Edit: Đoạn Niệm
Beta: Chiêu + Đoạn Niệm
Sau khi ăn xong, cả nhóm nhanh chóng lên đường, đi qua dinh thự cao ngất của công tước mới vào được khu định cư của chính phủ cách trung tâm thành phố không xa, nơi thường được gọi là khu Alpha nghèo. Người sống ở nơi này đa số là Alpha nhận khoản trợ cấp lớn của chính phủ. Dù họ chẳng giỏi như những Alpha ưu tú, nhưng vẫn giàu hơn nhiều so với các Beta và Omega cấp thấp, cả ngày thong dong tự tại, chẳng cần làm việc, nghĩa vụ duy nhất chính là sinh sản với Omega mà bọn họ được phân cho.
Nghĩ tới đây, Siegel nghi ngờ liếc qua Inou một cái. Omega này đã kết hôn với tiểu công tước năm năm nhưng cũng chưa từng nghe nói tới việc có con. Một Omega tốt như vậy, đổi thành Alpha khác chỉ sợ nâng niu trong lòng bàn tay còn không kịp, tiểu công tước này ắt phải có bệnh kín gì mới có thể bạo hành chính Omega của mình như vậy chứ.
Siegel âm thầm thở dài, tâm tư của giai cấp Alpha quý tộc quả nhiên không phải là thứ người thường có thể phỏng đoán.
Xe hộ tống nhanh chóng đi tới một ngôi biệt thự nhỏ hai tầng trông rất cổ kính. Trước cổng trống không trơ trọi chẳng có gì ngoại trừ một tấm biển ghi số nhà đã tróc sơn.
Số 6067 đại lộ Tiên Lâm, Martin.
Siegel đỡ Inou xuống xe, vị cảnh sát Alpha bình tĩnh gõ cổng biệt thự. Hắn gõ đủ năm phút thì cánh cửa tự động mở ra, để lộ khuôn mặt thiếu kiên nhẫn và đôi mắt trũng sâu đến cực điểm của Alpha ngồi trên xe lăn.
Quả nhiên như những gì vị cảnh sát kia đã nói, vừa mù vừa tàn tật.
Hai vị cảnh sát đưa Inou vào cửa, ngồi xuống ghế sofa bên hông phòng khách. Siegel lấy ra một xấp tài liệu từ trong cặp, dùng giọng nói máy móc hỏi: “Ngài đã đọc giấy thông báo chưa?”
Giọng điệu của Martin đầy cáu kỉnh, dây thanh quản của hắn không biết gặp phải chuyện gì mà phát ra âm thanh khàn đục khó nghe: “Xem rồi. Nhanh lên, sau khi làm thủ tục xong xuôi thì đem cậu ta đi.”
Siegel liếc qua vị cảnh sát Alpha bên cạnh, ngạc nhiên nói: “Ngài còn có chỗ ở khác sao?”
Có vẻ như Martin còn kinh ngạc hơn cả hắn: “Cậu ta không tiếp tục ngồi tù nữa?”
Siegel ngượng ngùng nói: “Hình như ngài không đọc hết thông báo… Chuyện là cậu ấy nhất định phải ở cùng ngài để thực hiện nghĩa vụ sinh sản, chúng tôi sẽ đến kiểm tra định kì.”
“Tôi ghét Omega.” Martin nhấn mạnh: “Đem cậu ta đi đi.”
Inou siết chặt nắm tay, năm móng tay đâm sâu vào da thịt khiến cậu đau tới mức mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ.
“Về việc đó…” Siegel do dự một chút, tiến tới bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: “Thẩm phán vừa mới sửa lại phán quyết, nếu ngài không để cậu ấy ở đây, cậu ấy sẽ bị tống đi phế tinh làm công cụ sinh sản.”
Martin lạnh lùng ngắt lời hắn: “Không liên quan gì tới tôi.”
Cảnh sát Alpha cười thành tiếng, Siegel cũng cảm thấy bản thân đã làm quá nhiều cho Omega xinh đẹp này, đành thở dài dìu cậu từ sofa đứng lên: “Đi thôi.”
Đột nhiên Inou bạo phát, vùng thoát khỏi tay bọn họ, trực tiếp lao tới trước mặt Martin!
Cậu ngồi trên đùi Martin, cất lên giọng nói nhu nhược, vừa uyển chuyển lại ngọt ngào, biểu lộ hết phong tình của một Omega: “Thưa ngài, tôi có thể làm được mọi thứ, cầu xin ngài cho tôi ở lại mà.”
Đáp lại cậu chính là một cú huých tay của Martin, sức lực của Alpha lớn bất thường, chỉ một cú hất đã đẩy cậu ngã xuống đất: “Tôi chán ghét Omega.”
Hắn lạnh lùng nói: “Cút ngay.”
Siegel cũng không dám cho Inou làm loạn nữa, trực tiếp túm cậu đứng lên. Inou không lên tiếng, cậu mím chặt môi, nước mắt chảy dài trên mặt như những đường đứt đoạn rơi xuống sàn nhà bằng gỗ thành bọt nước lấp lánh, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Một khuôn mặt đột nhiên hiện lên trước mắt Martin, Omega trẻ trung cũng vô thức rơi nước mắt giống như cậu ta, nét mặt lại quật cường, đôi mắt hổ phách ngập nước có một vẻ đẹp nhiếp hồn đoạt phách. Người đó nhìn đau thương như vậy, nhưng ngay lúc hắn đưa tay ra thì lại tự mình nhảy xuống từ bức tường cao gần hai mét, mang theo nửa chai bia uống dở, loạng choạng không vững đi vào hẻm nhỏ đen kịt, chỉ để lại cho hắn bóng lưng tiêu điều.
Hắn thở dài trong lòng, nói với Siegel còn đang sững sờ: “Đưa văn kiện đây.”
Tuy Siegel không hiểu tại sao hắn lại đổi ý, nhưng người nọ vẫn thấy vui thay cho Inou, vội vã lấy ra văn kiện, hướng dẫn Martin ấn dấu vân tay.
“Thủ tục đã hoàn thành, xin chúc mừng hai người.” Sau khi mọi thứ hoàn tất, Siegel đặt vào tay Martin một chiếc điều khiển từ xa cỡ nhỏ, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Vì Omega của ngài từng phạm tội, căn cứ vào tình trạng thể chất hiện tại của ngài, nhà tù đã trang bị cho Omega của ngài một chiếc vòng tay giám sát. Đây là điều khiển từ xa, có các chức năng như tiêm thuốc mê và báo động khẩn cấp. Chúc hai người có cuộc sống vui vẻ, chúng tôi đi trước.”
Martin hừ một tiếng, làm biểu tình mau cút, Siegel đeo một cái vòng cho Inou, tháo còng tay rồi rời đi nhanh như một cơn gió.
Trong căn phòng trống trải chỉ còn lại hai người, bầu không khí nhất thời yên tĩnh tới mức chỉ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của Inou. Một lúc sau, Martin mở miệng giễu cợt: “Tiền án, giết Alpha? Đúng là bản lĩnh.”
Inou không nói gì.
Martin nghiền ngẫm nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Cậu có thể dùng cầu thang bên trái thang máy, phòng ngủ ở trên tầng, phòng thứ hai từ trái qua. Cậu có thể sử dụng mọi thứ ngoại trừ thang máy và phòng ngủ của tôi. Tôi chỉ có một yêu cầu, không được thay đổi vị trí của bất kỳ thứ gì trong nhà.”
Hắn nói xong thì rời đi, xe lăn thông minh tự động tìm đường, đưa hắn vào trong thang máy để lên tầng.
Sau khi hắn rời đi, Inou sững sờ nửa ngày mới di chuyển, cậu khẽ khàng đi đến căn phòng mà Martin nói với cậu. Gian phòng không lớn nhưng cực kỳ sạch sẽ, có vẻ như thường xuyên được quét dọn. Trong tủ quần áo có ga giường và gối sạch sẽ, Inou thành thục đem chúng ra trải trên giường, sau đó đi vào phòng tắm, lấy túi vải trong lồng ngực xuống nhét vào tít trong cùng của tủ sách, lại lấy áo ngủ bằng vải bông từ trong tủ ra mặc vào. Chất vải mềm nhẹ khiến cậu đã quen mặc quần áo tù nhân cảm thấy rất thoải mái, bất giác liền ngả lưng xuống tấm đệm mềm mại thơm tho trên giường.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, khung cảnh trước mắt quay trở lại khoảng sân trong hoa viên đã lâu không thấy, cậu đang ngồi đọc sách trong lương đình được bao quanh bởi những bóng cây xanh tốt, trước mặt là bàn gỗ với trà đen và bánh nướng xốp phủ caramel mềm mịn. Một cậu nhóc Omega nhìn không quá mười tuổi thò đầu ra từ cửa sau của biệt thự, giang tay chạy về phía cậu, cười khanh khách.
Giọng nói như chuông bạc của cậu bé thật trong trẻo, đánh thức một mùa hè đẹp như tranh vẽ.
“Anh hai! Anh hai!”
Cậu mở rộng vòng tay, ôm bánh bao nhỏ mềm trong lòng mình, lấp đầy khuôn miệng hồng hào của cậu bé bằng những chiếc bánh nướng xốp.
Đứa nhóc vừa nhai bánh nướng xốp vừa ôm má phúng phính nói: “Hôm nay thầy Jill lại mắng em. Sau này em giỏi như anh thì tốt rồi, như thế sẽ không bị thầy phạt nữa.”
Cậu sờ sờ đầu của đứa nhóc, cười nhẹ: “Em thật nghịch ngợm.”
“Hì hì.” Cậu nhóc lấy mu bàn tay lau sạch vụn bánh trên khóe miệng: “Đúng rồi, nhà bên cạnh mới có người chuyển đến, anh có biết không?”
Cậu lắc đầu một cái: “Giờ mới nghe nói.”
Đứa nhóc cười, lộ ra hai cái răng hổ nho nhỏ: “Em thấy có bạn bè là Alpha thật tốt! Em muốn đi chơi với cậu ta, anh muốn đi không?”
Cậu nhét một cái bánh nướng xốp vào miệng đứa nhóc, bất đắc dĩ cười nói: “Anh có hôn ước, em đi đi. Nhớ lịch sự một chút.”
Cậu nhóc gật đầu liên tục, cắn chiếc bánh nướng rồi chạy ra khỏi tầm mắt của cậu. Không có trẻ con quấy phá, cậu nhanh chóng tập trung tinh thần, nhàn hạ uống một ngụm trà đen, chuẩn bị cho lớp học nghi thức buổi tối của mình. Đúng lúc này, cổ tay truyền tới một trận đau đớn, cảnh tượng trước mắt xuất hiện từng vết từng vết rạn nứt.
Trong tầm mắt của cậu chỉ còn một màu xám trắng, ý thức chầm chậm quay trở lại, Inou nhận ra vòng tay giám sát trên cổ tay mình đang rung lên. Dựa theo cảm giác đau quen thuộc còn lưu lại, Martin chắc vừa bật chế độ giật điện.
Inou không tìm được quần áo để thay đổi, đành phải xuống cầu thang trong bộ đồ ngủ – dù sao Martin cũng không nhìn thấy cậu đang mặc cái gì. Alpha mới cưới của cậu đang ngồi giữa phòng khách, sắc mặt rõ là khó coi, lời nói cũng quái gở: “Cậu thật là khó phục vụ.”
Inou không để ý lắm, thuận miệng giải thích: “Tôi mệt quá nên ngủ mất, xin lỗi.”
Sắc mặt Martin biến đổi, cuối cùng hóa thành một tiếng hừ lạnh chói tai, đẩy một chiếc hộp sắt trên bàn cà phê cho cậu. Inou mở ra xem, đây là một hộp đầy ắp thuốc ức chế pheromone của Omega, là loại được liên bang kiểm soát chặt chẽ nhất, có thể ức chế cả thời kỳ động dục.
Inou khiếp sợ ngẩng đầu nhìn hắn, loại thuốc ức chế này chỉ có Alpha có lượng lớn điểm công huân mới có tư cách mua, giá cả lại vô cùng đắt đỏ, hắn là một người vừa tàn phế vừa mù thì lấy điểm công huân từ đâu ra?
Martin nói ngắn gọn: “Một tháng tiêm một lần. Tôi cực kỳ chán ghét Omega, đừng để tôi ngửi được mùi pheromone trên người cậu.”
Inou ngoắc ngoắc khóe miệng, trong lòng có chút gai nhọn: “Chán ghét Omega như vậy, ngài còn có nhân tính sao?”
Đáp lại chính là một tiếng vang lớn, một cái cốc thủy tinh bị đập mạnh xuống đất, vỡ tan thành những mảnh hoa kính trong suốt.
Sắc mặt Martin âm trầm đến dọa người, chế nhạo nói: “Chỉ là không thích hàng đã qua sử dụng mà thôi.”
Inou nhún vai, nở nụ cười: “Tôi còn cho rằng ngài sẽ nói thử một chút thì biết.”
Martin hừ một tiếng, đẩy bánh xe đi. Inou đậy nắp hộp thuốc ức chế lại, cất giọng nói: “Cảm ơn.”
Xe lăn ngừng trong nháy mắt, sau đó lại tiếp tục di chuyển.
“Không phải vì cậu.” Giọng nói từ xa của Martin phát ra sau cánh cửa thang máy chưa kịp đóng lại: “Đừng tưởng bở.”
_Hết chương 2_
Đoạn Niệm: Beta lại cực khổ quá huhu T_T