Sáng sớm hôm sau, Thường Thanh liền đi cùng Lục Hiên đến công ty giải trí Thiên Tinh.
Mặc dù Thiên Tinh là công ty giải trí mới, nhưng vì là công ty con của tập đoàn Lục thị, lưng dựa vào cây đại thụ Lục thị, nên địa chỉ công ty nằm trên con phố buôn bán sầm uất nhất, đơn độc có cả một tòa nhà để làm nơi đào tạo nghệ sĩ.
Vì điều kiện của Thiên Tinh rất tốt ở mức hàng đầu trong ngành, lại là công ty con của tập đoàn Lục thị, nên khác với các công ty nhỏ khác, các tân binh của Thiên Tinh đều được kỳ vọng có tiềm năng phát triển lớn. Do đó, Thiên Tinh có rất nhiều nghệ sĩ, tuy phần lớn vẫn chưa nổi tiếng.
Thường Thanh cùng Lục Hiên bước vào cổng chính của công ty. Điều kiện cơ sở vật chất của Thiên Tinh cũng không phải là tốt nhất, đặc biệt không có lối đi riêng cho ông chủ , nên họ phải cùng nhân viên sử dụng chung thang máy.
Lục Hiên khi ra ngoài thường tỏ ra là một người ít nói một bộ dáng lạnh lùng người sống chớ gần .Tuy rằng xuất thân cao quý mà đi thang máy chung nhưng cũng cơ hồ không có một ai dám đứng chung cùng một chỗ với anh.Vì vậy, chỉ có Lục Hiên và Thường Thanh đi chung một thang máy .
Lục Hiên nói với Thường Thanh: “Bây giờ nếu muốn đổi ý còn kịp.”
Thường Thanh cười nói: “Thay đổi ý định thì có tác dụng gì?”
Vì trong thang máy chỉ có hai người, nên biểu cảm lạnh lùng của Lục Hiên trở nên nhẹ nhàng hơn. Anh khẽ nói: “Dù sao cũng là công việc, tách biệt công và tư sẽ tốt hơn.”
Thường Thanh hiểu ý, lập tức chỉnh lại biểu cảm trên mặt, nghiêm túc nói: “Vâng, thưa lão bản.”
Lục Hiên ngừng một chút, thanh âm nhẹ nhàng hơn: “Ừ.”
Rất nhanh, thang máy đã lên tới tầng cao nhất, toàn bộ tầng này thuộc về Lục Hiên. Vì là công ty mới, nên Lục Hiên có rất nhiều người hỗ trợ xử lý công việc, gồm hai thư ký sáu trợ lý, và Thường Thanh là trợ lý thứ bảy.
Lục Hiên dẫn Thường Thanh đến phòng tổng giám đốc và gọi thư ký Trương Tân Vũ.
Trương Tân Vũ bước vào và lịch sự chào: “Buổi sáng tốt lành, Boss.”
Lục Hiên khẽ nói: “Thường Thanh là trợ lý mới, cậu sắp xếp cho em ấy một chút.”
Trương Tân Vũ có chút bất ngờ, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Thường Thanh rồi biến mất, đáp lại: “Được.”
Sau đó, Trương Tân Vũ định dẫn Thường Thanh ra ngoài, nhưng Lục Hiên bổ sung thêm: “Để em ấy làm quen với nội dung công việc trước.”
“…… Vâng, BOSS.” Trương Tân Vũ hiểu rõ tình hình đây rõ ràng là mối quan hệ đi cửa sau.
Trương Tân Vũ dẫn Thường Thanh ra ngoài, cũng không biểu lộ sự tò mò về mối quan hệ giữa Thường Thanh và Lục Hiên. Hắn sắp xếp cho Thường Thanh một vị trí gần văn phòng của Lục Hiên và giải thích sơ qua về phạm vi công việc.
Thường Thanh nhìn có vẻ nghiêm túc lắng nghe, nhưng thực ra ánh mắt có phần lơ đãng.
Trương Tân Vũ không để ý đến điều đó, tiếp tục nói dài dòng về những việc cần chú ý, rồi nói thêm: “Thiên Tinh hiện tại vẫn là một công ty mới thành lập không lâu, vì vậy BOSS sẽ ở đây lâu hơn một chút. Khi công ty đã đi vào quỹ đạo, anh ấy sẽ mời các giám đốc kỳ cựu đến tiếp nhận chức tổng giám đốc. Lúc đó, thư ký và trợ lý cũng sẽ được BOSS mới tiếp nhận.”
Thường Thanh đáp: “Tôi hiểu rồi.”
Trương Tân Vũ nhìn vào đôi mắt trong suốt của Thường Thanh, thở dài, nghĩ thầm rằng ngươi hiểu cái gì , rõ ràng là nghe không hiểu những gì hắn nói.
Lục Hiên không phải là kiểu lãnh đạo ôn hòa, công và tư được phân biệt rõ ràng. Việc anh tự mình đưa Thường Thanh đến thuyết minh hai người có mối quan hệ rất gần gũi, như vậy hắn cũng không thích hợp giao cho Thường Thanh bất kỳ công việc nào. Có lẽ Thường Thanh còn chưa có đủ quyền hạn, liền sẽ đi theo Lục Hiên quay lại tổng công ty.
Trương Tân Vũ nói với Thường Thanh những điều này cũng có ý tứ dò xét. Thấy Thường Thanh có vẻ không hiểu rõ, hắn không tiếp tục giải thích nữa, chỉ nói: “Ngươi trước hãy làm quen với môi trường ở đây. Sau một lúc, ta sẽ sắp xếp công việc cho ngươi. Nếu cần uống nước, ra ngoài rẽ trái có phòng trà, trong tủ lạnh có đồ ăn vặt và bánh kem, có thể tùy ý ăn . Mật khẩu Wi-Fi là 666666.”
Nói xong, Trương Tân Vũ rời đi, để Thường Thanh một mình ở trong văn phòng lớn.
Tuy rằng nói phải an bài công tác cho hắn , nhưng phỏng chừng cũng chỉ là nói miệng Trong suốt ngày hôm đó, Thường Thanh hầu như chỉ chơi game. Thỉnh thoảng, Trương Tân Vũ gọi anh qua để đưa cà phê cho Lục Hiên. Nhân dịp này, Lục Hiên cũng trò chuyện vài câu với anh. Một ngày liền trôi qua như vậy.
Vào lúc chiều tối, Thường Thanh ngồi trên xe của Lục Hiên
Hai người cùng bước vào thang máy, dù không nói chuyện nhưng bầu không khí hòa hợp giữa họ khiến ai nhìn thấy cũng tò mò về mối quan hệ của họ.
Một nữ trợ lý đoán: “Không phải là vợ ông chủ đi? Nghe nói ông chủ mấy tháng trước đã kết hôn với một người đàn ông.”
Một người khác phủ nhận, mang theo chút vẻ đắc ý, nói: “Tôi đã chú ý kỹ, chàng trai kia không đeo nhẫn.”
Sếp thì luôn đeo nhẫn. Dù chưa từng thâý vợ sếp , nhưng có lời đồn rằng đó là một người đàn ông rất đẹp. Hôm nay, người đến cũng là một cậu trai đẹp, nhưng tay cậu ấy lại sạch sẽ, không đeo nhẫn, thậm chí không có dấu vết của việc từng đeo nhẫn rồi tháo ra.
“Đó chính là...” Ái muội tạm dừng một chút, “Không ngờ lão bản trông đứng đắn vậy mà cũng chơi kiểu đó.”
Trương Tân Vũ vừa lúc đi ngang qua cửa, nghe thấy lời nói của họ càng lúc càng khoa trương, không nhịn được lên tiếng cảnh cáo: “Không hiểu rõ tình huống thì đừng nói lung tung.”
Mấy người lập tức im lặng. Chờ Trương Tân Vũ đi rồi, nữ trợ lý mở đầu thì thầm: “Gần đây thư ký Trương thực nỗ lực, tăng ca đến khuya.”
“Hai thư ký chỉ có một người được đi cùng ông chủ đến tổng công ty, thư ký Trương đang tranh thủ cơ hội này sao? Theo tôi thấy, hắn giỏi nhưng vẫn không bằng Đỗ ca, muốn vượt qua Đỗ ca để đến tổng công ty, khó lắm.”
“Nhưng cũng chưa chắc, lão bản mang theo người kia chẳng phải là để hắn hướng dẫn sao? Nếu thể hiện tốt, ai sẽ được đi tổng công ty còn chưa biết đâu.”
……
Mấy người nhanh chóng chuyển đề tài từ mối quan hệ giữa trợ lý và ông chủ sang việc hai thư ký ai sẽ được cùng ông chủ đi tổng công ty, thậm chí còn hứng thú đánh cược về chuyện này.
Thường Thanh không biết mình đã trở thành đề tài bàn tán của nhóm trợ lý. Dù biết, anh cũng không để ý. Mối quan hệ giữa anh và Lục Hiên không phải là bí mật, nhưng họ cũng không có ý định công khai. Đây là một quy tắc ngầm mà cả hai đều hiểu rõ nhưng không nói ra.
Thường Thanh cùng Lục Hiên ngồi chung trên xe, suốt một đoạn thời gian dài Lục Hiên đều không nói gì.
Ban đầu, Thường Thanh cũng không để ý, thuận miệng nói với Lục Hiên: “Phúc lợi của công ty anh thật không tồi, có điều hòa còn có điểm tâm ngọt, đồ ăn của nhà ăn thực sự rất tốt.”
Lục Hiên chỉ đáp lại: “Ừ.”
Câu "Ừ" này quá mức lãnh đạm, Thường Thanh cảm thấy có gì đó không ổn, không nhịn được quay đầu nhìn Lục Hiên một cái, “Ngươi sao vậy?”
Lục Hiên đáp: “Không có gì.”
Thường Thanh cúi thấp người, từ dưới hướng lên trên xem kỹ sắc mặt của Lục Hiên, “Biểu cảm của ngươi không giống như vậy, có chuyện gì sao? Ta làm không tốt à?”
Chẳng lẽ là vì thấy anh quá nhàn? Không thể nào chứ?
Câu "Ừ" này quá mức lãnh đạm, Thường Thanh cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn Lục Hiên một cái, “Ngươi sao vậy?”
Lục Hiên đáp: “Không có gì.
Lục Hiên nói: “Không phải, không phải vấn đề của ngươi.” Hắn biểu tình hòa hoãn một ít, lặp lại một lần, “Không phải vấn đề của ngươi.”
“Thật sự?”
Lục Hiên: “Ừ.”
Thường Thanh bám riết không tha mà truy vấn: “Vậy là chuyện gì?”
Lục Hiên nói: “Nhẫn.”
Thường Thanh ngây người, rồi nhanh chóng phản ứng lại. Ánh mắt hắn dừng lại ở tay mình. Chủ cũ của cơ thể này có đôi tay rất đẹp, bàn tay trắng nõn mềm mại, chỉ có một vài vết chai nhỏ ở lòng bàn tay. Các khớp ngón tay mảnh khảnh , khiến cho ngón tay trông cân xứng và thon dài.
Đôi tay đẹp như vậy, từng ngón tay đều sạch sẽ, không đeo bất kỳ trang sức gì, kể cả nhẫn.
Thường Thanh minh bạch Lục Hiên nói chính là nhẫn kết hôn. Hắn từ trong trí nhớ của nguyên chủ tìm ra hình dáng của chiếc nhẫn , là kiểu nhẫn cưới nam đơn giản , thực sự vừa vặn ôm sát ngón tay. Nhưng chỉ sau vài ngày nguyên chủ mang,liền không cẩn thận bị mất. Sau đó, sợ rằng Lục Hiên không vui, ở thời điểm hắn hỏi, nguyên chủ nói dối rằng đã cất đi vì sợ làm bẩn.
Khi đó, Lục Hiên tin rằng điều đó là thật, nên không nói gì thêm. Không ngờ lần này hắn lại đề cập đến vấn đề đó.
Thường Thanh thẳng thắn nói: “Thực ra, tôi đã làm mất cái nhẫn rồi.”
Lục Hiên ngẩn người một lúc, rồi chỉ đáp lại một tiếng “Nga.”
Thường Thanh nói: “Tôi không dám nói với anh, sợ anh sẽ tức giận.”
Lục Hiên đáp: “Sẽ không tức giận đâu.”
Thường Thanh nhìn hắn, hơi cong khóe môi và nói: “Anh muốn tôi mang nhẫn à?”
Lục Hiên không nói gì.
Oa, Thường Thanh nghĩ thầm, vẫn là cái muộn tao a, ngoài miệng nói phải công tư rõ ràng, lại lén lút muốn hắn mang nhẫn cưới.
Thường Thanh nói: “Thực xin lỗi, tôi đã làm mất. Nói cách khác, tôi sẽ mang một cái khác .”
Lục Hiên mới từ từ nói: “Không vội, tôi sẽ làm một đôi mới.”
Thường Thanh mỉm cười đáp: “ Được a"
Lục Hiên tuy có vẻ căng thẳng, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Hai người cùng về đến nhà, lúc này Lục Chinh và mọi người đã có mặt ở nhà.
Lục Chinh vốn dĩ khi còn học trung học đã định đi du học, nhưng vì không muốn rời xa nhà nên đã ở lại trong nước. Hiện tại, hắn học năm thứ ba tại một trong năm trường đại học hàng đầu trong nước, chuyên ngành của hắn lại hoàn toàn không liên quan đến ngành hắn muốn theo đuổi. Cũng vì thời gian học không quá bận rộn, nên hắn có nhiều thời gian ở nhà.
Mà Lục Thích đang ở thời kỳ trung nhị , thường xuyên trốn học về nhà chơi game. Lục Hiên rất lo lắng, nhưng Lục Chinh lại khá thờ ơ với tình hình của cậu em trai, không có ý định quản lý. Nếu cả hai anh đều không quan tâm, thì việc Lục Thích trốn học trở thành chuyện thường xuyên. Hiện tại, cậu cũng ở nhà, nhưng không rõ đang ở góc nào chơi game.
Nhưng thực ra Lục Hoa, dựa vào gia thế ưu việt, lại luôn cảm thấy lo lắng và áp lực . Dù Lục Hiên không yêu cầu, cô cũng tự giác mời các thầy cô đặc biệt đến dạy mình nhiều thứ như piano, đàn tranh, và nhiều sở trường khác. Cô còn học vũ đạo, hình thể, thêu thùa, cắm hoa, v.v., bận rộn hơn cả Lục Hiên. Hiện tại, cô còn phải làm thêm việc nhà, thật sự là bận rộn như một con quay.
Khi Thường Thanh và Lục Hiên bước vào nhà, họ thấy Lục Hoa đang vụng về lau sàn, miệng lẩm bẩm phàn nàn điều gì đó. Khi nhìn thấy Lục Hiên, cô dừng lại một chút, uể oải gọi một tiếng đại ca
Lục Hiên thấy cô đang thành thật làm việc nhà, liền lấy từ trong túi ra món quà đã mua cho cô, đưa cho cô và nói, "Ta và đại tẩu ngươi đã đặc biệt mua cái này cho ngươi.”
Lục Hoa vốn đang vui mừng một chút, nghe Lục Hiên nói vậy, nụ cười liền cứng lại trên mặt.
Thường Thanh nhẹ nhàng nói: “Mở ra xem đi, chắc hẳn ngươi sẽ thích.”
Lục Hoa nhận lấy, mở ra xem, là một chiếc kẹp tóc khảm kim cương, tinh xảo và xinh đẹp, không quá xa hoa nhưng rất phù hợp với cô gái ở độ tuổi này. Trong lòng cô mềm nhũn, không thể phủ nhận rằng mình thích nó, nhưng cũng không muốn thấy vẻ mặt đắc ý của Thường Thanh, vì thế cô xụ mặt bình luận: “Mắt nhìn của anh quá kém,may nhờ đại ca hỗ trợ ,nên cũng tạm được. Lần sau để đại ca mua cho ta đi.”
Thường Thanh cười, vốn dĩ món quà này là do anh chọn, Lục Hiên còn định mua một chiếc nơ con bướm to và màu mè. Hiển nhiên, phong cách của Lục Hoa không phải là phong cách công chúa dễ thương, nên Thường Thanh đã khéo léo thuyết phục Lục Hiên đổi thành chiếc kẹp tóc kim cương.
Tuy nhiên, những điều này không cần thiết phải nói với Lục Hoa. Thường Thanh không bận tâm liệu cô nàng có thích mình hay không,càng sẽ không cố ý đi soát độ hảo cảm của nàng.
Lục Hoa rụt rè nhận lấy kẹp tóc, không đeo lên ngay mà cất vào túi quần. Chờ khi anh trai và Thường Thanh đi rồi, cô mới lén lút lấy ra, cài lên mái tóc mềm màu hạt dẻ.
Nhận được món quà yêu thích, cô làm việc nhà cũng không còn cảm giác miễn cưỡng nữa.