Edit: Chiêu
Beta: Na
“Tôi còn tưởng cần tôi hỗ trợ giới thiệu một chút.” Giọng nói xa lạ ngoài cửa vang lên sau lưng Mộc Từ “Không ngờ hiện tại mọi người đã làm quen rồi, mà người còn chưa tới đủ, chờ một chút.”
Mọi người trong sảnh như nhìn thấy người thân tín, vẻ mặt căng chặt thả lỏng không ít, Mộc Từ có chút tò mò xoay người, không ngờ lại trực tiếp đụng vào lồng ngực đối phương.
Rất gần!
Đối phương một tay đỡ lấy mắt kính bị đụng lệch, một tay khác chống lên bả vai Mộc Từ, đẩy hắn về phía sau, uyển chuyển từ chối hành động ‘nhào vào trong ngực’: “Cảm ơn vì sự nhiệt tình này, nhưng mức độ tiếp xúc cơ thể này vẫn nên đợi khi chúng ta thân thiết hơn.”
Mộc Từ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mặt lập đỏ bừng, lui về phía sau hai bước, giọng nói khô khốc: “A…… Xin lỗi.”
“Không sao.” Đối phương nhẹ nhàng buông tay, cực kỳ săn sóc đáp “Là tôi đứng quá gần.”
Không ngờ người này còn rất hiền hoà. Mộc Từ lập tức quên mất câu trêu chọc lúc trước, có chút ngượng ngùng gãi má.
Vừa lúc hai người cuối cùng bước vào, Hạ Hàm không nhìn ra biến hóa, nhưng trên mặt Ôn Như Thủy dán bốn năm chiếc băng cá nhân, khí sắc cực kém, hiển nhiên Mộc Từ không phải người duy nhất bị tập kích tối qua.
Mộc Từ theo bản năng sờ vết bầm tím trên cánh tay mình, Ôn Như Thủy liếc mắt đã thấy hắn, hỏi: “Cậu thế nào?”
Mộc Từ cười khổ: “Có lẽ là không có việc gì, nhưng về sau, tôi sợ sẽ không đánh bài poker nữa, còn chị?”
“Còn có thể nói giỡn, vậy không tính là quá kém, tôi xui xẻo uống phải nước sông, cũng may đoàn du lịch tới kịp, cứu lên.” Ôn Như Thủy nghe Hạ Hàm nói qua tình huống của Mộc Từ, khoá cửa phòng hắn bị phá hỏng, may mắn được tủ quần áo chặn lại, chỉ là bị doạ, vì thế không hỏi nhiều, nói với người đàn ông đeo mắt kính “Tả Huyền, người đến đông đủ rồi?”
“Kém các cậu.” Tả Huyền nhìn lướt qua, khẽ cười nói: “Bắt đầu ăn sáng đi.”
Chờ sau khi mọi người ngồi xuống, ông chủ bắt đầu bê đồ lên, có một nồi cháo trắng lớn, mười mấy bánh quẩy vừa chiên, còn có một rổ bánh bao chay lớn và canh trứng rong biển: “Mọi người ăn trước, không đủ nói với tôi.”
Xem dáng vẻ nhiệt tình ông chủ, dường như hoàn toàn không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Mộc Từ muốn hỏi về tung tích của Ninh Ninh, nhưng cuối cùng lại không nói ra được, cậu không biết nên nói thế nào mới tốt, cũng không biết mình có thể chịu nổi đáp án hay không.
Trên bàn ăn rất yên tĩnh, trừ Mộc Từ, Hạ Hàm, Ôn Như Thủy, gần như không có ai động vào những đồ ăn nóng hổi đó, so với ăn cơm, thoạt nhìn như bọn họ đang chờ đợi thứ gì đó.
Mộc Từ cầm bánh bao chay ngẩn người, nhất thời không biết nên cắn hay bỏ xuống, sau đó nghe thấy giọng nói lười biếng của Tả Huyền vang lên, y chống cằm nhìn mọi người: “Lại nói tiếp, bức tranh Bữa ăn tối cuối cùng (*) cũng là mười ba người, không biết hôm nay ai là Jesus, ai là Judas.”
(*) Theo các sách phúc âm, Bữa ăn tối cuối cùng là bữa ăn sau cùng Chúa chia sẻ với các môn đồ trước khi Ngài chịu chết. Judas là 1 trong 12 Sứ đồ – môn đồ phản Chúa, biểu tượng của sự tội lỗi, phản bội, bất trung và 1001 thứ xấu xa khác.
Kì lạ, Mộc Từ cảm thấy những lời này có ý gì đó.
Bầu không khí trên bàn cơm vốn đã xấu hổ, giờ phút này đọng lại như có thể tích ra thực thể.
Vốn mọi người còn có thể khống chế cảm xúc, hiện tại sắc mặt đều không quá đẹp, thậm chí còn có người cúi đầu khóc thút thít, trộn chút than khóc: “Vì sao lại là tôi?” “Tôi không muốn chết.” “Cha mẹ còn ở nhà chờ tôi……”
Tả Huyền xem như không thấy, chớp mắt với ba người họ, thanh âm ấm áp như gió xuân: “Thừa dịp bọn họ không ăn uống, chúng ta ăn nhiều một chút, tích góp thể lực, miễn cho đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muốn chạy cũng đói không chạy được, khiến người ta cười đến rụng răng.”
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều cầm đũa lên.
“Hừ.” Ôn Như Thủy dường như đã quen với phong cách hành sự của hắn, cười lạnh một tiếng “Cách cậu làm người ta động đũa vẫn sáng tạo như xưa.”
Chờ mọi người ăn xong cơm sáng, Tả Huyền lại khách khí nhờ người ngồi gần cửa đóng cửa lại.
Ngồi gần cánh cửa là người đàn ông xỏ khuyên môi, hắn trực tiếp đá thẳng vào cửa, vẻ mặt u ám, giữa đám đông đang thất hồn lạc phách có vẻ đặc biệt táo bạo. Cổ nhân có câu người vội thắp hương, chó cùng rứt giậu, dù là sinh vật gì khi gặp phải uy hiếp, hoặc là bị sợ hãi điều khiển, hoặc là bị phẫn nộ chiếm cứ, người này hiển nhiên là ở vế sau.
Người đàn ông châm điếu thuốc, lo âu nói: “Họ Tả, tới nơi rồi, người cũng giúp mày cứu, nên nói chút chuyện hữu dụng đi!”
“Xem như khen thưởng cho việc đóng cửa, tôi sẽ để anh là người đầu tiên nếm thử.” Tả Huyền không chút khẩn trương, y duỗi tay lấy điện thoại từ túi đặt lên đĩa xoay “Tuy trải qua chuyện tối qua, các người hẳn sẽ không còn ôm kỳ vọng gì, nhưng sẽ có một số người cảm thấy mình chỉ là vô tình tham gia một sự kiện siêu nhiên nào đó, chỉ cần rời khỏi núi bằng xe bus là được, dù sao con người là động vật am hiểu tự lừa gạt mình nhất.”
Những lời này rõ ràng nói ra tâm tư của rất nhiều người, không ít kẻ thay đổi sắc mặt, người đàn ông mặc tây trang trầm mặt nói: “Có ý gì?!”
“Ý của tôi là, hiện tại mọi người có thể gọi cho tất cả những người mình nghĩ đến.” Tả Huyền di chuyển đĩa quay pha lê “Báo nguy, lên mạng, đăng post, tra tư liệu cũng không có vấn đề gì.”
Đĩa quay lần nữa chuyển động, điện thoại không nghiêng không lệch, vừa lúc chỉ vào người đàn ông xỏ khuyên môi, hắn bán tín bán nghi vươn tay: “Mày rốt cuộc chơi chiêu gì, tao vừa xem qua, nơi này căn bản không có tín hiệu.”
Màn hình điện thoại sáng lên sau, hắn không khỏi ngơ ngẩn: “Sao có thể?” Ngón tay theo bản năng bấm ra một dãy số.
Những người đang nửa sống nửa chết tức khắc ngồi dậy, như nhìn thấy được hi vọng sống, tất cả đều chen chúc qua: “ Để tôi gọi điện về nhà!” “Báo nguy trước!” “Làm ơn để tôi liên hệ với công ty.” “Tôi có nhân mạch! Anh trai tôi chính là cảnh sát! Để tôi trước!”
Mộc Từ yên lặng uống canh trứng, mãi đến khi Tả Huyền phát hiện con cá lọt lưới này, rất có hứng thú mà đánh giá hắn: “Cậu không muốn liên hệ với người nhà sao?”
“Có thể liên hệ sao?” Mộc Từ hỏi lại.
Tả Huyền “Ồ” một tiếng, thần sắc nhu hòa: “Rất thức thời, tôi thích người mới như vậy.”
Mộc Từ cảm giác mặt mình lại bắt đầu nóng lên, trước đó hắn mới trải qua cảm giác không thở nổi, đầu óc nặng nề, khuôn mặt phát sốt, đại não choáng váng.
Mỗi người đều cố gắng thử, không phải không thể gọi được, chỉ là đầu dây bên kia là người xa lạ, báo nguy cũng vì tin tức không rõ ràng mà bị trực tiếp cắt đứt, thay phiên báo nguy nói ra mấy địa điểm hoàn toàn khác nhau, đầu dây bên kia dứt khoát không nhấc máy nữa.
“Không thể! Không thể!” Người đàn ông xỏ khuyên môi lập tức đứng dậy, trừng mắt đánh giá mọi người, cuồng loạn hét lên “Các người hợp nhau lừa tôi! Tôi không tin các người, tôi muốn xuống núi! Tôi hiện tại phải xuống núi!”
Hắn nói xong, trực tiếp lao ra ngoài, không bao lâu đã nghe thấy tiếng khởi động của xe bus vang lên.
“Quên rút chìa khóa xe.” Tả Huyền bâng quơ vỗ tay “Hy vọng hắn thuận buồm xuôi gió.”
Có vài người trong đoàn du lịch cũng muốn mượn xe bus rời đi, tất cả đều lộ ra vẻ tức giận nhưng không dám nói.
Tả Huyền không nhanh không chậm chỉ huy: “Phiền đặt lại điện thoại của tôi lên bàn, hiện tại bắt đầu nói vấn đề chính, xin đóng cửa lại.”
“Tiếp theo, mời mọi người lấy ra vé xe của mình, nếu đã mất, mời xem tờ giấy trên tay Hạ tiên sinh bên trái tôi.”
Mộc Từ theo bản năng sờ soạng túi, rỗng tuếch, lúc này mới nhớ tới buổi sáng tắm xong, tấm vé kia vẫn ở trong quần áo bẩn, cô gái có khuôn mặt non nớt ngồi bên cạnh cậu đã đặt vé xe lên bàn, nhưng ở đây cũng có không ít người không có, đành phải lựa chọn xem người bên cạnh hoặc là Hạ Hàm.
Tuy mặt trên vé xe có chút khác nhau, nhưng nội dung cơ bản vẫn giống, người đàn ông mặc tây trang không có vé, dường như ý thức gì đó, sắc mặt hắn có chút khó coi: “Từ từ, nếu không có vé xe sẽ thế nào?”
Tả Huyền rất có hứng thú đánh giá hắn: “Anh cảm thấy không có vé xe sẽ thế nào?”
Trong lòng Mộc Từ yên lặng đưa một đáp án: Mua vé bổ sung.
_Hết chương 5_