Thường Thanh là kiểu người một khi có ý tưởng thì lập tức hành động. Vì vậy, anh lại một lần nữa đề ra quyết định muốn đi làm . Anh nói với Lục Hiên: “Dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi.”
Dù trước đây Thường Thanh đã nhắc đến việc muốn đi Thiên Tinh làm việc, nhưng Lục Hiên cho rằng anh chỉ nói chơi. Tuy nhiên, lần này thấy Thường Thanh nghiêm túc, không giống như lúc trước chỉ thuận miệng nói, Lục Hiên cũng phải chú ý và suy nghĩ xem có vị trí nào phù hợp với Thường Thanh không
Lục Hiên hiểu rõ về Thường Thanh. Hắn chưa hoàn thành chương trình trung học trước đây vẫn luôn làm công việc phục vụ.Hắn lớn lên đẹp ở giới giải trí cũng coi như nổi bật ,làm nghệ sĩ có thể sẽ dễ hơn nhưng có vẻ như hắn cũng không có ý tưởng này.
Nếu làm công việc khác …Có lẽ hắn sẽ không thích ứng được. Làm trợ lý có thể là một lựa chọn, anh cũng có thể thấy Thường Thanh mỗi ngày. Nhưng nếu hắn thực sự muốn đi làm, thì làm trợ lý có thể sẽ làm hắn cảm thấy ủy khuất đi ?
Lục Hiên cảm thấy khó khăn.
Thường Thanh không biết Lục Hiên đang suy nghĩ gì, thấy anh không nói gì, liền đùa rằng: “Kỹ thuật lái xe của tôi không tồi, làm tài xế cũng được.”
Lục Hiên nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: ". Em có bằng lái không?”
Thường Thanh đáp: “Không có, nhưng tôi đã lái xe hơn mười năm rồi.”
Lục Hiên nghĩ hắn đang đùa, nghiêm túc nói: “Vậy không được, tôi vừa mới đổi tài xế.”
Thường Thanh nhìn sắc mặt anh, hơi mỉm cười, nói: “Anh không cần quá khó xử, chỉ cần sắp xếp cho tôi một công việc gần gũi với anh là được, anh còn thiếu trợ lý sao?”
Lục Hiên nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, “Thiếu.” Dừng một chút, “Em thật sự quyết định muốn đi làm sao?”
Thường Thanh nói: “Ở nhà cũng buồn chán, không bằng ra ngoài làm một việc có ý nghĩa.”
Lục Hiên thấy hắn nghiêm túc, cũng không nói gì thêm. Anh đối với việc Thường Thanh muốn đi công ty với mình kỳ thật vẫn rất chờ mong.
Sự thay đổi của Thường Thanh rất rõ ràng, nhưng Lục Hiên không suy nghĩ nhiều về điều đó. Thường Thanh vốn là người rất hay thay đổi, rốt cuộc tuổi tác chênh lệch tới năm tuổi, cách nhau ba tuổi đã có sự khác biệt lớn, cho nên rất nhiều thời điểm Lục Hiên cảm thấy không thể nào lý giải được ý tưởng của Thường Thanh
Hiện tại, Thường Thanh dường như trở nên đơn giản hơn nhiều, khiến Lục Hiên cảm thấy việc ở cùng hắn cũng trở nên dễ dàng và nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Một khởi đầu thực sự tốt đẹp.
Sau bữa cơm chiều, đó là thời gian của ban đêm.
Thường Thanh cảm thấy Lục Hiên cũng là một người rất kỳ lạ. Nguyên chủ là thê tử của hắn, từ khi kết hôn đến nay đã hai tháng, trong khoảng thời gian ấy,bọn họ vậy mà chưa phát sinh sự tình gì nên phát sinh.Bọn họ thậm chí còn phân phòng ngủ
Dĩ nhiên, yêu cầu phân phòng là do nguyên chủ đưa ra, nhưng Lục Hiên cư nhiên cũng đồng ý.
Thực sự kỳ lạ, Thường Thanh cảm thấy hình ảnh Lục Hiên trong trí nhớ của nguyên chủ không quá chân thực, nhưng từ ấn tượng mấy ngày nay của hắn đối với Lục Hiên , Thường Thanh phần nào hiểu được lý do nguyên chủ muốn phân phòng
Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, một người ngủ trên chiếc giường lớn sẽ thoải mái hơn.
Thường Thanh tắm xong, chỉ quấn quanh người một chiếc khăn tắm rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng ngủ có một chiếc gương lớn. Thường Thanh đi ngang qua gương , ánh mắt hắn dừng lại ở cơ thể mình trong gương.
Cơ thể này vóc dáng cao gầy, không phải là quá yếu, tỉ lệ cơ thể cũng khá, nhưng dáng người không có gì nổi bật. Bụng hơi bằng phẳng, không có cơ bụng, sờ vào còn có cảm giác mềm mại. Đường cong từ vai xuống cũng hiện ra vẻ mượt mà, mang một vẻ đẹp mềm mại của nữ nhân.
Thường Thanh tự hỏi liệu có nên cải thiện cơ thể của mình hay không. Hắn không yêu cầu phải có sáu khối cơ bụng như kiếp trước, mà nếu có bốn khối cơ bụng thì cũng đã hài lòng.
Tuy nhiên, chuyện này không cần phải vội, có thể để sau này suy xét cũng không muộn.
Thường Thanh nằm trên chiếc giường mềm mại, không nhịn được rên rỉ một tiếng. Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng ngủ đều rất thoải mái, không quá lạnh, cũng không quá nóng. Không khí có một mùi hương nhè nhẹ, không quá nồng, khiến người ta cảm thấy thanh thản.
Hắn nằm một lúc, bắt đầu suy nghĩ.
Hắn nói với Lục Hiên ý định đi làm, thực ra không phải là ý tưởng bộc phát. Chủ yếu là vì Lục Hiên rất bận, nếu hắn cứ ở lại nhà họ Lục, sẽ khó tránh khỏi việc gặp mặt Lục Chinh. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện , vì vậy hắn quyết định tránh né Lục Chinh.
Còn nữa, có một số việc cũng không tiện hỏi Lục Hiên, nên Thường Thanh quyết định trực tiếp đến Thiên Tinh Giải Trí để tự tìm hiểu tình hình.
Tuy rằng trong tiểu thuyết, phần lớn câu chuyện tập trung vào nhân vật thụ chính và Lục Chinh, nhưng cũng đã tiết lộ đủ nhiều thông tin.
Lục Hiên bị tai nạn xe không phải là ngẫu nhiên, mà là do con người gây ra. Vợ chồng Lục Thừa Huy cũng gặp tai nạn xe tương tự, không phải ngẫu nhiên. Lục Chinh, người kiểm soát tập đoàn Lục thị và đưa ra các quyết định, cũng gặp tai nạn xe. Dù Lục Chinh trước đó đã có những nghi ngờ, nhưng hai sự cố trước đó rất tự nhiên, không có dấu hiệu nào của con người gây ra. Dù có nghi ngờ, nhưng vì không có bất kỳ bằng chứng nào, Lục Chinh cũng không có cách nào làm gì. Mãi đến khi tai nạn xảy ra với chính mình, anh mới tìm thấy một chút dấu vết sót lại.
Trước đây, Lục Hiên vô tình nhắc đến cái tên Tần Lãng, làm Thường Thanh trong lòng nhảy dựng.
Tần Lãng ngoài việc là người được nguyên chủ bao dưỡng, thực ra còn có một thân phận đặc biệt mà ngay cả nguyên chủ cũng không biết, đó chính là biểu đệ của Lục Hiên.
Thường Thanh chậm rãi nhớ lại cốt truyện gốc. Cốt truyện thiên về góc nhìn của vai chính, vì vậy trong phần đầu rất dài, Tần Lãng xuất hiện như một ngôi sao lớn rạng rỡ, nhiệt tình chân thành và chuyên nghiệp, thu hút rất nhiều người hâm mộ. Những người hâm mộ này đều khuyến khích tác giả để nam chính Lâm Dật Phong đưa Tần Lãng vào hậu cung của mình, nhân khí của Tần Lãng chỉ đứng sau chính quy công Lục Chinh.
Về Tần Lãng, trong sách mặc dù có nhiều chi tiết ẩn giấu, nhưng rất nhiều người không nhận ra điều đó. Chỉ đến khi Lục Chinh trở thành nhân vật chính và áp đảo Tần Lãng, manh mối mới dần dần được tiết lộ.
Tần Lãng là nhân vật phản diện lớn nhất trong nguyên tác, và thân phận thật của hắn là biểu đệ của Lục Hiên, cũng là biểu ca của Lục Chinh, Lục Thích, và Lục Hoa.
Mặc dù có mối quan hệ huyết thống gần gũi, nhưng vận mệnh của Tần Lãng hoàn toàn khác biệt với các huynh đệ nhà Lục thị.
Điều này còn phải quay lại thời điểm những người đồng lứa với mẹ của Lục Chinh Tần Minh Châu.
Tần Minh Châu và mẹ Tần Lãng là Tần Trân Châu, họ là hai chị em sinh đôi. Về mặt ngoại hình, hai người giống nhau như đúc, đều là vẻ đẹp quyến rũ. Dù cuộc sống từ nhỏ của họ không thể nói là đặc biệt ưu việt, nhưng họ đều sống trong gia đình giàu có, không phải lo lắng về cơm áo. Tuy nhiên, ở thời điểm hai nàng mười mấy tuổi cha mẹ họ ly hôn, Tần Minh Châu theo mẹ, còn Tần Trân Châu theo cha. Từ đó, cuộc sống của họ tách biệt, hiếm khi gặp mặt nhau.
Sau đó, khi mẹ của Tần Minh Châu tái giá và có một gia đình mới, hai chị em hoàn toàn không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Vài thập niên sau, mặc dù họ từng là những chị em sinh đôi rất thân thiết, nhưng vận mệnh của họ lại khác biệt như trời và đất.
Tần Minh Châu có cha dượng quyền thế và gia thế ưu việt. Là con gái kế của ông, Tần Minh Châu môn đăng hộ đối và kết hôn với Lục Thừa Huy, con trai độc nhất của tổng tài tập đoàn Lục thị. Mối quan hệ vợ chồng của họ không chỉ hòa thuận mà còn rất ân ái. Họ có ba con trai và một con gái, gia đình hạnh phúc mỹ mãn và được nhiều người ngưỡng mộ.
Trong khi đó, Tần Trân Châu theo cha vẫn luôn không tái hôn, công ty cũng phá sản. Tần Trân Châu vội vàng kết hôn với một người đàn ông bình thường. Cuộc sống với những lo toan về củi gạo ,mắm muối ,tương dấm,trà biến nàng trở thành một người phụ nữ chanh chua.
Tần Lãng lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như vậy ,khiến hắn từ nhỏ đã học được cách xem mặt đoán ý , quan sát thời thế, tâm cơ và lòng dạ càng là sâu không lường được.
Hắn kế thừa vẻ đẹp của mẹ mình, Tần Trân Châu, với diện mạo xuất sắc, thân hình cao lớn. Các điều kiện ngoại hình và nội tại của hắn đều rất phù hợp với ngành giải trí, vì vậy hắn đã bước vào ngành này, bắt đầu từ vai diễn quần chúng và dần dần leo lên.
Khi phu thê Lục Thừa Huy gặp chuyện, hắn mới 17 tuổi. Mặc cho ai đều sẽ không nghi ngờ hắn, sau đó Lục Hiên gặp sự cố, Tần Lãng vẫn như cũ không bị hoài nghi. Rốt cuộc, một diễn viên nhỏ thấy thế nào cũng chẳng có mối liên hệ gì với gia đình họ Lục
Tần Lãng đối với Lục gia rốt cuộc có bao nhiêu hận thì tạm thời không đề cập tới. Hiện tại, dù Tần Lãng có chút danh tiếng nhưng vẫn chưa phải là đại minh tinh. Mà việc nguyên chủ bao dưỡng hắn, tất nhiên cũng nằm trong sự tính toán của Tần Lãng.
Thường Thanh cảm thấy có chút khó xử lý. Tần Lãng giống như một con rắn độc, bị hắn quấn lấy không phải là điều tốt.
Lúc này, thời gian mà Tần Lãng đối với Lục Hiên ra tay hẳn còn phải một khoảng thời gian nữa. Thường Thanh suy đoán rằng trong nguyên tác, Tần Lãng có thể thành công làm hại Lục Hiên, có lẽ nguyên chủ đã giúp đỡ hắn không ít.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Thường Thanh, không thể hoàn toàn khẳng định. Tuy nhiên, hắn cảm thấy sự khác biệt không lớn lắm. Rốt cuộc, Tần Lãng đã tiếp xúc với nguyên chủ cùng nguyên chủ nhấc lên quan hệ, còn không phải là đánh chủ ý vào Lục gia sau lưng nguyên chủ sao?
Thường Thanh sau khi sắp xếp lại rõ ràng phần cốt truyện này, thở phào một hơi. Đôi mắt hắn sáng lên, không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, liền quyết định dùng điện thoại ghi chú lại những phần cốt truyện quan trọng trong nguyên tác.
Viết không sai biệt lắm hơn một giờ, Thường Thanh nhìn lại, sắp xếp lại một lần nữa, rồi xóa sạch tất cả.
Làm xong những việc đó, Thường Thanh mới thở ra một hơi dài, cảm thấy sự căng thẳng trong ngực dần giảm bớt và có chút buồn ngủ.
Tuy nhiên, Thường Thanh vẫn chưa muốn ngủ.
Hắn không thể ngừng suy nghĩ. Mặc dù biết cốt truyện nguyên tác và biết tương lai, trên thực tế hắn không cần thiết phải tham gia vào cốt truyện trong sách. Hắn vốn cũng không phải là loại người cho rằng nắm giữ cốt truyện liền có thể đạt được điều gì đó.
Nhưng mà... hắn có một phần hy vọng.
Hắn luôn khao khát một gia đình, và thân phận của nguyên chủ đã cho hắn hy vọng đó.
Vì vậy, Thường Thanh từng có ý định dung nhập vào thân phận này. Trên cơ sở đó, Lục Hiên cũng thực sự là một người không tồi, là một bạn đời ưu tú, nên hắn không muốn Lục Hiên gặp chuyện gì.
Không muốn Lục Hiên gặp chuyện, thì phải làm không ít việc. Hiện tại vẫn là không nên nghĩ nhiều, đi một bước tính một bước thôi.
Buồn ngủ dần dần kéo đến, Thường Thanh thu hồi suy nghĩ, không suy nghĩ gì thêm nữa. Hắn duỗi tay tắt đèn, nhắm mắt lại, và chậm rãi chìm vào giấc ngủ.