Edit: Chiêu
Beta: Na
Cửa khách sạn vẫn mở, ông chủ nhìn thấy bọn họ vẫn nhiệt tình như trước, nhìn không ra một chút đau thương khi mất đi con gái. Nhưng cũng rất khó nói, nếu hắn thật sự giết vợ, còn quan tâm đến con gái sao.
“Moi người về sớm vậy? Chơi mệt rồi?”
“Đúng…… Đúng vậy.” Mộc Từ nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Tả Huyền, đối phương không tiếng động thúc giục hắn, trong bốn người, chỉ có hắn từng gặp Ninh Ninh, người có thể hỏi chỉ có hắn, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, hắn lùi bước nói “Chúng tôi hơi đói, phiền ông chủ nấu bốn bát điểm tâm.”
Tâm tình của hắn phức tạp, không biết là muốn gặp Ninh Ninh hay không muốn nhìn thấy cô bé.
“Không thành vấn đề.” Ông chủ sửng sốt, nhìn thời gian, vừa lúc 1 giờ rưỡi chiều, ân cần hỏi “Mọi người còn chưa ăn cơm trưa, nếu không để tôi đi xào vài món?”
Tả Huyền bất động thanh sắc dẫm chân Mộc Từ, Mộc Từ nhịn tiếng hét, thuận thế dựa ở trên quầy: “Không…… Không cần, lại nói, tại sao hôm nay không thấy Ninh Ninh.”
“Ninh Ninh……” Ông chủ ngẩn người, vui tươi cười nói “Trẻ con ham chơi, nói không chừng đã đi đâu chơi rồi.”
“Đi chơi ở đâu?”
“…… Cậu rất quan tâm Ninh Ninh.” Ông chủ phát hiện ra điều không ổn, thuận miệng cười ha ha, hiển nhiên không có ý trả lời.
Mộc Từ không nói nên lời, đúng lúc này, Lâm Hiểu Liên bỗng nhiên tiến lên ôm Mộc Từ, thần sắc bực bội: “Tôi đã nói là không có, họ chính là cha con, cậu cần gì phải lo lắng, chuyện tối hôm qua không thích hợp với trẻ con, cũng không liên quan đến chuyện của chúng ta, dọc đường đi cậu nói mãi chuyện này, có phiền hay không, đi chơi cũng không vui vẻ!”
Quý Chu Hoa hậu tri hậu giác đuổi kịp tiết tấu, hoàn mỹ sắm vai một người bạn: “Đúng…… Đúng vậy, Mộc Từ, đừng nhiều chuyện, chúng ta đi thôi.”
“Ông chủ, đừng nhìn tướng mạo người bạn này của tôi hung dữ, thực ra đang làm trong một viện phúc lợi trẻ em.” Tả Huyền cũng đi theo, dựa vào quầy, lộ ra nụ cười hiền lành “Cậu ta nói tình trạng của Ninh Ninh không bình thường, dù là cha mẹ, nhưng nếu liên quan đến hành vi ngược đãi nghiêm trọng, có thể sẽ phải ngồi tù.”
Ninh Ninh đột nhiên mở cửa phòng, kêu to: “Không ngồi tù!”
“Ninh Ninh…… Không phải ba đã nói……” Ông chủ chạy tới bế Ninh Ninh “Đừng sợ, ba sẽ không đi tù.”
Bốn người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, Lâm Hiểu Liên vẫn bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu xem, cô bé này không phải rất tốt sao? Tôi đã nói rồi, cậu chính là làm việc nhiều, đầu óc miên man suy nghĩ, đi du lịch cũng là vì muốn cậu thư giãn mà.”
Bị Ninh Ninh dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm, khiến da đầu mọi người không khỏi tê dại, cũng may cô bé đã nhanh chóng xoay đầu, chôn trong lòng ngực ông chủ.
Tả Huyền nhìn bím tóc của Ninh Ninh, bỗng nhiên cười rộ lên: “Xem ra là chúng tôi đã xen vào việc người khác, xin lỗi ông chủ, người bạn này của tôi mắc bệnh nghề nghiệp, cũng là quá quan tâm mà thôi, hy vọng ông chủ đừng trách móc. Mộc Từ, còn không mau xin lỗi.”
“Thật ngượng ngùng.” Mộc Từ gãi đầu, mượn sườn núi kéo lừa “Ông chủ xem, tính tình tôi quá nóng nảy, ngày thường cũng bởi vì nó mà hay gây chuyện, hiểu lầm ông chủ rồi.”
“Không có việc gì.” Ông chủ vội vàng để Ninh Ninh về phòng “Mọi người cũng là có ý tốt.”
Nào biết lúc này Tả Huyền đột nhiên đứng về phía ông chủ, hắn nhìn Mộc Từ, trên mặt viết hai chữ hài hước: “Ông chủ đừng chiều cậu ta, tiểu tử này tính tình bạo lực khó lường, lỗ mãng đến muốn mạng, cậu ta thì tự tại, chỉ đáng thương mấy người bạn như chúng tôi ăn không ít đau khổ. Còn người trong sạch như ông chủ là người khoan dung, đại nhân đại lượng, không so đo, cậu nói có phải hay không, Mộc Từ?”
(*) Gốc: Tể tương đỗ lý năng xanh thuyền: bụng thừa tướng có thể chèo thuyền, khen ngợi người có tấm lòng khoan dung rộng mở.
Là so đo chuyện trước kia. Lâm Hiểu Liên nhìn về phía Quý Chu Hoa.
Chắc chắn là so đo chuyện lúc trước! Quý Chu Hoa tiếp nhận sóng điện não một cách hoàn hảo, yên lặng gật đầu.
Gân xanh trên trán Mộc Từ nhảy lên, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy tôi phải cảm tạ đám hồ cẩu bằng hữu luôn bên cạnh tiếp tay cho giặc.”
Dù thế nào, sau khi xác định Ninh Ninh không xảy ra chuyện gì, Mộc Từ vô thức nhẹ nhàng thở ra, ba người tùy tiện tìm cái lấy rời khỏi khách sạn, Tả Huyền ở lại một lát, hỏi: “Đúng rồi ông chủ, tôi muốn hỏi mua thuốc lá ở đâu?”
Ông chủ ngẩn người: “Ở cách vách có quầy bán quà vặt, ra cửa là có thể thấy, những nhãn hiệu bình dân đều có, nhưng muốn mua hàng cao cấp thì chưa chắc được.”
Tả Huyền “Ồ” một tiếng, lúc này mới không nhanh không chậm đi ra ngoài, ba người bên ngoài vừa mới sứt sẹo biểu diễn lập tức cười to.
Mộc Từ không nhịn được lắc đầu: “Cũng may đây không phải thử vai thật, bằng không bốn người chúng ta xong rồi.”
Lâm Hiểu Liên đang vỗ ngực, vừa rồi lo lắng tới mức tim sắp nhảy ra ngoài.
Quý Chu Hoa gần như không thở nổi, thoáng nhìn thấy bóng dáng Tả Huyền đã lập tức khai hoả: “Viện phúc lợi trẻ em, ha ha ha ha! Trời —— Tả thần, anh nghĩ thế nào vậy, anh nhìn gương mặt này của Mộc Từ, chỗ nào giống nhân viên ở đó, cho vay nặng lãi còn không kém!”
“Có ý gì!” Mộc Từ đập bả vai Quý Chu Hoa, cả giận nói “Chưa từng nghe Kim Cang trừng mắt, Bồ Tát khép mi sao!”
(*) Kim Cang trừng mắt, vì để hàng phục chúng ma; Bồ Tát khép mi, vì lòng từ bi với lục đạo.
Lâm Hiểu Liên cười đến không thở nổi, nỗi sợ hãi ám ảnh mọi người từ đêm qua rốt cũng tiêu tán một chút.
Tả Huyền chờ bọn họ cười xong, nói: “Đi theo tôi.” Nghĩ đến tính tình của Mộc Từ, hắn lại thêm một câu “Đến chỗ đó sẽ giải thích với các cậu.”
“Tả Huyền!” Hiện tại Mộc Từ đã hoàn toàn bình tĩnh “Anh xem, không phải chúng ta hợp tác rất khá sao?”
Tả Huyền xoay người, đôi tay thả vào trong túi, nhướng mày cười khẽ một tiếng, có ý: “Cậu đang nói không bạo lực không hợp tác là tốt sao?”
Mộc Từ mắt điếc tai ngơ, bước nhanh đến bên cạnh Tả Huyền, ánh mắt trông mong nhìn y: “Đúng rồi, chúc mừng lần đầu tiên hợp tác của chúng ta, nắm cái tay đi.”
“Không cần.” Tả Huyền từ chối dứt khoát “Tôi không thích những tiếp xúc không cần thiết.”
Vậy tại sao lúc trước lại dựa gần như vậy. Mộc Từ không nhịn được nói thầm trong lòng.
“Không quan trọng, thẹn thùng cái gì, tôi cũng không ngại anh từng sờ chó lúc trước.” Dù Tả Huyền nói thế nào, Mộc Từ vẫn nắm chặt tay y, ‘vui vẻ’ nắm tay một lần “Tóm lại, tiếp theo phải nhờ đội trưởng hỗ trợ, tôi cũng sẽ kiểm soát tốt bản thân.”
“Lúc trước tôi đã rửa tay.” Tả Huyền cường điệu một lần, y muốn rút ra tay, phát hiện không rút được, nhíu mày: “Cậu vừa nói sẽ khống chế hành vi bạo lực của mình.”
“Đây là phương thức xã giao văn minh.” Mộc Từ khí phách nói “Không phải bạo lực.”
Tả Huyền thấy đối phương không dễ dàng từ bỏ như vậy, lập tức thỏa hiệp: “Tôi sẽ bắt tay, cho nên buông ra.”
“Ồ……”
Sau khi buông tay, Tả Huyền chủ động nắm tay hai người kia một lần, Quý Chu Hoa và Lâm Hiểu Liên đều hơi có chút thụ sủng nhược kinh.
Tả Huyền thu tay, nhìn về phía Mộc Từ: “Hiện tại thỏa mãn chưa?”
Mộc Từ bị sự hợp tác của y làm cho khiếp sợ không nói nên lời, sau một lúc lâu mới ngơ ngác đáp: “Nhưng anh còn chưa chủ động bắt tay tôi.”
“……”
Nói ngắn lại, khi ba người theo Tả Huyền xuất phát, Quý Chu Hoa hậu tri hậu giác kêu thảm ra tiếng: “Chờ một chút! Chờ một chút! Sờ qua chó…… thịt gà, khó trách các người không ăn, tại sao lại không nhắc nhở tôi! Oẹ ——”
Tả Huyền và Mộc Từ theo bản năng bước nhanh hơn.
_Hết chương 10_