Tâm tình  của Lục Hoa lúc này  như thế nào đã không có ai quan tâm .

Lục Chinh không hề cảm thấy xấu hổ khi làm bẽ mặt em gái, thu hồi ánh mắt nhìn Thường Thanh  nói: “Đến giờ ăn cơm rồi, ăn cơm thôi.”

Lục Thích lúc này vốn có thể ném mặt mà chạy đi, tốt nhất là giống như trước đây nói: “Ăn cái rắm, nhìn mặt hắn thôi là đã muốn phun cả bữa cơm đêm qua  ra rồi!”

Nếu trong tầm tay có ly pha lê thì —— tiếng ly pha lê vỡ là vang dội nhất. Sau khi quăng ly để chấn chỉnh thanh thế của mình , hắn sẽ nhanh chóng bỏ đi trước khi đại ca nổi giận —— không, không phải là chạy,loại  kháng nghị  này sẽ hoàn hảo nhất khi kết thúc bằng một bóng  dáng  quyết tuyệt và kiêu ngạo.

Lục Thích đã thực hiện quy trình phản đối này đến bảy tám lần, rất thành thạo. Nhưng mỗi lần làm vậy, hắn càng thêm bất mãn với Thường Thanh, dù hắn có làm gì đi nữa, đại ca vẫn không dao động, đúng là bị hồ ly tinh mê hoặc đến không biết chính mình họ gì!

Lục Thích nhìn lướt qua bàn trà, lòng càng thêm bất mãn khi thấy Trương mụ không biết từ khi nào đã thay ly thủy tinh bằng ly nhựa.

Nếu không có ly để ném, hắn sẽ nhường mặt mũi cho hồ ly tinh này, đành cùng ngồi một bàn ăn cơm chiều – đúng lúc xem thử hồ ly tinh này trong hồ lô bán thuốc gì !

Chuyện kỹ nữ hoàn lương hắn chưa bao giờ tin!

Rất nhanh, cả gia đình năm người ngồi vào bàn ăn.

Gia đình họ Lục không thích ăn các món Tây, Trương mụ cũng không biết làm, chỉ làm cơm nhà. Lục Thích và Lục Hoa đang ở tuổi dậy thì, cơ thể phát triển cần nhiều dinh dưỡng nên thức ăn rất phong phú, chay mặn phối hợp, còn có vài món canh bổ, đầy ắp cả một bàn lớn.

Thường Thanh không kén ăn, cái gì cũng ăn được , ngay cả ớt cay và gừng sống cũng có thể ăn được.

Lục Hoa ngồi bên cạnh Thường Thanh, lúc nào cũng chú ý đến cách hắn ăn, thấy hắn ăn ớt cay, mặt liền lộ vẻ ghét bỏ. Nàng tự cho mình là tiểu thư danh giá, không ăn những thứ như ớt cay giống dân chạy nạn.

Nghĩ rằng đã tìm thấy một điểm yếu của hồ ly tinh, Lục Hoa vui vẻ hơn chút. Nàng nhấm nháp vài hạt cơm như chim mổ, rồi ra vẻ ưu nhã dùng khăn tay lau miệng, liếc mắt nhìn hồ ly tinh một cái. Nhưng hồ ly tinh không để ý đến nàng, chỉ chăm chú gắp thức ăn cho đại ca! 

Thường Thanh không để ý nhiều, sau lần tiếp xúc vừa rồi với Lục Hiên, hắn nảy sinh chút thiện cảm và muốn sống cùng Lục Hiên, vì Lục Hiên có tướng mạo, dáng người và nhân phẩm đều không chê được. Chỉ cần là gay thì chắc cũng sẽ bị hấp dẫn.

Dĩ nhiên hắn chưa đến mức động lòng, chỉ là có chút thiện cảm mà thôi.

Thường Thanh có ý muốn phát triển, nên thường xuyên gắp thức ăn cho Lục Hiên, “Hôm nay cải trắng rất tươi, anh nếm thử xem.”

Trước đây Thường Thanh cũng gắp thức ăn cho hắn, Lục Hiên không nghĩ ngợi gì nhiều, cũng gắp lại món hắn thích, cứ thế qua lại, càng thêm phần gắn bó.

Lục Thích thấy vậy, hừ mạnh một tiếng

Lục Hiên không để ý, chỉnh lại ống tay áo và múc nửa chén canh nấm bạch ngọc cho Thường Thanh, còn ân cần đưa đến bên tay phải hắn.

Thường Thanh không để ý tiếng hừ đó, vui vẻ uống một ngụm canh, miệng nở nụ cười: “Canh này tuy không phải mỗi ngày đều uống nhưng cũng uống nhiều chỉ là hôm nay không biết sao một chén nhỏ này lại đặc biệt ngon “ Hắn dừng một chút, nhìn Lục Hiên liếc mắt một cái, đôi mắt cười đến hơi hơi cong lên, “Em  suy nghĩ, đại khái là bởi vì được anh múc cho  đi.”

Lục Thích trừng mắt không tin nổi, lòng thầm mắng, đây là lời con người có thể nói ra sao ?! Gọi hắn là hồ ly tinh đúng là danh xứng với thực !

Lục Hiên da trắng, cảm xúc hơi chút kích động liền phá lệ rõ ràng. Lúc này trên gương mặt như ngọc của hắn  đã nổi lên một tầng hồng nhạt, may mắn còn không có hồng đến bên tai, sẽ không có vẻ mất mặt . Hắn cố không để lộ biểu cảm khác, giữ vẻ nghiêm túc, nhưng khi mở miệng, giọng lại lắp bắp, vội ho nhẹ và nói: “...Vậy sau này để anh múc cho em.”

Thường Thanh cười nhẹ, nói: “Được.”

Khác hẳn với trước kia, Thường Thanh giờ mang vẻ ôn nhu, điềm tĩnh.

Ngồi đối diện là Lục Chinh, đang xem diễn, thấy Thường Thanh như vậy, vẻ mặt tuấn tú từ từ biến mất.

Anh cúi xuống, lòng dâng lên chút bực bội.

Lục Hiên cũng uống một ngụm canh, rồi đặt xuống, thấy hương vị không ngon như lúc nãy. Nếu Thường Thanh cũng múc cho anh một chén, chắc sẽ ngon hơn. Nhưng anh không dám mở lời, đành tiếc nuối buông xuống ý niệm này. Anh nghĩ, về sau còn nhiều thời gian, từ từ tới đi .

Bữa cơm này mỗi người mang một  tâm trạng khác nhau, Lục Thích gần như táo bạo, bất mãn, ai cũng thấy đại ca bị hồ ly tinh hống đến càng phục tùng , hồ ly tinh này cư nhiên sửa dáng vẻ  phong tao trước đây  đổi  sang ôn nhu yêu tinh.

Người trước sẽ làm người ta chán ghét, nhưng người sau... thật lòng mà nói, đàn ông chắc thích kiểu tiểu yêu tinh hơn..

Lục Thích nhìn đại ca bị hống đúng chỗ, trong lòng sinh ra cảm giác như kẻ thù chưa tiến công, mà mình đã tự đưa bản thân ra làm bia.

Thật là phá hoại! Hồ ly tinh! Lục Thích tức giận bỏ đi, không còn ý định ném ly.

Lục Hoa mặt mày ủ rũ, trước ánh mắt thúc giục của đại ca, nói với Trương mụ: “Trương mụ... Con, con đi rửa chén.”

Trương mụ vội vàng đáp lại, đau lòng nói: “Con chưa bao giờ rửa chén, làm sao bây giờ .”

Lục Hoa lóe lên hy vọng, Trương mụ là người lâu năm trong nhà Lục, lời bà nói cũng có trọng lượng! Nàng vừa định nói, Trương mụ liền tiếp: “Con cứ xếp chén đĩa gọn gàng, mang vào bếp, ta sẽ dạy con cách rửa chén sạch sẽ, rửa chén cũng cần  học đấy.”

Lục Hoa: “...”

Không có cách nào!! QaQ

Thường Thanh không nói  lời nào với Lục Chinh, ánh mắt cũng gần như không rơi xuống người Lục Chinh. Thực tế, hắn không hề chú ý đến Lục Chinh; ngay cả Lục Hoa và Lục Thích hắn cũng gần như không để mắt tới, giống như toàn bộ tâm trí của hắn đều tập trung vào Lục Hiên.

Lục Chinh phía trước cảm thấy người đại tẩu của hắn có vẻ rất tao khí , luôn thích lén nhìn hắn,  hắn vốn cũng không để ý — cũng không dám nghĩ đến phương diện đó. Dù không thích hắn, vẫn khách sáo gọi hắn là “Đại tẩu”. Khi đó là tình cảnh như thế nào, Lục Chinh nhớ lại, rất nhanh đã nghĩ ra.

“Đệ đệ gọi đại tẩu thật dễ nghe.” Thường Thanh khi đó nhìn còn rất đứng đắn, mặc quần áo  không hở hang, cũng không thích trang điểm , để mặt mộc, vẻ mặt tự nhiên, ngoài việc ánh mắt không rời khỏi hắn , giọng nói còn mang chút nhão nhão dính  dính  , cơ hồ trực tiếp trên ở đầu đại ca hắn chụp một chiếc mũ xanh.

Nhưng đại ca hắn lại không có chút tự giác nào, ánh mắt như thể bị mù — dù Lục Chinh không nói ra, nhưng hắn vẫn không hài lòng với sự lựa chọn của đại ca, vì tính cách Lục Hiên càng phù hợp với một người vợ ôn nhu  và ngoan ngoãn ,cố tình lại chọn một người vợ như vậy .

Lục Chinh có sự bất mãn và oán hận, nhưng những cảm xúc này chưa bao giờ hiện rõ trên mặt hắn. Từ tận đáy lòng hắn rất tôn trọng Lục Hiên , vì vậy hắn có thể chấp nhận bất kỳ sự lựa chọn nào của Lục Hiên, kể cả việc chọn Thường Thanh.

Lục Chinh là một người rất tinh ý, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra Thường Thanh có ý đồ xấu. Sau đó, hắn tự nhiên là tránh xa càng xa càng tốt. Trong không gian chỉ có hắn và Thường Thanh, hắn đều hận không thể dán vào tường đi , tuyệt đối không cho Thường Thanh cơ hội tiếp xúc với mình.

Thường Thanh lúc đó làm  cũng không rõ ràng lắm, chỉ có ngôn từ  và ánh mắt cường bạo . Ngoài điều đó ra, hắn không quá lộ liễu. Có thể hiểu là đại tẩu đang quan tâm và chăm sóc em trai  còn nữa, Thường Thanh là đàn ông, không giống như phụ nữ có nhiều điều kiêng kị. Lục Chinh cũng không thể cảnh cáo rõ ràng, chỉ có thể tạm lánh ra ngoài.

Tuy nhiên, hôm qua, khi thấy Thường Thanh nằm trên giường của hắn, quần áo nửa mở, cảnh tượng đó thực sự kích động hắn. Hắn thực sự tức giận, chỉ cần nhìn một cái, toàn thân hắn đều căng thẳng, máu dồn lên đầu, gân xanh nổi lên. Khi đó, hắn nắm chặt tay, lý trí gần như hoàn toàn biến mất.

Lục Chinh rất kính trọng Lục Hiên, từ nhỏ hắn đã yêu thích đại ca nhất. So với Lục Hiên, hắn nhỏ hơn vài tuổi, lúc mới bắt đầu học hành lý thuyết, Lục Hiên đang học trung học, lúc đó Lục Hiên thường xuyên cười, ôn nhu và chu đáo, cùng hắn làm đồ thủ công, giúp hắn làm bài tập, nói chuyện ôn hòa, thậm chí kể chuyện trước khi ngủ. Lục Chinh khi đó vẫn còn là một đứa trẻ hư, làm sai nhiều việc, ví dụ như làm vỡ bình cổ quý, thiêu hủy hoa quý trong vườn nhà… Những lỗi lầm nghiêm trọng đó cơ hồ đều là Lục Hiên gánh cho hắn.

Lục Chinh từ nhỏ đã ngang ngạnh, nhưng hắn không phải không  hề không đau lòng cho đại ca. Mỗi lần đại ca bị đánh, nhìn thấy đại ca bị roi đánh đầy thương tích, Lục Chinh đau đớn vô cùng.

Thực tế, Lục phụ chắc chắn biết hắn phạm sai lầm. Khi đó Lục Chinh không hiểu, thấy Lục Hiên nhận lỗi mà không phải mình, cảm thấy lương tâm bất an, chủ động nhận lỗi, nhưng Lục Thừa Huy vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đánh. Lục Hiên bị đánh đến không thể đứng dậy, Lục Chinh khóc lóc, ôm Lục Hiên muốn thay hắn chịu đòn. Lục Hiên dù đau vẫn ôn nhu an ủi hắn, bảo mình  không sao, để hắn vào phòng, đừng nhìn

Miệng vết thương chảy máu nhiều như vậy, sao có thể không đau? Khi đó, Lục Chinh hận Lục Thừa Huy đến cực điểm, thậm chí nghi ngờ Lục Hiên là do Lục Thừa Huy nhặt từ thùng rác về. Hắn âm thầm đau lòng cho đại ca rất lâu, và vì đau lòng đại ca, hắn không dám hư hỏng, thời thơ ấu đều cố gắng ngoan ngoãn, chỉ hy vọng đại ca có thể không cần gánh tội thay mình.

 Đến giai đoạn trưởng thành khi hắn mười hai tuổi , Lục Thừa Huy qua đời, Lục Chinh như trưởng thành chỉ trong một đêm, bỗng dưng hiểu được dụng ý của Lục Thừa Huy.

Lục Hiên không có thiên phú kinh doanh, vốn dĩ cũng không có ý định tiếp quản gia nghiệp. Lục Thừa Huy ngay từ đầu đã chọn Lục Chinh làm người thừa kế. Tuy nhiên, Lục Chinh có tính cách phản nghịch bẩm sinh, càng bị quản giáo chặt chẽ lại càng phản kháng. Tính cách ôn hoà của Lục Hiên ngược  lại trở thành gông cùm giúp Lục Chinh ngoan ngoãn hơn.

Lục Chinh vẫn luôn biết Lục Hiên không dễ dàng, biết hắn gặp khó khăn. Từ khi Lục Hiên mười chín tuổi, cha mẹ qua đời, trên mặt Lục Hiên không còn nụ cười ôn hòa. Hắn trở thành người ra quyết định và lãnh đạo toàn bộ tập đoàn Lục thị, hắn  không thể giữ vẻ ôn nhu lương thiện, nếu không sẽ bị người khác coi thường và khi dễ

Lục Chinh đều minh bạch , điều hắn có thể làm chỉ có thể điên cuồng học hỏi kiến thức để quản lý toàn bộ tập đoàn Lục thị, nhanh chóng trưởng thành để tiếp quản công việc, giúp Lục Hiên có thời gian nghỉ ngơi, làm những gì hắn muốn.

Lục Chinh là người như vậy, khi đã yêu thương ai, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người đó, dù có phải hi sinh bản thân cũng không sao.

Trong lòng Lục Chinh, chỉ có Lục Hiên chiếm được vị trí quan trọng này, chỉ có hắn. Có thể tưởng tượng, khi nhìn thấy Thường Thanh nằm trên giường của mình, hắn có bao nhiêu  phẫn nộ.

Thường Thanh đã xúc phạm đến lòng tin, tình cảm, và sự dung túng mà Lục Hiên dành cho hắn.

Hắn cảm thấy căm ghét Thường Thanh, khi đó hắn cực kỳ tức giận, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong lòng — đó là trừng trị hắn, trừng trị thật nặng!

Chỉ là vào thời khắc  cuối cùng khi lý trí sắp biến mất, Thường Thanh nhìn hắn với vẻ mặt mơ hồ, rồi sau đó ngẩn ra một chút, nói: “… Tôi chỉ là vào nhầm phòng, ngủ nhầm giường, anh có tin không?”

Lục Chinh khóe miệng run rẩy, chỉ có thể “ha ha” hai chữ từ yết hầu tràn ra.

Hắn cơn giận cuối cùng đã dập tắt lý trí, dùng tay nắm chặt đi nhanh về phía Thường Thanh.

Thường Thanh vội vàng chỉnh lại quần áo, lăn qua bên cạnh muốn trốn, không ngờ tư thế không đúng, đầu va vào cạnh tủ đầu giường, cắt một vết máu rộng, máu chảy đầy đầu và cổ. Thậm chí còn ra vẻ bình tĩnh lùi lại phía sau, nói với Lục Chinh: “Bình tĩnh, tôi thực sự chỉ là vào nhầm phòng.”

Lục Chinh không còn nghe được lời hắn nói, chỉ là màu máu chói mắt cuối cùng đã kích thích cảm quan của hắn, hắn cuối cùng thanh tỉnh vài phần, không đem Thường Thanh đánh  chết.

Lục Chinh hồi tưởng đến đây thì đột nhiên im lặng, hắn  nghĩ đến những  lời buổi sáng Thường Thanh nói với hắn . Đôi mắt đen của Lục Chinh hiện lên một tia tàn nhẫn.

Lại xem, cứ chờ xem, nếu vài ngày nữa vẫn chứng nào tật nấy... thì đến lúc đó lại tính tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play