Đến Trạm Mời Nộp Mạng

Thôn Phúc Thọ (8)


2 tháng

trướctiếp

Edit: Chiêu
Beta: Na

Tả Huyền không dây dưa đề tài kia quá lâu, tiếp tục lật xem sổ tay.

“Vừa rồi lúc bắt đầu tôi đã cảm thấy không thích hợp, trên bản đồ rõ ràng nói nơi này là một cửa hàng đặc sản, chẳng lẽ đi nhầm? Muốn tản ra tìm không?”

Tối qua mới trải qua chuyện như vậy, dù Tả Huyền nghĩ thế nào, ba người bọn họ cũng không muốn tách ra, bởi vậy mắt điếc tai ngơ, cố gắng tìm manh mối từ con đường vắng lặng, đáng tiếc trừ xi măng rắn chắc, không thu hoạch được gì khác.

Cũng may Tả Huyền chỉ thuận miệng nói, y vừa đi vừa đánh dấu vào bản đồ, mãi đến khi có tiếng chó sủa hung mãnh khiến mọi người chú ý.

Đó là một con chó to bị xích trước cửa, lông màu da cam, có chỗ bị rụng lông, nó hạ eo, hung tợn nhìn về phía bọn họ, dùng sức kêu to.

“A, là chó ——” Tả Huyền không hiểu vì sao bỗng nhiên hưng phấn, tùy tiện đưa sổ tay cho Mộc Từ, giống như người bảo vệ động vật hùng hồn lao về phía con chó dữ.

Mộc Từ luống cuống tay chân nhận sổ tay và bút, không quên kéo Tả Huyền, hảo cảm của hắn với người đàn ông này đã gần đạt đến giá trị âm, lúc này giơ tay là lương tâm ngăn trở, giọng điệu đông cứng: “Anh không nghe thấy nó dữ tợn như vậy sao? Cẩn thận bị cắn, nơi này không có vắc-xin phòng dại đâu.”

Tả Huyền quay đầu cười xán lạn: “Không quan trọng.”

Là y muốn đi lên! Mộc Từ không thừa nhận mình bị nụ cười của y làm cho choáng váng, theo bản năng buông tay.

Kỳ quái chính là, con chó bản địa này sủa rất hung ác, nhưng khi Tả Huyền tiếp cận nó ở một khoảng cách nhất định, tiếng kêu của nó lại trở nên thảm thiết, thậm chí từng bước lui về phía sau, như đang tránh né gì đó. Tả Huyền không dao động, ngồi xổm xuống xoa bóp đầu chó, tùy ý để nó kêu trong lòng bàn tay y, người nghe có chút không đành lòng.

Tả Huyền bóp mặt chó: “Thật đáng yêu, chó ngoan.”

Hành động này thật sự vượt ngoài dự đoán của Quý Chu Hoa, hắn vội nói: “Đừng như vậy, chủ của nó ra thì phải làm sao bây giờ, hơn nữa không phải chúng ta đi tìm chứng cứ sao?”

Lâm Hiểu Liên suy tư gì đó đứng một bên: “Tôi nghe nói chó có thể thấy vài thứ không sạch sẽ……”

“Chỉ sợ nó không đáng yêu như vậy.” Mộc Từ châm chọc ra tiếng, hắn loáng thoáng cảm thấy, thật ra Tả Huyền không có hứng thú gì với chó, mà chỉ như đang dụ dỗ gì đó, giống như những lời trên bàn cơm, là vì muốn nhận được đáp án y muốn.

Cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên nhìn qua hàm hậu chất phác bước ra. Thấy cá lớn đã mắc câu, Tả Huyền lập tức buông tay, như thể nới lỏng lưỡi câu trên môi cá.

Người đàn ông trung niên nghi hoặc hỏi: “Các cậu là?”

Tả Huyền thuần thục lấy một điếu thuốc từ túi đưa cho đối phương, cười tủm tỉm nói: “Tôi tới du lịch. Vừa đi ngang qua cửa nhà chú thấy nó đáng yêu, không nhịn được lại đây sờ, ngượng ngùng.”

“Ồ, các cô cậu chính là đoàn du lịch mới tới, tôi biết tôi biết, trong thôn đã thông báo.” Người đàn ông trung niên như bừng tỉnh, lão nhìn thoáng qua ba người Mộc Từ, thái độ lập tức nhiệt tình, dùng sức cọ tay lên quần áo, lúc này mới nhận điếu thuốc đặt trên tai, khách sáo nói “Thật xấu hổ.”

“Không có gì.” Tả Huyền rất thành khẩn, nắm tay đối phương “Nhưng hình như đã làm nó sợ, chẳng lẽ tối hôm qua chúng ta lên núi dính phải thứ gì không sạch sẽ?”

Đại não ba người trong phút chốc trống rỗng, khiếp sợ nhìn Tả Huyền.

Nào ngờ người đàn ông trung niên càng không bình thường, sắc mặt lão cứng đờ một lát, đá con chó ngã lộn nhào, nịnh nọt cười nói: “Chúng tôi ở nông thôn nuôi loại chó này giữ cửa, đầu óc nó không tốt, có người đi ngang qua liền sủa bậy, mọi người ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, không bị thương chứ?”

“Không có, không có, chỉ là không hợp ý.” Tả Huyền tiếc nuối lắc đầu “A! Đúng rồi, có thể cho tôi mượn chỗ rửa tay, tôi vừa sờ nó, muốn rửa tay, nếu không sẽ không thoải mái.”

Người đàn ông trung niên rất ân cần, sốt sắng tiếp đón lên: “Đương nhiên không thành vấn đề, việc nhỏ việc nhỏ, gần trưa rồi, bằng không mọi người ở lại đây ăn cơm đi.”

Tả Huyền giả mù sa mưa từ chối một phen, sau đó lập tức đồng ý, ba người trợn mắt há hốc, đành phải đi theo vào.

Thôn dân nhiệt tình này đầu tiên chỉ cho Tả Huyền đường đến phòng vệ sinh, sau đó vào bếp tiếp đón vài câu, vợ lão nhanh chóng bưng ra một đĩa cơm rang thơm phức, còn có một ấm nước và mấy cái bát.

Phụ nhân thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, tay cầm tạp dề cười thật thà: “Trong nhà không có gì ăn ngon, cơm rang là vừa ra khỏi nồi, nóng hổi, không biết mọi người ăn có quen không. Mọi người cứ coi như nhà mình, thích ăn gì cứ việc nói.”

Da mặt Lâm Hiểu Liên không dày như vậy: “Hai vị không cần vội, chúng tôi chỉ vừa ngồi, chờ bạn rửa tay xong sẽ đi.”

Đối phương lại thấp thỏm: “Tại sao lại nói như vậy, có phải do chúng tôi chiêu đãi không tốt. Mọi người vạn lần đừng khách khí, thôn bản đều dựa vào mọi người, đây là điều nên làm, xin hãy ở lại ăn bữa cơm.”

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, rõ ràng là giữa trưa, nhưng nụ cười của hai vợ chồng lại khiến người ta vô cớ có cảm giác âm trầm.

Cảm giác không khoẻ khiến Lâm Hiểu Liên vốn giỏi giao tiếp cũng có chút không mở nổi miệng, mãi đến khi Tả Huyền rửa tay xong trở về mới bắt đầu trò chuyện, bầu không khí mới khôi phục lại.

Cơm trưa rất phong phú, gà vừa giết, rau mới hái, đều vô cùng tươi mới.

Mộc Từ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, Tả Huyền bắt tay chủ nhà sau khi sờ chó, mà chủ nhà không rửa tay mà trực tiếp giết gà.

Chiếc đũa của cậu thuận theo tâm ý tránh khỏi bát thịt gà kho tàu bưng lên cuối cùng, trùng hợp, Tả Huyền cũng nghĩ như vậy.

Trên bàn cơm, Tả Huyền tiếp tục mượn chó phát huy, sinh động như thật mà kể lại chuyện xe bus gặp nạn tối qua, hoàn mỹ suy diễn hai chữ mê tín, nhưng vợ chồng kia lại giả câm vờ điếc, chỉ cười nói vài câu đường núi không dễ đi. Rất nhanh Tả Huyền đã nhắc chuyện muốn mua một ít đặc sản trở về, nữ chủ nhân thoạt nhìn hứng thú bừng bừng, đáng tiếc đã bị chồng đánh gãy.

Tả Huyền cũng không tiếp tục dây dưa, cúi đầu nghịch điện thoại một lát, khi Mộc Từ cho rằng bữa cơm sẽ trôi qua theo cách này, Lâm Hiểu Liên bỗng nhiên ôm bụng đứng lên, lắp bắp nói: “Ngượng ngùng, đột nhiên bụng tôi có chút không thoải mái, có thể phiền chị dẫn tôi đến phòng vệ sinh không?”

Phụ nhân nhìn dáng vẻ của cô, lập tức dẫn đi, thân thể trung niên mập mạp cố ý ngăn cản tầm mắt của mọi người.

Xem tư thế này, còn cái gì không rõ, Quý Chu Hoa và Mộc Từ nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy có chút phức tạp, dưới tình huống như vậy tới kỳ sinh lý, thật sự có chút không may mắn.

Chờ Lâm Hiểu Liên và phụ nhân đi ra, đồ ăn đã gần hết, người đàn ông trung niên đã uống vài chén rượu, sai phụ nhân chuẩn bị cơm rang và trái cây làm lễ vật cho bọn họ mang đi.

Trước khi đi, Quý Chu Hoa vắt hết óc nói mấy câu: “Lại nói, cây cầu bên ngoài thôn thật sự không tồi, nhưng tình hình giao thông có chút kém, chờ đến khi đường trải nhựa, được tuyên truyền, nơi này non xanh nước biếc, nhất định có thể biến thành thánh địa du lịch.”

Những lời này không biết chọc trúng điểm nào, sắc mặt đôi vợ chồng nháy mắt trầm xuống, bọn họ liếc nhau, phụ nhân miễn cưỡng cười: “Loại chuyện này chúng tôi cũng không hiểu lắm.”

Ý thức được lời mình nói, Quý Chu Hoa xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất chui xuống.

_Hết chương 8_


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp