Xuyên thành hào môn ác độc quả phu

chương 3


2 tháng


 

Lục Chinh trên mặt thể hiện rõ sự trào phúng nhưng Thường Thanh lại không quan tâm. Thực ra, hắn không để ý đến việc người khác nhìn nhận hắn như thế nào.

Lục gia đại trạch rất rộng lớn vì chiếu cố tính tình mê chơi của  nguyên chủ , Lục Hiên đã dành một khu đất để xây dựng khu giải trí bao gồm KTV, quán bar, và phòng trò chơi. Nhưng nguyên chủ lại ngại  vì bầu   không khí không đủ  và thiếu sự thú vị, nên rất ít khi đến.

Khi trời bắt đầu tối, Thường Thanh từ phòng chơi bước ra, đúng lúc thấy xe của Lục Hiên chậm rãi tiến vào từ cổng lớn.

Hắn đứng chờ ven đường, không lâu sau, xe của Lục Hiên dừng lại bên cạnh hắn. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ trung và tuấn tú của Lục Hiên. Hắn nhìn Thường Thanh, nở nụ cười, thể hiện sự trang nghiêm và lịch sự, “Có muốn lên xe không?”

Thường Thanh hơi mỉm cười và nói: “Được.”

Hắn mở cửa xe và ngồi vào. Sau khi ngồi xong, hắn nhìn qua gương chiếu hậu và thấy tài xế là một người đàn ông trẻ tuổi, không phải là tài xế họ Ngô trước đó.

Lục Hiên ngồi cạnh hắn và nói khẽ: “Cửa hàng hoa không có nhiều hoa hồng như vậy, chỉ có hơn bảy trăm bông, tôi đã dùng giấy hoa hồng để làm thành 999 bông.”

Không gian trong xe không lớn, Thường Thanh vừa lên xe, Lục Hiên đã ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng  từ cơ thể Thường Thanh. Hóa ra Thường Thanh không xịt nước hoa, mà chỉ dùng sữa tắm,nguyên lai hắn vốn  thích xịt nước hoa tuy  rằng rất thơm nhưng ngửi nhiều  dễ  choáng váng đầu.Hiện tại nhưng thật ra không xịt nước hoa chỉ có mùi sữa tắm đơn giản  Lục Hiên lại  cảm thấy mùi hương này rất dễ chịu, giống như ngửi thế nào  vẫn không  đủ. Hắn tự hỏi tại sao mùi hương của Thường Thanh lại khác biệt như vậy, mặc dù cả hai đều dùng sữa tắm giống nhau.

Thường Thanh không nhận ra  hắn thất thàn, nghe thấy Lục Hiên nói vậy, Thường Thanh  không kìm được cười. Hắn cố gắng giấu đi nụ cười trong mắt, nghiêm túc hỏi: “Lục lão bản, ngươi cũng làm kinh doanh như vậy sao?”

Lục Hiên khôi phục lại tinh thần đối với xưng hô của vợ cảm thấy không được tự nhiên  “Cái gì?”

Tài xế tuy  trẻ tuổi nhưng rất biết xem xét tình huống , nhận thấy không khí giữa hai người dần trở nên hòa hợp. Thế nhưng bắt đầu đánh lái đi vòng quanh khu biệt thự cao cấp

Thường Thanh không phát hiện sự khổ tâm  của tài xế, giữ nụ cười trên môi, nói: “Ngươi không nói thì ta  cũng không biết ngươi lấy giấy làm hoa hồng cho đủ số . Ngươi làm kinh doanh cũng thành thật như vậy sao?”

Lục Hiên không biết trả lời thế nào, một lúc sau mới nói: “Cũng không hoàn toàn giống nhau.”

Thường Thanh đẩy hắn : “ Nơi nào không giống nhau  ?”

Lục Hiên im lặng, chỉ là mặt hơi đỏ lên. Rõ ràng hắn không dễ nói ra những điều tế nhị.

Thường Thanh cảm thấy rất vui, tiếp tục trêu đùa Lục Hiên: “Khác ở chỗ nào? Ngươi nói rõ một chút.”

Lục Hiên cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Ngươi là thê tử của ta, nên ta chỉ thành thật với ngươi.”

Thường Thanh nhìn thấy mặt hắn đỏ hồng lan đến cả tai, không khỏi vui vẻ hơn. “Vậy ngươi thật là một người chồng tốt. Nhưng nếu ta không phải là một thê tử tốt, ngươi sẽ làm gì?”

Lục Hiên nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi là.”

Thường Thanh nói: “Giả sử ta làm điều gì sai với ngươi, ngươi sẽ làm gì?”

Lục Hiên nghi ngờ rằng Thường Thanh đang thử thách hắn, nhưng hắn không phải là người cổ hủ. Chỉ kém Thường Thanh năm tuổi miễn cưỡng cũng coi như bạn cùng lứa tuổi bởi vậy dục vọng cầu sinh rất mạnh nói : “Ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

Thường Thanh vui vẻ, hắn cười không kìm được, “Ngươi không hỏi ta làm gì sai sao? Dù ta  có sai điều gì, ngươi cũng sẽ tha thứ sao?”

Lục Hiên nhìn nụ cười trên mặt Thường Thanh, không thể nghi ngờ gì về sự chân thành của hắn. Hắn luôn hướng tới  tình yêu chân thành của cha mẹ mình, và khi đã quyết định tin tưởng, hắn sẽ không bao giờ nghi ngờ.

Thường Thanh vui mừng từ nội tâm, nhưng phần lớn là vì việc trêu đùa Lục Hiên. Thấy Lục Hiên nghiêm túc như vậy, hắn từ từ rút ra khỏi tâm trạng vui vẻ, khóe miệng từ từ thành một đường thẳng, “Ngươi à… thật là ngốc.”

Lục Hiên không tức giận khi bị gọi là ngốc, chỉ mỉm cười bất đắc dĩ. Dù sao, hắn hơn Thường Thanh năm tuổi, và tư duy cũng khác nhau là điều bình thường.

Thường Thanh cảm xúc quá mức sinh động từ từ bình tĩnh lại, từ trong không khí hòa hợp giữa hai người đã nhận ra một tia khác thường , hỏi: “Chưa đến sao?”

Tài xế hạ cửa kính xe, nói: “Sắp đến rồi.”

Thường Thanh hiểu rằng tài xế đang đi vòng quanh, mỉm cười, không hỏi thêm gì nữa.

Khi xe đến trước cửa suối phun, cả hai xuống xe và đều trở lại bình thường.

Thường Thanh yêu cầu tài xế trẻ tuổi đem hoa hồng vào phòng ngủ, và khi đối mặt với ánh mắt tò mò của Lục Hiên, Thường Thanh nói: “Nhiều hoa hồng như vậy, chắc là đủ để tắm rồi?”

Lục Hiên cười.

Trong phòng khách, Lục Hoa, Lục Chinh và Lục Thích đang ngồi. Lục Hoa và Lục Thích đang câu có câu không trò chuyện , khi nghe thấy tiếng động, họ ngẩng đầu nhìn Thường Thanh và Lục Hiên.

Chỉ nhìn một vài lần, Lục Chinh và Lục Thích đã nhận ra không khí giữa đại ca và Thường Thanh hoàn toàn khác biệt.

Trước đây, khi Lục Hiên và Thường Thanh ở cùng nhau, hầu hết thời gian đều không vui vẻ, Thường Thanh rõ ràng là một người đàn ông, nhưng lại thể hiện sự quyến rũ như phụ nữ, ăn mặc khiêu khích, khoe khoang sự quyến rũ, thích quấn lấy Lục Hiên.  Cảnh tượng này hoàn toàn giống như một con vịt  quấn lấy một người thành thật vì hắn  tiêu tiền . Hắn không đáng nhiều tiền như vậy, nhưng hắn cố tình  lại có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện làm bất cứ điều gì vì hắn.

Cảnh tượng đó thật sự làm người ứa gan , nhưng đó cũng  là một người nguyện đánh một người nguyện bị đánh . Thường Thanh là đại tẩu trên danh nghĩa  của họ, dù có bất mãn, họ cũng không thể khiến đại ca khó xử

Chỉ là trừ Lục Chinh năm ấy 17 tuổi , Lục Thích 13 tuổi  cùng Lục Hoa đều không hiểu điều này. Họ không nhận thấy tâm trạng của đại ca, thể hiện sự chán ghét rõ ràng, và Lục Thích thậm chí còn dám  ném sắc mặt khó chịu về phía đại ca. 

Tuổi này rốt cuộc đều có chút phản nghịch, bọn họ rất sớm không có phụ thân, Lục Thích đều đem Lục Hiên đương phụ thân, luôn có  một cổ sùng bái  cảm thấy đại ca không gì không làm được , nhưng mà thời điểm Lục Hiên tuyển lão bà kêu hắn đối anh  hắn hình  thức ảo tưởng tan biến một nửa, làm cho Lục Thích tức giận oán hận Thường Thanh tranh giành anh mình vì thế càng thêm phản nghịch, không bao giờ chịu cấp cho Lục Hiên sắc mặt tốt.

Lúc này, thấy Thường Thanh và Lục Hiên cùng nhau tiến vào, Lục Thích cố gắng kiềm chế cảm xúc ,  quán triệt tốt thái độ “ Trong một không gian có ta không có hắn ,có hắn không có ta” nhưng mà chỉ như vậy vài lần  hắn nhanh chóng nhận ra điều gì đó không ổn.

Thường Thanh trước đây mặc trang phục rộng rãi, để lộ nhiều da thịt, nhưng bây giờ hắn mặc áo thun trắng và quần đen thẳng, chỉ lộ mắt cá chân. Hắn không để lộ da thịt, dáng vẻ cũng trở nên cảnh đẹp ý vui .

Thường Thanh thực ra có vóc dáng rất cao, cao 1m78. Thường ngày, dù đứng hay ngồi, không ai để ý đến dáng vẻ cao gầy của hắn. Tuy nhiên, khi hắn đứng thẳng lưng, trông như một cây bạch dương nhỏ, dáng vẻ vững chãi và tràn đầy sức sống. Hắn không đứng gần Lục Hiên, mà đứng cách một khoảng, dáng vẻ từ nhỏ bé trong lòng Lục Hiên giờ đây càng thêm mạnh mẽ và nổi bật .

Những điều đó thực ra không phải là điểm chính. Điểm chính là bầu không khí giữa Thường Thanh  và Lục Hiên… đã trở nên cực kỳ hòa hợp. Chỉ sau vài lần, Lục Chinh và Lục Thích đã nhận ra giữa đôi tình nhân này có một loại hương vị chỉ có tình lữ mới có.

Loại cảm giác như "Ta không nhìn ngươi, nhưng trong mắt ta chỉ có ngươi," "Ánh mắt nhìn ngươi đầy yêu thương như nước," "Một ánh nhìn kéo dài vạn năm," thật sự diễn tả rất sinh động.

Lục Thích nghĩ rằng mình sắp phát điên vì loại không khí kỳ quái này. Hồ ly tinh không chui vào lòng đại ca sao? Náy so với kĩ nữ hoàn lương còn hiếm lạ.

Bị loại không khí kỳ lạ này làm cho sửng sốt, Lục Thích không kịp phản ứng để rời đi ngay lập tức. Anh im lặng một lát, cúi đầu không nói gì.

Lục Hoa còn nhỏ, không nhận ra nhiều thứ, thấy đại ca đến, lơ đãng nói: “Đại ca, bụng tôi đau.”

Lục Hiên nhất thời không phản ứng kịp , hỏi: “Đau ở đâu? Có phải ăn phải thứ gì không tốt không?”

Lục Hoa ấp úng: “Không biết, chỉ là không thoải mái.”

Lục Hiên định gọi bác sĩ, nhưng chợt nhớ ra, “Trương mụ.”

Trương mụ đi qua, nghe thấy Lục Hiên gọi, vội vã đến gần, “Lục tiên sinh, có việc gì ?"

Lục Hiên nói: “Từ giờ trở đi, phòng khách và hành lang không cần phải quét dọn nữa, việc đó để Lục Hoa làm.”

Trương mụ ngạc nhiên, “Hả?”

Bà nghĩ mình nghe nhầm, “Lục tiên sinh, ý của ngài là gì?”

Lục Hiên lặp lại một lần nữa, nhìn về phía Lục Hoa với vẻ mặt kinh ngạc, trầm giọng nói: “Đây là bài tập về nhà của nàng, ngươi giám sát việc hoàn thành của nàng, không được để nàng lười biếng.”

Trương mụ bị thái độ nghiêm túc của hắn làm cho hoảng hốt, liên tục gật đầu đồng ý.

Lục Hiên nói với Lục Hoa: “Ngươi phải làm việc chăm chỉ hơn, nếu không thì tiền tiêu vặt sẽ bị giảm một nửa.”

Lục Hoa: “……”

Cô tức giận kêu lên như hàng nghìn con vịt, “Đại ca, ngươi không thể đối xử như vậy!!!” Cô quay sang cầu cứu Lục Chinh và Lục Thích, “Nhị ca! Tam ca!! Các ngươi giúp ta đi! Ngươi nhìn tay ta! Ta mỗi ngày dùng sữa bò và trứng gà để dưỡng tay, giờ bảo ta đi lau dọn? Rửa chén? Tam ca!”

Lục Thích không để ý đến cô, ánh mắt thâm trầm nhìn Lục Hiên mà không nói gì.

Lục Chinh thì lại ân cần và dịu dàng, vỗ về tay nhỏ của Lục Hoa và nói với Lục Hiên: “Đại ca, ngươi thực sự quá đáng.”

Lục Hoa ngay lập tức nhìn Lục Chinh với ánh mắt như được cứu sống, mong đợi sự giúp đỡ từ anh.

Lục Chinh luôn kính trọng Lục Hiên, và dường như không tồn tại sự phản kháng nào với anh. Mặc dù Lục Hiên biết Lục Chinh không hài lòng với Thường Thanh, nhưng anh chưa từng trực tiếp gây khó khăn cho Thường Thanh, câu  “Đại tẩu” là Lục Chinh kêu đầu tiên. Anh rất tôn trọng sự lựa chọn của Lục Hiên.

Lục Hiên thấy Lục Chinh mở miệng, cũng không khỏi suy nghĩ liệu mình có thật sự quá đáng không. Sau vài giây, Lục Hiên định sửa lời nói, nhưng chưa kịp nói ra thì Lục Chinh đã lười biếng nói tiếp: “Lục Hoa không uống sữa bò còn  mang sữa bò đi dưỡng da ngươi cũng  mặc kệ ?”

Lục Hoa: “……”

Lục Hiên nhìn thẳng vào Lục Hoa, từ từ nói: “Thêm cả cầu thang ở tầng hai, mỗi ngày phải lau chùi một lần.”

Lục Hoa nhìn Lục Chinh, nước mắt lớn từ khóe mắt trào ra, chảy xuống từng giọt.

Cô cảm thấy như mình đã chết tâm, gia đình này toàn là giả dối, tình cảm huynh muội quá lạnh lùng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play