Một giờ sau, Thường Thanh cùng các huynh muội của nhà họ  Lục đang ngồi cùng nhau ăn sáng.

Lục Thích,con thứ ba  của gia đình họ Lục, năm nay 17 tuổi, đang tuổi trẻ khí thịnh . Hắn rất bất mãn với Thường Thanh , đại tẩu   của mình vì thế trường hợp có Thường Thanh xuất hiện hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Do đó, bữa ăn sáng chỉ có Lục Hiên, Lục Chinh, Lục Hoa và Thường Thanh.

Lục Hoa vừa uống sữa bò vừa ríu rít không ngừng. Cô  đang tranh cãi với Lục Hiện  về tiền bạc, “Đại ca, anh cần phải cho em tiền. Vương Thi Linh tổ chức một bữa tiệc  mời toàn bộ học sinh trong trường , mỗi người đều được tặng một bộ iPhone. Hiện tại, cuộc bình chọn  ai là hoa khôi, mọi người đều chọn cô ấy! Anh phải cho em tiền, cô ấy tặng iPhone, em phải tặng món đồ tốt hơn  cô ấy.”

Lục Hiên nhíu mày, “Đừng ầm ĩ.”

Lục Hoa nói: “Đại ca! Anh cho em tiền đi, cho em tiền! Em muốn làm hoa khôi!”

Lục Chinh không ngẩng đầu lên mà nói: “Có tiền đó không bằng mua pháo bông, ít ra thì còn có thể nhìn thấy được.”

Lục Hoa trừng hắn, “Nhị ca! Ngươi giúp em nói với đại ca đi! Nhà chúng ta rõ ràng có tiền hơn Vương Thi Linh, ba cô ấy là ông chủ mỏ than, là nhà giàu mới nổi, cô ấy dựa vào đâu mà làm hoa khôi! Em phải làm! Em phải là hoa khôi!”

Cô ầm ĩ đến nỗi liền cơm sáng đều không ăn .

Thường Thanh không kìm được cười, Lục Hoa thấy vậy liền lớn tiếng nói: “Ngươi cười cái gì?”

Thường Thanh cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc, nói: “Ta bị đau đầu.”

Lục Hoa tức giận nói: “Đau đầu còn cười, đau chết ngươi!”

Lục Hiên gõ vài cái lên bàn, “Lục Hoa, ăn cơm đi.”

Lục Hoa dừng lại, nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng, nói: “Ca, anh cho em tiền đi! Em muốn làm hoa khôi.”

Lục Hiên bất đắc dĩ, nhìn Thường Thanh một cái, rồi nói với Lục Hoa: “Ngươi hỏi chị dâu của ngươi đi.”

Rõ ràng là tự mình tạo cơ hội cho Thường Thanh làm Lục Hoa có cảm tình với mình. Thường Thanh hiểu rõ, liếc nhìn Lục Hiên một cái, hơi mỉm cười, hỏi: “Ngươi muốn làm hoa khôi sao?”

Lục Hoa rõ ràng không dễ dàng từ bỏ, tức giận nhìn Thường Thanh, “Ngươi không phải là vô nghĩa sao? Ta muốn làm! Ngươi mau đồng ý, cùng lắm ta cũng  cho ngươi một phần.”

Thường Thanh nói: “Khi còn nhỏ, ta cũng muốn mua gì đó, mẹ ta sẽ để ta làm việc nhà, lúc đó ta rất không phục, sao bố mẹ đại gia đều trực tiếp cấp tiền tiêu vặt , ta muốn đều dựa vào làm việc nhà mới có thể đổi tiền tiêu vặt…”

Lục Hoa nghi ngờ cắt ngang: “Ngươi không định để ta làm việc nhà chứ!?”

Thường Thanh: “Ừ, nếu ngươi đồng ý, thì ngươi phải làm việc nhà để đổi lấy tiền.”

Lời này vừa ra, cả Lục Chinh đều ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Thường Thanh nhận thấy ánh mắt Lục Chinh có phần chế nhạo, nhưng không để ý.

Hắn biết tại sao Lục Chinh lại nhìn hắn như vậy, vì nguyên chủ cũng giống như Lục Hoa, thường xuyên đòi tiền từ Lục Hiên. Tuy nhiên, phương pháp đòi tiền của nguyên chủ tinh vi hơn một chút, Lục Hiên cho nguyên chủ rất nhiều tiền, nhưng nguyên chủ lại không tiêu xài phung phí có chút giống ông lão grandet 

Nói đơn giản là không rộng rãi, những lời hắn nói kiểu này chắc chắn trong mắt Lục Chinh là tâm không cam tình không nguyện đi .

Lục Hiên không nhịn được nói: “Ta sẽ bỏ tiền ra.”

Thường Thanh mỉm cười an ủi hắn, nói: “Ta thời điểm tới chưa cho họ món quà gì, hiện tại không muộn.”

Lục Hiên trầm mặc một chút, quay sang nói với Lục Hoa: “Ngươi muốn làm hoa khôi, thì nghe theo lời đại tẩu của ngươi.”

Thường Thanh nói: “Cũng không yêu cầu ngươi làm gì nặng nhọc, chỉ cần rửa chén, lau nhà thôi, được không?”

Lục Hoa la lên: “Không được! Không thể!” Cô giơ tay trắng nõn lên, “Ca! Anh nhìn xem tay của em! Đã được dưỡng tốt như vậy, làm sao có thể đi rửa chén lau nhà?”

Lục Hiên nhíu mày: “Ngươi đại tẩu bảo ngươi làm gì, thì ngươi làm cái đó.”

Lục Hoa tức giận, “Đại ca!”

Cô dậm chân nói: “Mọi người nói có mẹ kế thì có cha kế, đại ca, anh chỉ là cưới một người vợ mà thôi, sao lại giống như em không có ca ca !”

Lục Hiên không nhanh không chậm nói: “Nếu ngươi không muốn làm thì thôi, ta còn luyến tiếc tiền  đại tẩu  ngươi cho ngươi.”

Lục Hoa: “……”

Lục Hoa rất không tình nguyện nói: “Em làm! Thời gian là bao lâu? Làm bao lâu?”

Thường Thanh nghĩ một chút, “Một ngày một vạn?”

Lục Hoa: “………”

Lục Hoa la lên: “Đại ca! Một ngày một vạn! Anh đồng ý thật sao?”

Lục Hiên nói: “Nghe theo lời đại tẩu.”

Lục Hoa: “………”

Tức đến phát điên, Lục Hoa quay sang nhìn Lục Chinh, “Nhị ca! Nhị ca! Ngươi giúp em nói với đại ca, một ngày một vạn! Chẳng phải em sẽ phải rửa chén và lau nhà suốt một năm sao?”

Lục Chinh khóe môi nhếch lên một nụ cười như không cười, “Nghe theo lời đại tẩu.” Hắn kéo dài âm cuối.

Khi nói những lời này, ánh mắt hắn nhìn Thường Thanh rất sắc bén.

Thường Thanh nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng dời ánh mắt, nói bằng giọng bình tĩnh, “Không cần một năm, nếu ngươi làm hai tháng là được. Nếu đồng ý, ta sẽ lập tức cho ngươi tiền.”

“………. Được.” Lục Hoa do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý, tuy nhiên vẫn cảm thấy bị ức chế.

Sau khi ăn xong, Thường Thanh đưa cho cô một tấm séc, “Trong đó có 500 vạn, đủ rồi chứ?”

Lục Hoa ngẩn ra, “Đủ rồi.”

Cô cảm thấy dù có làm hoa khôi cũng sẽ không vui vẻ.

500 vạn để đổi lấy danh hiệu hoa khôi, như Lục Hiên đã nói từ đầu, quả thật là lãng phí, nhưng Thường Thanh không có ý định thuyết phục.

Sau khi Lục Hoa và Lục Chinh rời đi, Lục Hiên hạ giọng hỏi Thường Thanh: “Ngươi có cần thêm tiền không?”

Thường Thanh trả lời: “Tiền sao? Ta không tiêu nhiều, nên đủ rồi, ngươi không cần phải cho ta thêm.”

Lục Hiên cảm thấy có chút không giống như trước, “Ngươi…… Hôm nay sao không trang điểm?”

Thường Thanh mở miệng định nói: “Ngươi thích ta trang điểm sao? Ta trang điểm đẹp à?”

Lục Hiên dừng lại một chút, nói: “Thích, đẹp.”

Thường Thanh không nhịn được cười, “Thật sự thích hay là giả thích? Ngươi thấy rõ ta khi trang điểm như thế nào sao?”

Lục Hiên nghĩ nghĩ, “Thấy rõ, mắt ngươi đẹp.”

Thường Thanh cười đủ rồi, nhanh chóng kìm nén nụ cười, “Trang điểm làm tổn hại đến làn da, sau này không trang điểm nữa.” Hắn cũng sẽ không trang điểm nữa.

Lục Hiên gật đầu, chân thành nói: “Như vậy cũng đẹp.”

Thường Thanh nói: “Cảm ơn lời khen.”

Lục Hiên: “Không phải lời khen, là sự thật. Đầu ngươi còn đau không?”

Thường Thanh: “Có chút, chờ nó từ từ khỏi.”

Lục Hiên trầm mặc, không biết nên tìm đề tài gì.

Thường Thanh chủ động hỏi: “Ngươi có phải đang mở một công ty giải trí không?”

Lục Hiên ậm ừ, “Ân.” Dừng một chút, “Ngươi muốn làm minh tinh sao?”

Thường Thanh lắc đầu, “Công ty tên gì"

Lục Hiên nhìn Thường Thanh với ánh mắt nghi hoặc , nhẹ nhàng nói: “Thiên Tinh giải trí.”

Thường Thanh hỏi lại: “Hiện tại công ty có nghệ sĩ nào không? Có dự án gì không?”

Lục Hiên thấy Thường Thanh tỏ vẻ hứng thú với Thiên Tinh, không khỏi nở nụ cười, “Ngươi đang nghĩ đến làm việc  ở Thiên Tinh?”

Thường Thanh cũng cười, “Có ý định này.”

Lục Hiên nhớ rằng Thường Thanh rất thích một nam nghệ sĩ tên là Tần Lãng, “Ngươi muốn gặp Tần Lãng? Hắn không ở công ty chúng ta, nhưng nếu ngươi muốn, ta có thể đưa hắn về đây.”

Thường Thanh sửng sốt, mặt anh bỗng trở nên nghiêm nghị, “Thôi, không cần đâu.”

Tần Lãng là người mà nguyên chủ đã bao dưỡng, điều này Lục Hiên không biết.

May mà Lục Hiên không hỏi thêm nhiều. Là chồng, hắn có chút ghen tị, nhưng hắn thường không biểu lộ ra ngoài.

Thường Thanh nói: “Ngươi có muốn đổi tài xế không? Lần trước ngồi xe của ngươi, cảm giác kỹ thuật lái xe của tài xế không tốt lắm.”

Anh nói với một vẻ trang trọng và thương lượng, Lục Hiên có chút khó hiểu với ý tưởng của Thường Thanh đáp: “Ngô Tuấn Dũng đã lái xe cho Lục gia mười năm, không nên đổi.”

Thường Thanh nhẹ nhàng nói: “Ta muốn ngươi đổi.”

Lục Hiên khó xử: “Hắn lái xe rất ổn.”

Thường Thanh mềm giọng: “Ta muốn ngươi đổi.”

Lục Hiên: “……”

Lục Hiên nói: “Được, đổi.”

Thường Thanh: “Moah moah.”

Lục Hiên nhìn anh: “Miệng moah moah sao?”

Thường Thanh cho hắn một cái hôn gió .

Lục Hiên cũng cười, dù Thường Thanh không còn dính líu và dựa dẫm vào hắn như trước, nhưng người này lại khiến hắn cảm thấy vui vẻ hơn.

Hắn định xoa đầu Thường Thanh, nhưng khi tay hắn đưa ra được một nửa thì dừng lại. Thường Thanh không thích bị xoa đầu, sẽ cáu gắt và nói rằng hắn giống như một đứa trẻ, nên hắn không tiếp tục.

Lục Hiên nói: “Ta đi công ty, ngươi cứ tự nhiên. Có việc gì thì gọi điện cho ta.”

Thường Thanh gật đầu, tiễn Lục Hiên ra cửa. Trước khi đi, Lục Hiên hỏi: “Ngươi cần gì không? Ta có thể mua giúp ngươi khi về.”

Thường Thanh nói: “Không cần, ngươi đi nhanh đi.”

Lục Hiên tựa hồ có chút thất vọng  Thường Thanh phát giác  liền nói thêm: “Giúp ta mua một bó hoa, ta muốn 999 bông hoa hồng.”

Lục Hiên cười: “Nhưng không thể chỉ một bó đâu.”

Sau khi tiễn Lục Hiên đi, nụ cười trên mặt Thường Thanh từ từ biến mất. Anh sờ lên vết thương trên trán và thở dài.

“Ngươi đừng có tự mãn.” Một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau.

Thường Thanh quay đầu lại, thấy Lục Chinh.

Người nhà họ Lục đều có ngoại hình bảnh bao, Lục Hiên thì lịch lãm và phong nhã, còn Lục Chinh, với tư cách là nam chính, thừa hưởng những đặc điểm ưu việt nhất của gia tộc, không có gì đáng ngạc nhiên khi anh lại nổi bật hơn cả Lục Hiên và Lục Thích.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thường Thanh cảm thấy Lục Chinh mang vẻ sắc bén và tính tấn công như một con báo đang săn mồi. Anh cảm thấy chỉ cần mình lơ là một chút, Lục Chinh sẽ lập tức tấn công.

Tất nhiên, khi anh ở trên giường với Lục Chinh……

Hiện tại nhìn kỹ, Lục Chinh quả thực rất hấp dẫn, với vẻ đẹp mạnh mẽ, khuôn mặt nam tính, đôi môi mỏng, ánh mắt sắc sảo và thân hình cao lớn, khoảng 185 cm, mặc đồ màu đen rộng rãi, lộ ra bờ vai và cơ bắp cánh tay quyến rũ, tràn ngập hormone nam tính.

So với Lục Hiên ổn trọng, Lục Chinh có một sức hút phóng túng khó kiểm soát. Không ngạc nhiên khi nguyên chủ lại bị anh thu hút.

Lục Chinh nói xong câu đó, nhận ra Thường Thanh đang chăm chú nhìn mình.

Hắn nhếch môi, hơi quay đi, “Ngày hôm qua chúng ta vẫn chưa nói rõ ràng chuyện này.”

Thường Thanh hồi phục tinh thần, bình tĩnh nói: “Đó là một sự hiểu lầm, tôi vào nhầm phòng và ngủ nhầm giường.”

Lục Chinh: “Ha ha.”

Thường Thanh: “Không tin sao?”

Lục Chinh nhìn hắn không nói gì.

Thường Thanh nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười, “Ngươi  không nghĩ là  ta cố ý vào phòng của ngươi chứ? Ngươi nghĩ ta  muốn ngủ với ngươi sao?”

Lục Chinh cười lạnh: “Chẳng lẽ không phải sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng có chơi trò gì ca ta thích ngươi là việc của hắn , nếu chọc tức ta, đừng trách ta đánh  ngươi .”

Thường Thanh nói: “Ngươi nhìn vết thương trên đầu ta  đi.” Anh chỉ vào vết thương trên trán mình.

Lục Chinh: “Nhìn làm gì? Đó là do tự ngươi ngã, liên quan gì đến ta.”

Thường Thanh bình tĩnh nói: “ Hôm qua tôi đã uống say, đi lại không vững, làm sao có thể làm ra trò gì được.”

Lục Chinh suy nghĩ một chút, rồi không kiên nhẫn nói: “Lần này thì cho qua, nhưng nếu có lần sau, đừng trách ta không khách sáo.”

Hắn vốn không định gây sự với Thường Thanh, chỉ cảnh cáo mà thôi.

Thường Thanh nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm chuyện khiến  ca ngươi phải khó xử.”

Lục Chinh hừ một tiếng, không thèm để ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play