Edit: Chiêu
Beta: Na

“Ôi——”

Lúc bước ra cửa, Quý Chu Hoa như được tái sinh, hắn xách túi cơm rang chạy về phía trước một lúc mới duỗi tay lau mồ hôi “May mà còn sống trở ra, vừa rồi suýt chút nữa doạ tôi tiểu ra.”

“Đây là trước công chúng, mặt trên có thể hoạt động, phía dưới tạm thời không cần như vậy.” Tả Huyền vỗ tay “Vừa lúc, tôi muốn hỏi hai người ăn xong bữa cơm có ý kiến gì không?”

“Thịt ăn rất ngon, cơm cũng rất thơm.” Quý Chu Hoa có chút bối rối “Tôi thích nhất là cà tím nướng, món thịt gà kho tàu cũng không tồi? Chủ nhà cũng rất nhiệt tình.”

Tả Huyền nhanh chóng bỏ qua hắn, quay sang Mộc Từ: “Còn cậu?”

“Tôi không thể nói ngay.” Mộc Từ lắc đầu “Nhưng thái độ của bọn họ rất kì lạ, khiến người ta sởn tóc gáy.”

Lâm Hiểu Liên lấy điện thoại trong túi ra lắc lắc, nói với Tả Huyền: “Nhiệm vụ hoàn thành.”

“Rất tốt.” Tả Huyền không có vẻ gì là ngạc nhiên, gật đầu, chuẩn bị xoay người rời đi.

Thấy một màn như vậy, Mộc Từ rốt cuộc cũng ý thức được nguyên nhân thật sự khiến Lâm Hiểu Liên đột nhiên rời đi, cơn tức giận bị kìm nén lại sôi trào trong ngực, hắn kéo Tả Huyền, đè nén tức giận, lạnh lùng nói: “Từ từ, rốt cuộc chuyện là thế nào? Anh không muốn giải thích gì với chúng tôi?”

Tả Huyền nhìn hắn, vẫn lãnh đạm đáp: “Cậu muốn tôi giải thích cái gì?”

“Anh ——” Diện mạo Mộc Từ vốn dĩ có chút dữ tợn, khi tức giận có thể nói là khủng bố.

“Mộc Từ, mau buông tay.” Lâm Hiểu Liên thấy không khí không tốt, vội vàng nhìn quanh bốn phía, may mắn hiện tại trên đường không có ai, ôn nhu khuyên nhủ “Mọi người đều là một đội, có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ, rất khó coi.”

Quý Chu Hoa lập tức ôm lấy Mộc Từ, sốt sắng đến mức giọng nói có chút lạc đi: “Thả lỏng, nhanh, hít sâu theo tôi, phiền não ưu sầu đều quên hết, hít sâu ——”

“Một đội? Tốt nhất là như vậy.” Mộc Từ căn bản không nhìn hai người bọn họ, rất nhanh đã gạt tay Quý Chu Hoa, hắn đã sớm không còn là thiếu niên chỉ biết sử dụng bạo lực để đạt được mục đích, nhìn Tả Huyền cười lạnh: “Không muốn tổ đội thì đừng tổ đội, lãng phí thời gian của người khác. Các cậu muốn làm gì thì làm, tôi tự mình hành động.”

“Đứng lại.” Tả Huyền lảo đảo, đột nhiên gọi Mộc Từ “Căm phẫn chỉ trích người khác, không bằng suy nghĩ lại một chút, tại sao lại chỉ giải thích vé xe, không giải thích tối qua mình thoát thân thế nào?”

Mộc Từ ngừng bước chân, xoay người nhìn y, không nhịn được châm chọc: “Rất quan trọng sao? Chẳng lẽ chỉ cần tôi nói, anh sẽ hợp tác?”

Quả nhiên. Ánh mắt Tả Huyền tối sầm lại, Mộc Từ thực sự còn nhớ rõ những gì đã xảy ra, trên mặt y vẫn treo nụ cười thân thiết ôn hòa chỉ có kẻ lừa đảo mới có, bày ra tươi cười: “Thoả thuận giao dịch công bằng.”

“Đừng nói với tôi loại văn bản cạm bẫy đấy, tôi làm sao biết công bằng của anh là gì?”

“Được rồi.”

“……”

Bốn người tìm lề đường, ngồi xuống, Quý Chu Hoa có ý tốt đưa một điếu thuốc lá để giải toả áp lực, nhưng bị Mộc Từ xua tay từ chối, hắn làm chuẩn bị tâm lý một lúc mới mở miệng: “Thật ra không quá rõ, nhưng trước khi ngất đi, tôi có thể đã nghe thấy giọng nói của Ninh Ninh.”

“Ninh Ninh?” Quý Chu Hoa mê mang hỏi “Ai?”

“Là con gái của ông chủ khách sạn, chúng ta đã nhìn thấy đêm qua.” Nhớ lại đoạn kí ức đáng sợ kia, cảm giác hít thở không thông lần thứ hai bùng lên, Mộc Từ vùi đầu vào cổ áo thở chậm.

Lâm Hiểu Liên nhíu mày, cẩn thận nghĩ lại: “Con gái? Chúng tôi không thấy.”

Khó trách. Tả Huyền biết cô bé từ miệng Hạ Hàm, y híp mắt dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu gối mình, lúc ăn cơm sáng y đã chú ý Mộc Từ luôn quan sát ông chủ, hoá ra là vì Ninh Ninh.

Giọng nói trẻ con lanh lảnh như đang vang vọng bên tai, Mộc Từ khàn giọng nói: “Lúc ấy tôi bị bóp cổ suýt chết, cô bé đột nhiên chạy vào, gọi thứ kia là…… mẹ, cô bé gọi mẹ, tôi không biết, kỳ thật tôi cũng không biết, tôi không chắc……”

Hắn bực bội xoa tóc: “Nói không chừng chỉ là ảo giác.”

“Ảo giác? Cậu nhìn thấy Ninh Ninh lần đầu tiên vào tối hôm qua.” Giọng của Tả Huyền không còn tuỳ tiện mơ hồ, ngược lại có vẻ lạnh băng chân thật, tương tự, cảm giác áp bách cũng càng mạnh mẽ hơn “Cô bé làm gì khiến cậu gần chết cảm thấy cô bé gọi mẹ?”

“Tôi không biết.”

“Dưới tình huống sợ hãi tột độ, con người dễ bị tiềm thức ảnh hưởng, dẫn tới lệch lạc kí ức, cậu không dám chắc chắn, nên thận trọng……” Tả Huyền tạm dừng một lát, nghiêng đầu nhìn Mộc Từ “Nhưng cậu cũng không phải nghĩ như vậy, chỉ là cậu sợ hãi đứa bé kia hôm nay không xuất hiện, là vì nó đã chết thay cậu.”

Nói trúng rồi.

Vẻ mặt Mộc Từ ảm đạm, không tiếp lời Tả Huyền, hắn xốc lại tinh thần, yêu cầu thù lao: “Tôi đã nói, vậy tinh thần hợp tác của anh đâu?”

“Thật sự là tình báo quan trọng.” Tả Huyền tự hỏi một lát, thẳng thắn giải thích “Nữ chủ nhân có mấy lần suýt nói ra, lại bị chồng ép trở lại, chuyện ngoài thôn hỏi không được, nhưng cũng không thể uổng công đi một chuyến, cho nên tôi dứt khoát để Lâm Hiểu Liên đánh lạc hướng nữ chủ nhân, đơn độc ở cùng, hỏi chút chuyện về ông chủ khách sạn.”

“Tuy còn chưa xác định rốt cuộc là chuyện thế nào, nhưng hiện tại xem ra toàn bộ thôn đều có vấn đề, trong thôn với bên ngoài đã không thể liên lạc.”

Giọng y cuối cùng cũng nghiêm túc lên, khiến ba người nổi da gà.

Mộc Từ hỏi: “Vì sao?”

“………”

“Phục vụ sau giao dịch rất quan trọng.” Mộc Từ nói thẳng “Nếu tôi không hiểu, anh nên giải thích đến khi tôi hiểu, bằng không làm sao coi đây là giao dịch công bằng được?”

Tả Huyền thở dài, xoa giữa mày: “Tôi hỏi cậu vấn đề đơn giản nhất, nếu có người trước cửa nhà cậu cố tình bắt nạt chó của cậu, còn nói phét bảo mình gặp quỷ trên đường, nhìn qua chính là kẻ kì quái điển hình, cậu sẽ hoài nghi hắn bị bệnh tâm thần hay vui vẻ mời vào nhà ăn cơm?”

“Đúng vậy.” Quý Chu Hoa bừng tỉnh “Lúc trước tôi còn tưởng phổ cập giáo dục ở nông thôn hiện đại như vậy sao? Loại thôn xóm này loại bỏ mê tín còn cao hơn chúng ta.”

Tả Huyền nhìn hắn, nói không nên lời: “…… Người tối hôm qua thiếu oxy não thật ra là cậu?”

Cái này Mộc Từ hiểu được: “Ý của anh là, hoặc là bọn họ có quan hệ với quỷ, hoặc là bọn họ chính là quỷ!”

Lâm Hiểu Liên lập tức nhíu mày, cô đưa điện thoại, mở ra phần mềm ghi âm ra: “Còn có một chuyện rất kì lạ, người này đối với ông chủ rất khó, mọi người nghe ——”

Tả Huyền lấy tai nghe: “Ninh Ninh là manh mối mới, chúng ta phải xác nhận xem cô bé còn sống hay đã chết, về khách sạn đi, vừa đi vừa nghe ghi âm.”

Lược đi những lời khách sáo phía trước, nội dung thực sự hữu dụng chỉ có một đoạn ngắn:

“Vương Tài Phát, tiểu tử kia chính là tên bạch nhãn lang, năm ấy mẹ nó chết lại mang đối tượng về nhà, hai người làm bộ làm tịch khóc tang, thực chất chỉ là để lấy chút tiền của bố. Đáng thương cho thôn trưởng bạn già không có, con cái cũng không hiếu thuận. Tôi không nói bừa, Vương Tài Phát mới tốt nghiệp mấy năm, cô nghĩ xem, một đống khách sạn lớn được xây dựng, tiền này hắn móc ở đâu ra? Còn không phải là tiền thôn trưởng tích cóp sao.”

“Có khách sạn lớn, tâm cũng lớn hơn, mỗi ngày người đến người đi, bên trong có không ít cô gái xinh đẹp như cô, nghe nói đối tượng của hắn cũng là kẻ có tiền, quản lí nghiêm khắc, đàn ông có tiền thì đồi bại, không chừng sẽ làm ra chuyện gì xấu. Nhưng tôi muốn nói, vợ hắn chính là đáng bị như vậy, tuổi còn trẻ không biết làm gì, hình như lúc kết hôn còn đang đi học, chậc chậc chậc.”

Khó có thể tưởng tượng người phụ nữ hiền hành trước mặt bọn họ lại chanh chua như vậy, nhưng sau khi bát quái xong, bà lại khôi phục thái độ ban đầu, thậm chí cực lực kiến nghị Lâm Hiểu Liên thuyết phục những người khác đến nhà mình.

Loại nhiệt tình kì lạ này khiến tất cả mọi người nổi da gà, càng không cần phải nói lúc ấy Lâm Hiểu Liên đáp lời khách sáo rốt cuộc thừa nhận bao nhiêu áp lực tâm lý.

“Tôi càng có khuynh hướng cho rằng bà ta đang vu khống.” Lâm Hiểu Liên hoang mang nói “Có lẽ có thù oán, có lẽ là ghen ghét ông chủ mở khách sạn kiếm được nhiều tiền, nhưng Ôn Như Thủy và Mộc Từ thực sự bị tập kích ở khách sạn. Như vậy, chẳng phải hai bên đều có vấn đề.”

Thôn dân nhiệt tình quá mức, ông chủ khách sạn bị tình nghi giết vợ, tất cả đều không đúng.

“Hình như tôi đã xem qua bộ phim này.” Mộc Từ lẩm bẩm nói “Tên Đại chiến Kayako và Sadako (*).”

(*) Hai ma nữ phim kinh dị Nhật Bản. Kayako và con trai Toshio bị chồng sát hại tại nhà riêng, trở thành hồn ma ám ảnh căn biệt thự. Cô được biết đến với làn da trắng bệch, mái tóc xõa dài, đôi mắt trợn tròn, tứ chi vặn vẹo, trườn bò dưới đất, và tiếng kêu nghe tựa như loài rắn. Sadako vốn là thiếu nữ bị chết oan dưới giếng sâu và sở hữu năng lực siêu nhiên, linh hồn giận dữ của cô tác động lên một cuốn băng video và nguyền rủa bất kỳ kẻ nào vô tình xem phải nó.

_Hết chương 9_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play