Đến Trạm Mời Nộp Mạng

Thôn Phúc Thọ (7)


2 tháng

trướctiếp

Edit: Chiêu
Beta: Na

Việc phân tổ tiến hành rất thuận lợi.

Ôn Như Thủy bốc được người đàn ông nghịch bật lửa, cô gái có gương mặt trẻ con và thanh niên bị cướp vé; Hạ Hàm bốc được người mặc tây trang, cô gái trong đôi tình lữ và một thanh niên khác; Tả Huyền bốc được Mộc Từ, Lâm Hiểu Liên và chàng trai trong đôi tình lữ.

“Tay cậu thật may mắn, âm dương cân bằng, oan gia tụ họp.” Tả Huyền xuống tay, lười nhác lật qua lật lại tờ giấy, chọn lựa, giống như đang xem củ cải trên chợ “Như Thuỷ, xem ra cậu phải chú ý một chút.”

Ôn Như Thủy cười lạnh một tiếng: “Âm dương mất cân đối, chia rẽ người yêu, cậu cũng lưu tâm một chút.”

Tả Huyền rất đau lòng: “Thật quá đáng! Tại sao cậu lại nhắm vào Hạ Hàm như thế? Hắn có lỗi chỗ nào, tôi thật sự không nghe nổi nữa!”

Hạ Hàm ôn hòa nói: “Tôi không để bụng, nếu cậu để ý, tôi không ngại để Mộc Từ đến tổ tôi.”

Diệp Liên Liên ý thức được có cơ hội không cần tách khỏi bạn trai, đôi mắt sáng lên, vội nói: “Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên —— là giả. Thực đáng tiếc, rút thăm chính là rút thăm, nếu đổi được, rút thăm còn có ý nghĩa gì, hai người yêu đương có thể đổi, vậy chẳng phải là kỳ thị độc thân sao.” Tả Huyền không chút khách khí đánh vỡ ảo tưởng của Diệp Liên Liên, sau đó đặt tay lên vai Mộc Từ, cúi người nói “Hiện tại cậu ấy là của tôi.”

Mộc Từ chỉ cảm thấy túi mình trầm xuống, trước khi đối phương rời đi còn nói nhỏ bên tai cậu: “Lễ gặp mặt.”

Mộc Từ lập tức duỗi tay sờ túi, cảm giác một mảnh lạnh lẽo, dường như là một vật kim loại hình tròn, trong lòng cậu đột nhiên ớn lạnh.

Là khoá cửa.

Mọi người mệt mỏi nhanh chóng giải tán, Tả Huyền vẫn ngồi tại chỗ, nghiêng đầu nhìn về phía Mộc Từ còn đang ăn bánh bao chay, thần sắc phức tạp: “…… Sao cậu vẫn ăn?”

“Không phải anh nói ăn no một chút sẽ có sức chạy sao.”

“Ăn quá no sẽ nôn.”

Lúc này Mộc Từ mới chắc chắn y đang cố ý bắt lỗi, vì thế buông bánh bao trong tay, đứng lên dứt khoát đáp lễ Tả Huyền bằng một chiếc búa sắc bén: “Vậy thì, đây là quà gặp mặt của tôi.”

“Ồ.” Tả Huyền dùng sức ngã hoàn toàn vào ghế dựa, duỗi tay xoa trán, hồi lâu cũng không đáp lại, nhưng nhìn qua cũng không có vẻ tức giận, miệng lưỡi vẫn rất nhẹ nhàng “Xem ra nên thêm một quy tắc mới, cấm dùng bạo lực với các thành viên trong tổ.”

Mộc Từ trợn trắng mắt, tính toán đứng dậy rời đi, Tả Huyền lại quan tâm nói: “Ăn no rồi ngủ không tốt cho sức khoẻ.”

“Tôi không đi ngủ.” Mộc Từ lấy khăn giấy lau miệng, dù hảo cảm với vẻ bề ngoài của Tả Huyền đã tan thành mây khói trong bữa cơm, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời “Tôi muốn nắm chặt thời gian, nhìn xem có thể tra manh mối gì hay không.”

“Ồ……” Giọng nói Tả Huyền đột nhiên nghiêm khắc “Từ từ! Đừng nhúc nhích! Chờ tôi nói xong cậu mới động.”

Trải nghiệm tối hôm qua lần nữa hiện lên rõ ràng trong đại não, khiến Mộc Từ rơi vào trạng thái sợ hãi căng thẳng không giải thích được, hắn vẫn duy trì tư thế chuẩn bị đứng dậy, theo bản năng nói: “…… Đừng nói lung tung với tôi.”

Tả Huyền ngẩn ra, sau đó bật cười: “Cậu nghĩ đẹp quá rồi.”

Rất nhanh, Mộc Từ – người đang đứng đối diện với cửa nhìn thấy Lâm Hiểu Liên đi vòng vèo trở về, đối phương hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, hai người nhìn nhau.

“Chờ một lát.” Tả Huyền không chút kinh ngạc “Chờ thêm năm phút.”

Lúc này Mộc Từ mới phản ứng lại: “…… Anh không để tôi động đậy là vì chờ bọn họ?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao không rõ!”

Tả Huyền nghiêm túc nghĩ, cười đến xán lạn: “Vậy thì không còn thú vị.”

Mộc Từ tức giận, hận không thể đổi quà gặp mặt vừa rồi thành nắm đấm, cũng may thành viên cuối cùng của tổ cũng ngây ngốc đến, kịp thời đánh gãy chuyện sắp xảy ra: “Xin…chào mọi người, cái kia, không phải tôi là người cuối cùng chứ?”

“Xem ra đã đến đông đủ, đi cùng tôi.” Tả Huyền đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ tay, như đang tuỳ tiện gọi thú cưng, đi thẳng ra ngoài “Mọi người tự làm quen một chút đi.”

Y chân dài, đi cũng nhanh, ba người đành phải đuổi kịp y trước.

Ngày hôm qua muộn, Mộc Từ không kịp thấy rõ toàn cảnh, hiện tại mới phát hiện trong thôn không có cửa hàng nào.

Theo lẽ thường, một nơi thích hợp cho du lịch ít nhất phải có cửa hàng tiện lợi và cửa hàng lưu niệm, nhưng đến giờ, trừ khách sạn, trong thôn không còn kiến trúc thương mại nào.

Không chỉ như thế, mỗi nhà mỗi hộ còn đóng kín cửa, cả thôn làng có vẻ vô cùng tiêu điều.

Thật sự sẽ có người đến nơi bất tiện như này du lịch? Trong lòng Mộc Từ càng thêm nghi ngờ, khi hắn đang xem xét, một người trong đội bước lên nói: “Anh em, tôi tên Quý Chu Hoa, cậu tên gì? Vừa rồi không để ý.”

“Mộc Từ.”

“Tả đại thần nói cậu một mình tránh khỏi đuổi giết, tại sao cậu làm được?”

Mộc Từ cười nhạt: “Trùng hợp, tôi cũng muốn biết. Vậy còn các cậu? Làm sao chạy ra được?”

“Ừm…… Kỳ thật hiện tại tôi còn chưa hiểu đầu đuôi.” Quý Chu Hoa lắc đầu, cố gắng nhớ lại những gì xảy ra tối qua “Dù sao sau khi chúng tôi xuống, Tả thần phát hiện hai xác chết, cách chết cũng giống nhau như đúc, lập tức bảo chúng tôi lên xe, quả nhiên không ai chết nữa.” 

“Đến rạng sáng bốn giờ, xe lại khởi động được, vừa lúc gặp tên xỏ khuyên môi lái xe bus, chúng tôi phóng xe đến, trùng hợp nhìn thấy người nhảy xuống sông tự sát, tên Ôn……”

Mộc Từ nhắc nhở: “Ôn Như Thủy.”

“Đúng đúng đúng, chính là chị ấy, chúng tôi đến thôn, vừa cứu chị ấy lên, sau đó không còn gì.”

Lâm Hiểu Liên đã sớm nhớ kĩ tên hai người lúc rút thăm, bởi vậy không tham dự vào buổi làm quen, mà liên tục đánh giá người đi đường có thể đếm trên đầu ngón tay, hầu như mỗi thon dân đều nở nụ cười chào hỏi bọn họ.

Lâm Hiểu Liên cảm thấy rất kỳ quái.

Mà Tả Huyền lại giống như một hướng dẫn du lịch đi cửa sau nhận việc, trực tiếp ném cho mọi người sổ tay du lịch để tìm hiểu thôn Phúc Thọ.

Dựa theo sổ tay miêu tả, thôn Phúc Thọ nổi tiếng là nơi “Non xanh nước biếc”, còn lưu giữ khung cảnh thiên nhiên hoang sơ nhất, cuộc sống thôn quê giản dị, hấp dẫn nhiều du khách và phượt thủ đến nghỉ dưỡng. Tuy không địa điểm đứng đầu, nhưng mỗi năm cũng có không ít khách, cuối trang còn có một cảnh báo, nội dung đơn giản là du khách phải cẩn thận kẻo rơi xuống vách đá, chết đuối, mất tích và các sự cố khác.

Quý Chu Hoa nhìn đến sắc mặt trắng bệch, chân bụng nhũn ra: “Nhắc nhở dọa người như vậy, còn có ai dám tới, không muốn sống nữa sao?”

“Tai nạn du lịch khá thường thấy, hơn nữa mấy năm gần đây rất nhiều người tới du lịch chui, trên cơ bản đều là vô sản phẩm, vô kỷ luật, vô quản lý, vô quy hoạch, khó tránh khỏi phát sinh một ít sự cố ngoài ý muốn.” Lâm Hiểu Liên dường như rất quen thuộc với phương diện này, thờ ơ nói “Huống chi còn có một số nhà thám hiểm bên ngoài thích thử thách và kích thích, chuyên tìm đến những nơi nguy hiểm ——”

Nói đến những người đam mê vận động kích thích ngoài trời, Lâm Hiểu Liên không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, cô đối với nhóm người này vốn chẳng có cảm giác yêu ghét gì, nhưng tưởng tượng đến mình bị bắt vào loại trò chơi sinh tồn đáng sợ này, còn không thể rời đi, trên đời lại có một đám người vì theo đuổi kích thích mà không quan tâm đến mạng sống của mình, không khỏi cảm thấy trời cao bất công.

“Bánh xe chệch đường ray, móc treo lúc nhảy đứt gãy, sự cố rất nhiều, công viên trò chơi không phải vẫn có sao.” Tả Huyền bâng quơ nói “Ở trong thành thị đã thế, huống chi là nơi dựa núi gần sông này, lỗ hổng an toàn luôn tồn tại, nhưng không cản được niềm vui của những người đến du lịch.”

Vẻ mặt Quý Chu Hoa đau khổ: “Hiện tại tôi mới biết du lịch là một chuyện nguy hiểm như vậy.”

Mộc Từ nhìn kỹ sổ tay, bỗng nhiên nói ra câu kinh người: “Những người các cậu gặp trên xe, sẽ không phải là những vị phải gặp sự cố chứ?”

Tả Huyền gật đầu: “Rất có khả năng.”

Bốn người tức khắc lâm vào trầm mặc.

Quý Chu Hoa sốt ruột: “Bọn họ hẳn là…… không vào được thôn?”

_Hết chương 7_


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp