịu dừng.

Trong tình huống như vậy, không có nơi nào là hoàn toàn an toàn.

Mọi người đều đang trong quá trình chạy trốn và chiến đấu.

Giày cao gót chắc chắn không được, giày đế bằng thông thường cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.

Giày tốt nhất vẫn là giày chiến đấu của Hoa quốc.

Bên ngoài làm bằng loại da bền nhất, đặc biệt là phần mũi giày được bọc toàn bộ bằng kim loại.

Cổ giày cũng rất cao, có thể chế chắn trực tiếp đến bắp chân, đế giày dày không chỉ có tác dụng giảm xóc tốt hơn mà còn rất thoải mái và chống mài mòn.

Loại giày này vừa tiện đi lại, vừa an toàn, trong chiến đấu còn có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất.

Khi mua giày lỗi, Tạ Thiên Manh còn đang nghĩ, mình phải đến đâu để kiếm một đôi giày chiến đấu như thế này.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, trước mắt đã có bảo bối tự đưa đến tận cửa.

Tạ Thiên Manh lập tức hủy bỏ ý định rời khỏi nhà máy giày, lại quay trở lại văn phòng của nhà máy, nói rõ yêu cầu của mình với người quản lý vừa tiếp đón cô.

“Cô muốn mua giày quân dụng à?” Người quản lí kia tỏ ra hơi kinh ngạc.

“Không bán được sao?”

“Không phải là không bán được, dù sao mỗi lần chúng tôi mở dây chuyền sản xuất đều sẽ làm thêm vài trăm đôi.”

“Vậy tôi lấy hết.”

“Chủ yếu là cái này đắt hơn hàng lỗi và giày thông thường, cô mang ra ngoài  chắc không dễ bán.
”Tạ Thiên Manh vừa mới giúp người quản lý kia giải quyết được không ít hàng lỗi và hàng tồn kho, người quản lý kia có ấn tượng rất tốt với cô nên đã nói thật.

“Không sao, tôi có thể tiêu thụ được.” Tạ Thiên Manh không quan tâm đến giá cả, cô chỉ quan tâm đến những đôi giày quân dụng khó tìm này.

“Được thôi, cô theo tôi đi xem hàng tồn kho.”

Dây chuyền sản xuất này không chỉ làm giày chiến đấu mà còn có giày da và giày thể thao quân dụng thông thường, mỗi loại có vài trăm đôi.

Tạ Thiên Manh căn cứ theo số giày của mình lấy một trăm đôi giày chiến đấu, những đôi khác không quan tâm đến số giày đều lấy hết, người quản lí kia vui mừng đến mức hai mắt đều cong cả lên.

Còn xin thông tin liên lạc của Tạ Thiên Manh, nói lần sau nếu như có hàng sẽ để lại cho cô.

Mặc dù Tạ Thiên Manh biết sẽ không có lần sau nữa, nhưng vẫn thuận theo ý của người quản lí kia, hai người cùng nhau thêm thông tin liên lạc của đối phương.

Lúc rời khỏi nhà máy giày, Tạ Thiên Manh nhận được cuộc gọi thoại từ Thích Thương Hải.

Tạ Thiên Manh nhìn điện thoại liên tục đổ chuông, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới đi sang một bên nghe máy.

Giọng nói của Thích Thương Hải truyền đến từ đầu dây bên kia.

Trong khoảnh khắc này, Tạ Thiên Manh có hơi sửng sốt.

Dường như suy nghĩ của cô đột nhiên quay trở lại kiếp trước, lúc bị người ta giẫm đạp trên bùn đất, Tạ Thiên Manh tưởng mình sẽ chết chắc rồi, nhưng không ngờ Thích Thương Hải lại ra tay cứu cô.

So với giọng nói trầm ổn và hơi lạnh lùng lúc đó của Thích Thương Hải thì bây giờ giọng nói của anh có vẻ trẻ hơn nhiều. 

Có lẽ là vì cô em gái mà anh yêu thương vẫn chưa chết, cũng chưa trải qua sự thay đổi lớn về thế giới quan và nhân sinh quan, anh vẫn chưa trở thành người quản gia già dặn và thâm trầm đó.

“Alo, xin hỏi có phải là bà chủ Tạ không?”

Giọng nói của Thích Thương Hải nghe có vẻ hơi cẩn trọng, anh đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Tạ Thiên Manh trong ngày hôm nay, nhưng Tạ Thiên Manh cơ bản đều không trả lời.

Nhưng anh thực sự có một số chuyện quan trọng muốn nói với Tạ Thiên Manh,  thế nên mới phải gọi cuộc điện thoại này.

 

Ban đầu anh còn tưởng Tạ Thiên Manh sẽ không nghe điện thoại của mình, nhưng không ngờ cô lại nghe.

“Là tôi.”

Tạ Thiên Manh chớp chớp mắt, thoát khỏi hồi ức về quá khứ.

Thích Thương Hải cũng ngây người, anh đã tưởng tượng rất nhiều lần trong đầu rằng Tạ Thiên Manh là người như thế nào, dù sao thì cũng sẽ không có ai chưa từng gặp mặt đã cho anh công việc, tiền như vậy.

Anh tưởng cô sẽ là một người phụ nữ trung niên, nhưng hoàn toàn không ngờ giọng nói của Tạ Thiên Manh lại trẻ như vậy.

“Ồ ồ... Xin chào bà chủ, tôi là Thích Thương Hải.” Thích Thương Hải vội vàng tự giới thiệu lại một lần nữa, sau đó nói rõ mục đích gọi cuộc điện thoại này của mình.

“Bên này tôi đã xử lý xong hầu hết mọi thứ, tôi và em gái đã mua vé máy bay vào chiều mai, khoảng bảy tám giờ tối là có thể đến thành phố Đông Xuyên.”

Tạ Thiên Manh đã cho Thích Thương Hải ba ngày để xử lý chuyện của mình, không ngờ anh chỉ mất một ngày là xong.

Mức độ hài lòng của cô đối với người này lại tăng lên không ít, năng lực làm việc rất khá!

Cô thích những người có năng lực làm việc, nhanh nhẹn như vậy!”Vậy thì ngày mai tôi đến đón hai người.”

“Không không không, bà chủ đã giúp chúng tôi nhiều như vậy rồi, không cần phiền phức như vậy đâu, cô gửi cho tôi định vị, chúng tôi tự bắt xe đến.”

Thích Thương Hải sợ muốn chết, vội vàng từ chối một cách chân thành.

Nhưng, chuyện Tạ Thiên Manh đã quyết định thì không có bất kỳ ai có quyền từ chối và thay đổi, rất nhanh, Thích Thương Hải đã gửi thông tin chuyến bay của họ qua cho cô.

Quay đầu, trở lại xe, Tạ Thiên Manh nói với Lý Tuấn: “Giúp tôi đặt một cuộc hẹn với chị họ của anh vào ngày kia nhé, họ hàng của tôi là một cô gái trẻ, thực sự không còn cách cứu chữa.”

Nhân sinh bát khổ, sinh lão bệnh tử, cầu bất đắc, oán tăng hội, ái ly biệt, ngũ ấm thịnh.

Dù gặp phải chuyện nào cũng khiến người ta phải thở dài.

Đặc biệt là Lý Tuấn, trong nhà có người hành nghề y, càng đồng cảm sâu sắc với chuyện mắc bệnh.

Không nói hai lời đã giúp Tạ Thiên Manh mở cửa sau, tìm Hoàng Trân Ni đặt một cuộc hẹn.

Ngày kia Hoàng Trân Ni không có lịch khám bệnh, bảo họ trực tiếp đến khoa nội trú tìm cô ấy, cô ấy sẽ xem tình hình, nếu tình hình không tốt thì sẽ sắp xếp giường bệnh cho họ.

Tạ Thiên Manh lại đưa cho Lý Tuấn ba nghìn tệ: “Ngày kia tôi không chắc mình có rảnh không, làm phiền anh làm việc tốt đến cùng.”

Hôm nay Lý Tuấn nhận tiền đến mức tay cũng mềm nhũn, nghe Tạ Thiên Manh nói vậy thì càng thêm ngại ngùng, anh ta gãi gãi đầu: “Ôi, bà chủ Tạ, cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa.”

Trên đường về không còn tuyết rơi nữa, ánh hoàng hôn ấm áp chiếu xuống mặt đất.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp