Edit: Chiêu
Beta: Na
Nhưng những người khác lại không nghĩ như Mộc Từ, bầu không khí trên bàn lại bế tắc, như bị ấn nút tạm dừng.
Người đàn ông nghịch bật lửa toàn bộ quá trình không có biểu hiện gì đột nhiên cướp vé xe của thanh niên bên cạnh, hành động này như một công tắc, những người khác lập tức hành động. Người không có vé muốn cướp đoạt, người có vé lại lập tức thu hồi vé.
Cảnh tượng bỗng chốc trở nên hỗn loạn, ngay cả cô gái bên cạnh Mộc Từ cũng hoảng sợ nhìn hắn, nhét vé lại vào túi.
Mà người dẫn đến trận hỗn loạn này – Tả Huyền, đang ung dung ngồi xem phản ứng của mọi người.
Ý cười trong mắt y đã sớm không còn chút gì, trên mặt không có vẻ vui sướng, cũng không có ngạo mạn khi nhìn mọi người làm trò hề, chỉ lạnh nhạt ghi lại trạng thái của mỗi người.
Cho đến khi y quay đầu, nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của Mộc Từ mới chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Mối tình đầu cũng chưa chắc làm tim Mộc Từ đập nhanh như vậy, e rằng chỉ có thứ suýt bóp chết hắn tối qua mới có thể tạm thời so sánh.
Khi hỗn loạn sắp leo thang, Hạ Hàm đứng lên khống chế cục diện: “Dừng tay! Không có vé xe cũng không sao.”
Người đàn ông mặc tây trang không có vé lập tức kích động, hắn đứng lên rống giận, hoàn toàn không rảnh lo hình tượng của mình: “Đcm đừng có ở đây nói tốt, không sao không sao, nếu thật sự không sao, vậy mày đưa vé xe cho tao đi!”
Thanh niên bị đoạt vé lập tức phụ họa: “Đúng vậy!”
Hạ Hàm trừng mắt nhìn Tả Huyền một cái, duỗi tay lấy một vé xe từ túi, cùng đặt lên đĩa quay, nói với mọi người: “Cầm đi.”
Vé xe mới được đặt lên đã bị cướp, nhưng những người không có vé cũng không tiếp tục làm loạn, thái độ của Hạ Hàm cuối cùng cũng khiến mọi người bình tĩnh lại, dù sao nhìn anh cũng có vẻ không để tâm.
Tả Huyền vỗ nếp nhăn trên quần áo, kéo dài giọng điệu: “Thô lỗ, quần áo của tôi gần hỏng rồi.”
Người đàn ông này có tật xấu!
Mọi người cuối cùng cũng nhận ra mình bị Tả Huyền trêu chọc, tuy có tâm tư riêng, nhưng vào giờ này khắc này, trong đầu lại không hẹn mà cùng hiện ra một ý tưởng.
Gân xanh trên trán Hạ Hàm nhảy lên một cái.
Hỗn loạn qua đi, mọi người đều kiệt sức, một người phụ nữ đứng dậy lên tiếng, dường như cô vô cùng để ý đến ngoại hình của mình, đối diện với ánh mắt của mọi người còn vô thức sửa sang lại quần áo: “Chào mọi người, tôi tên Lâm Hiểu Liên. Tôi nghĩ hiện tại chúng ta đang gặp phải một số tình huống khó khăn không thể dùng khoa học để giải thích. Vì phong cách nói chuyện của Tả tiên sinh thực sự có chút vượt giới hạn thường thức (*), có thể mời vị tiên sinh chủ động đưa vé xe ra giúp chúng ta giảng giải một chút, xem rốt cuộc tình huống hiện tại là thế nào? Các vị chắc không có dị nghị gì chứ?”
(*) Gốc là khiêu thoát: vượt giới hạn thường thức, không bình thường.
Nói chuyện rất khéo léo.
Lâm Hiểu Liên nói xong, xem phản ứng của mọi người rồi mới ngồi xuống, đương nhiên không có ai phản đối, trải qua chuyện vé xe, cho dù là người trong đoàn du lịch nhờ Tả Huyền mới thoát được một kiếp hôm qua cũng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác mâu thuẫn với y.
“Không thành vấn đề.” Hạ Hàm thở dài “Chỉ là nếu tôi nói ra chuyện này, sợ mọi người cũng rất khó tiếp thu.”
Người đàn ông cầm bật lửa nghịch tấm vé, làm lơ ánh mắt oán hận của người bên cạnh: “Người không tiếp thu được hoặc là đã chết, hoặc là đã chạy ra ngoài.”
Tu dưỡng của Hạ Hàm rất tốt, cũng không có phản ứng: “Mọi người có thể cho rằng chúng ta là hành khách được một chuyến xe lửa lựa chọn, vé của hành khách cũ có thời hạn, cần phải định kì lên xe, nếu không sẽ bị coi là trốn vé mà xử lí. Mỗi chuyến xe sẽ có những hành khách mới các cậu, mục tiêu của chúng ta là dựa vào tin tức trên vé vượt qua kiểm phiếu, sau đó sống sót đến ngày xe lửa tới đón chúng ta.”
“Nếu không lên xe sẽ thế nào?” Người đàn ông nghịch bật lửa dừng lại.
“Sợ hãi bỏ lỡ xe trước nay chỉ có hành khách.” Tả Huyền nhìn qua như đang nghỉ ngơi, trên mặt mang theo ý cười biếng nhác “Chỉ có hành khách đuổi theo xe, cậu đã thấy xe đuổi theo hành khách bao giờ chưa? Quá thời gian không lên xe, hành khách không có ý nghĩa gì với xe.”
“Tình huống bên này mọi người đại khái đã biết, có thể hỏi tình huống của mọi người không?” Hạ Hàm quét một vòng “Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đã chết mười người.” Cô gái có vẻ mặt trẻ con che mặt lại, bả vai run lên, như nghĩ đến chuyện khủng bố nào đó, thanh âm run rẩy “Hôm qua sau khi chúng tôi lục tục lên xe, trong núi bắt đầu xuất hiện sương mù, xe bất động. Tài xế và một người khác đi xuống kiểm tra, sau đó không còn trở về, lúc sau chúng tôi nghe thấy trên đỉnh xe truyền đến âm thanh, xuống xe phát hiện bọn họ bị treo trên cây, tiếp theo liên tiếp xảy ra chuyện, chỉ còn lại chúng tôi.”
“Không phải mười người.” Tả Huyền có vẻ rất bình tĩnh “Trên xe có danh sách hành khách, tuy tôi chưa xem kỹ càng, nhưng thứ tự lên đến mười lăm. Lúc ấy bên trong xe có mười chín người, thêm tài xế là hai mươi, phương thức chết lại giống nhau, tài xế và bốn hành khách khác chỉ sợ đều là quỷ tìm kẻ chết thay.”
Biết được mình ngồi chung xe với quỷ, thậm chí có khả năng cùng nhau chạy trốn, trừ Mộc Từ, sắc mặt tám người mới đều lập tức thay đổi, ngay cả người đàn ông nghịch bật lửa thoạt nhìn hung hãn nhất cũng tái mặt.
Hạ Hàm nhíu mày: “Năm người? Vậy thêm lên cũng chỉ có mười tám người, quá kỳ lạ, tại sao lại nhiều như vậy?”
Cô gái có gương mặt trẻ con giật mình, ngừng tiếng khóc: “Nhiều người…… Làm sao vậy?”
“Càng nhiều người, thông tin sẽ càng rắc rối, cần đủ nhân thủ.” Vẻ mặt Ôn Như Thủy ngưng trọng “Nếu thật sự như vậy, hôm qua đã chết quá nhiều người.”
“Nhưng, dù những gì chị nói là sự thật, trên vé xe không phải viết đợi đến thời gian nhất định lên xe ở điểm số 0 là được sao?” Chàng trai trong đôi tình lữ hỏi “Còn muốn chúng ta điều tra cái gì? Chẳng lẽ không phải vào thôn là kết thúc?”
Ôn Như Thủy lãnh đạm nói: “Lúc này mới chính bắt đầu.”
Người đàn ông mặc tây trang nhìn thoáng qua vé xe: “Nếu chúng tôi đã kiểm phiếu, chẳng lẽ không thể rời khỏi đây trở về sao?”
“Xe lửa sẽ tự động tính những người rời đi giữa chừng, coi như vé xe mất đi hiệu lực.” Ôn Như Thủy mặt vô biểu tình nói “Nếu anh muốn nếm thử một chút, hiện tại có thể ra ngoài, nói không chừng còn có thể làm bạn với vị tiên sinh kia.”
Người đàn ông mặc tây trang khẽ cắn môi: “Tôi còn có hai vấn đề, vì sao điện thoại của Tả Huyền có tín hiệu, chúng tôi lại không có? Sau khi lên xe, chúng tôi còn có thể về nhà không?”
“Không có, hoặc là nói, chúng tôi chưa tìm được biện pháp về nhà.” Ôn Như Thủy lời ít ý nhiều đáp “Về phần điện thoại, mọi người chưa lên xe, chỉ có thể xem như thời gian thử việc, chờ sau khi lên xe mới có tín hiệu.”
Không còn ai nói chuyện.
Hạ Hàm đợi trong chốc lát, thấy không ai lên tiếng, lúc này mới tiếp tục nói: “Nếu mọi người không còn vấn đề gì, vậy về nghỉ ngơi trước đi, bận rộn cả đêm, khôi phục tinh thần rồi nói.”
Lâm Hiểu Liên đứng dậy, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng: “Xin mọi người chờ một chút, tôi muốn đề nghị phân tổ hoạt động, bốn vị tiền bối có thể hướng dẫn những người mới như chúng tôi? Có người dẫn dắt, chúng tôi cũng có thể đỡ rối loạn, không đến mức khi phát hiện manh mối không biết nên tìm ai?”
“Xin lỗi, để tôi sửa lại một điểm, không phải bốn vị, là ba vị.” Tả Huyền chỉ Mộc Từ, thần sắc vẫn ôn hoà vui vẻ như cũ “Tuy người mới này có vẻ trầm lặng lại đáng tin cậy, chẳng những một mình tránh thoát khỏi đuổi giết đêm qua, vừa rồi còn không tham gia đoạt vé, quả thực khiến người ta nghi ngờ có phải nội ứng do quỷ sắp xếp không, nhưng thực sự là người mới.”
Y vừa nói ra những lời này, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Mộc Từ, cô gái ngồi bên cạnh theo bản năng nắm lấy đầu chiếc ghế nhựa.
Mộc Từ đột nhiên trở thành mục tiêu của mọi người, không khỏi có chút bực mình, đành phải xấu hổ giải thích: “Lúc trước tắm rửa, vé xe ở trong quần áo bẩn, cho nên không việc gì phải gấp.”
“Hoá ra là như vậy.” Tả Huyền bừng tỉnh đại ngộ “Là tôi hiểu lầm, tôi còn tưởng cậu không quan tâm có thể lên xe hay không.”
Mọi người: “……”
Y cố ý. Mộc Từ bỗng nhiên ý thức được, lúc đưa điện thoại cũng là như vậy, vé xe, ba phải cái nào cũng được, bao gồm mượn lời nói sai của Lâm Hiểu Liên làm khó dễ.
Người này, Hạ Hàm, Ôn Như Thủy đều không giống nhau.
Lâm Hiểu Liên nói sai, hiển nhiên có chút xấu hổ: “Như vậy sao,…… Xin lỗi, như vậy có thể phiền ba vị không?”
“Không cần khiếp đảm như vậy, tự tin lên chút.” Tả Huyền vỗ tay “Mười hai là con số tốt, dù là ba hay bốn cũng có thể che giấu hoàn mỹ, khó trách Jesus bị đóng đinh trên thập giá, nhìn xem, hắn căn bản là người thừa, vừa mới chạy mất. Nhưng…… Mọi người chuẩn bị phân tổ thế nào, cô Lâm có đề nghị gì không?”
Lâm Hiểu Liên nói: “Vì công bằng, chín người mới chúng ta viết tên lên giấy, sau đó trộn vào, để ba vị chọn, thế nào?”
“Được.” Hạ Hàm duỗi tay bưng kín miệng Tả Huyền, gật đầu nói “Tôi đồng ý.”
Ôn Như Thủy nhún vai: “Tôi cũng không có ý kiến.”
Trải qua đêm qua, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng hiểu được hiện trạng hiện tại, mọi người đều có vẻ vô cùng phối hợp.
_Hết chương 6_