Edit: Chiêu
Beta: Pủn + Đoạn Niệm

Inou ngồi trên ghế sofa, nhìn Martin đi ra từ thang máy, tới căn bếp cầm một ống dinh dưỡng uống.

Cậu lúc này mới có cơ hội quan sát kĩ Martin. 

Martin có một khuôn mặt bình thường, ngũ quan có thể nói là không hề đặc sắc, ném vào giữa đám đông tuyệt đối không nhận ra được. Bù lại vóc người hắn rất cao to, đôi chân dài đặt trên xe lăn được một khối vải nhung che kín. Hắn thoạt nhìn thô lỗ hung hăng, không phải là kiểu Alpha hấp dẫn ánh nhìn. Có lẽ hắn cũng đã tiêm một loại thuốc ức chế gì đó, nên xung quanh không hề bị rò rỉ chút pheromone nào, nhưng điều này khiến Inou rất thoải mái.

Inou dựa vào sofa nhìn hắn uống hết dịch dinh dưỡng, dùng một lực hoàn mỹ ném bình nhựa vào thùng rác cách đó không xa, lần nữa đẩy xe lăn đến thang máy.

Lúc đi ngang qua người Inou hắn còn dừng lại, hờ hững nói: “Nhà bếp có đồ ăn, nếu không muốn uống dịch dinh dưỡng thì tự mình nấu cơm.”

Inou thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên: “Tôi đã nín thở rồi, tại sao ngài vẫn biết tôi ở đây!”

“Bởi vì trên người cậu có khí vị của Omega.” 

Martin nói: “Không phải pheromone, mà là khí vị của Omega.”

Hiện tại Inou đã thực sự tin tưởng hắn ghét Omega, tự giác trốn đến chỗ xa nhất trên sofa, đồng thời quyết định sau này nhất định sẽ cách hắn mười mét. Martin cười một tiếng, tiếp tục đi về hướng thang máy.

“Tôi nấu cơm khá ngon đó.” Inou ở phía sau gọi hắn, “Ngài muốn nếm thử một chút không?”

Martin coi như không nghe thấy, cũng không quay đầu mà tiếp tục đi về phía thang máy. Inou thở dài, dạo quanh nhà bếp một vòng, phát hiện nguyên vật liệu rất đầy đủ, các loại nồi bát xoong chảo mới toanh, cứ như chưa từng được đụng đến. Cậu đã nếm thử đủ loại cơm thừa cùng dịch dinh dưỡng trong ngục tù, thế này cũng đã là rất tốt rồi.

Cậu tuỳ tiện xào chút thịt với ớt chuông, bóc một hộp cơm tẻ đóng sẵn ăn qua loa cho xong bữa, dọn dẹp sạch sẽ rồi cất đồ về chỗ cũ.

Biệt thự yên tĩnh không một tiếng động, cửa phòng ngủ của Martin đóng chặt, bất kì âm thanh gì cũng không có. Inou nằm trên sofa xoa xoa bụng mình, cẩn thận vén áo lên, lộ ra vài vết thương sâu đã kết vảy, biến thành mấy vết lằn ngang đỏ sẫm trên đó. Inou cũng không nhớ rõ vết thương này lưu lại từ lúc nào, có thể là từ tháng trước lúc bá tước phu nhân đến ngục giam đánh cậu. Trời mới biết tại sao Omega nữ nhìn qua yếu đuối nhu nhược lại có sức lực lớn như vậy. Inou hồi tưởng một chút, không nhịn được thở hắt ra.

Nhà mới của Martin tương đối đơn sơ, đoán chừng là do người làm cảm thấy chủ nhân dù sao cũng không nhìn thấy gì, vết tích ăn bớt nguyên vật liệu có ở khắp nơi. Trang hoàng trong nhà vô cùng nhạt nhoà, dùng màu trắng đen làm chủ, đại bộ phận gia cụ cũng đều là màu lạnh, không có chút cảm giác ấm áp nào.

Trên sofa thuần trắng có một cái điều khiển TV màu đen nổi bật, Inou cầm lấy nghiên cứu một lát, mở TV lên, điều chỉnh thành hình thức tĩnh âm. Cậu vừa chờ quảng cáo vừa nghĩ về Alpha kia, tuy rằng Martin trông có vẻ khó ở, nhưng cậu không hề sợ hắn chút nào, đại khái là bởi hắn vừa tàn phế vừa mù, theo bản năng cậu không cảm thấy nhiều uy hiếp.

Sau mười mấy giây, quảng cáo kết thúc, âm thanh khổng lồ từ loa đột nhiên phát ra, thiếu chút nữa làm Inou điếc tai. Sợ Martin nổi giận đi ra tìm, cậu vội vã nhấn tắt âm, suy nghĩ một lát rồi chỉnh âm lượng đến nhỏ nhất, rời khỏi sofa đến trước TV.

Cậu không thích yên tĩnh, bất kể là ở trong biệt thự của bá tước hay phòng giam, sự yên tĩnh đó khiến người ta thấy nghẹt thở. Thật ra cậu có chút yêu thích náo nhiệt, nhưng cậu nhất định phải làm một Omega ngoan ngoãn hoàn mỹ phù hợp với lễ nghi. Trói buộc bản thân đã lâu, cậu cũng sắp quên mất rốt cuộc đâu mới là bản ngã của mình.

Âm lượng TV rất nhỏ, Inou không thể không đến gần để nghe rõ. Cậu buồn chán chuyển kênh, đến khi nhìn thấy một MC Omega tóc ngắn già dặn phát biểu kết quả của cuộc điều tra vụ tai nạn của thiếu tướng Liên Bang Drake mới dừng lại.

Drake là người tình trong mộng của vô số Omega, hắn dùng vẻ ngoài cùng trí thông minh của mình chinh phục người trên Liên Bang. Một đời Chiến Thần thanh danh hiển hách, nổi tiếng với phong cách chiến đấu vững vàng mạnh mẽ đến liều mạng. Chính loại chiến thuật cấp tiến này đã giúp quân đội giữ vững thế như chẻ tre truy kích tàn quân của dị nhân, quân hàm với điểm công huân mọc nhanh như nấm, liên tiếp thăng cấp.

Chính vào lúc mọi người dồn dập suy đoán hắn sẽ kết hôn với một Omega như thế nào, vị đại nhân này lại làm một chuyện có thể nói là kinh hãi thế tục —— hắn dùng điểm công huân mình sở hữu, xóa thông tin gene của mình khỏi hệ thống ghép đôi, quang minh chính đại mà độc thân.

Inou không khỏi cảm thán, cùng là không thích Omega, Drake lại rất có phong độ, mà Martin chỉ đơn giản thể hiện sự chán ghét, chênh lệch giữa Alpha với Alpha làm sao có thể lớn vậy chứ?

Nhưng Drake độc thân cũng không thể ngăn nổi đám Omega thèm khát tới nhỏ dãi. Hàng năm lúc thiếu tướng Drake dẫn Thập Tự quân đoàn về hành tinh thủ đô báo cáo công tác, trên đường lớn, vô số hồng kỳ bay phấp phới, chiêng trống vang trời, người người tấp nập không cản nổi, dưới đất đều là hoa do Omega vứt cho thiếu tướng. Cuối cùng bức đến mức quân bộ điều hắn đi đóng quân quanh năm ở biên giới, đã lâu chưa xuất hiện trước tầm mắt dân chúng, mãi đến tận hai năm trước truyền ra tin tức, thiếu tướng Drake chiến đấu với dị nhân trong chiến cơ, bảng điều khiển đột nhiên phát nổ, chiến cơ rơi nát, thiếu tướng sống chết không rõ.

Đã qua hai năm, nhưng tin tức của hắn thỉnh thoảng vẫn xuất hiện vào khung giờ hoàng kim, video chiến cơ rơi xuống được phát lại nhiều lần, không biết đã lấy đi bao nhiêu nước mắt của mọi người.

Inou yên lặng lau khô nước mắt, trong lúc lơ đãng quay đầu lại nhìn, đột nhiên đối diện với biểu tình âm lãnh của Martin.

Martin ngồi trên xe lăn trên hành lang lầu hai, chuẩn xác nhìn về hướng của Inou.

Inou biết người ta một khi bị mất đi thị giác, các năng lực khác sẽ đặc biệt trở nên nhạy bén, đặc biệt là cảm quan trên người Alpha. Cậu hơi lên giọng hỏi: “Ầm ĩ đến ngài sao?”

“Ừ.” Martin âm trầm đáp, “Cậu hâm mộ Drake?”

Inou không hiểu ra sao: “Hâm mộ Drake không phải rất bình thường sao? Toàn bộ Omega trên Liên Bang đều rất yêu thích hắn.”

Martin cắn răng: “Cậu đã lấy chồng, đã kết hôn, biết không?”

“Biết.” Inou đáp, “Ngài một mặt muốn tôi lăn xa ra chút, mặt khác lại cường điệu là tôi đã kết hôn, đầu óc không có vấn đề gì chứ?”

Sắc mặt Martin vừa đen vừa hồng, sau một lát mới nói một câu: “Cậu muốn ly hôn?”

Inou nhìn Martin, lại nhìn Drake cuồng bá khốc soái trên TV, càng cảm thấy người vừa mù vừa tàn phế, tính khí lại kém như Martin không thể đem ra so sánh với Alpha hoàn mỹ như Drake, nhưng cậu vẫn quyết định giữ gìn tôn nghiêm của Alpha khó hiểu kia.

Cậu đi lên lầu hai, ngồi xổm trước xe lăn của Martin, thành khẩn nói: “Xin lỗi.”

_Hết chương 3_

Đoạn Niệm: Có lỗi nào mọi người chỉ tui với nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play