Edit: Chiêu
Beta: Pủn + Zoi

Martin nhìn mặt cậu, nhướng một bên mày.

Inou tiếp tục nói: “Dù tôi không chắc thì tôi cũng không nên nói đầu óc ngài có vấn đề.”

Martin hít sâu một hơi, cay nghiệt nói: “Tôi cũng không nên nói cậu là khó hầu hạ, tuy rằng đó đúng là sự thật.”

Inou cho rằng hắn bị tàn tật mà trở nên kỳ cục, âm thanh cũng mềm xuống không ít: “Nếu ngài thích yên tĩnh, về sau tôi sẽ hạn chế phát ra âm thanh. Xin lỗi mà.”

Martin gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ mua tai nghe cho cậu. Trong phòng ngủ có quang não, không cần dùng TV.”

Inou vui vẻ nhảy dựng lên hôn mặt hắn một cái, không ngờ khuôn mặt trông có vẻ cực kì thô ráp của Martin lại mềm mại khó tin như vậy. Nét mặt Martin đại biến, ngơ ngác lùi về sau, rống to: “Cậu cách xa tôi một chút!”

Inou không để ý lắm, kiên trì dụ dỗ: “Đừng ly hôn được không? Tôi biết anh không thích tôi, chỉ là tôi còn nguyện vọng chưa hoàn thành… Lúc nào xong việc, tôi nhất định sẽ ly hôn rồi đến phế tinh, tuyệt đối không quấy rầy anh. Coi như anh thương xót thu nhận tôi một thời gian thôi được không?”

Martin chẳng tỏ vẻ gì, khinh thường nói: “Cậu thì có nguyện vọng gì?”

“Rất muốn gặp một người.” Inou nhẹ giọng nói, “Đích thân nhìn thấy hắn một lần là đủ rồi.”

Martin cười lạnh một tiếng, quay người đẩy xe trở về phòng ngủ.

“Tôi cũng rất muốn gặp một người.” Hắn nói trước khi rời đi, “Nhưng không thể gặp lại.”

Từ đó về sau, Inou cùng Martin sống chung hòa bình mấy ngày. Bọn họ không quấy rầy nhau, đối với trạng thái chung sống trước mắt đều tương đối hài lòng.

Bảy giờ sáng Martin đi xuống tầng, phòng khách trống rỗng, Inou còn đang ngủ trong phòng. Hắn đẩy cửa ra vào, xe lăn được lập trình sẵn chầm chậm di chuyển tới bệnh viện Nhân Ái cách đó vài cây số.

Chính sách xã hội chăm sóc người tàn tật khá tốt, trên đường luôn có biển chỉ dẫn, người đi đường cũng sẽ tự giác né tránh, Martin không gặp phải bất kỳ trở ngại nào đã đến bệnh viện. Hắn đi thang máy lên khoa phục hồi chức năng ở tầng bảy, gõ cửa gian phòng có kính mờ cuối hành lang.

Một y tá Omega dáng vẻ xinh đẹp mở cửa cho hắn, đẩy xe lăn vào.

Bên trong còn có hai Alpha mặc thường phục, nét mặt người nào cũng là lo lắng bất an.

Martin tức giận mắng: “Tại sao các người lại làm vậy!”

“Tôi bảo mấy cậu giúp cậu ấy thoát chết, tại sao cuối cùng lại đưa người đến nhà tôi?!”

“Cái kia…” Omega vội bước lên giúp hắn thuận khí, không dám thở mạnh, “Do gen của ngài và cậu ấy có độ xứng đôi quá cao, vượt quá 90%. Nếu muốn huỷ kết quả ghép đôi nhất định phải làm báo cáo gửi lên phía trên, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Vậy thì ly hôn.” Martin chém đinh chặt sắt nói, “Giảm thời gian thụ án của cậu ấy xuống, phái mấy Alpha tới phế tinh che chở cậu ấy ba năm rưỡi, chờ đến lúc thả ra là được.”

“Cái này…” Omega bắt đầu cười khổ, “Tù chung thân đã là thấp nhất, tội cậu ấy phạm phải thật sự quá lớn…”

Martin cau mày: “Không phải chỉ là giết Alpha thôi à? Luật hình sự của Đế Quốc quy định án tù nhiều nhất là hai mươi năm, tìm chút quan hệ giảm xuống bảy, tám năm là được.”

Omega cũng bất đắc dĩ nói: “Lão đại, điều ngài nói là tội mưu sát. Nhưng cậu ấy lại hành hạ một Alpha đến chết, tử hình là hình mức cao nhất.”

Cả căn phòng nhất thời lắng xuống, Martin ấn huyệt thái dương, trầm giọng hỏi: “Tại sao trước kia không nói cho tôi biết?”

“Tôi nói lúc ngài đứng trước cửa sổ xem ảnh của chị dâu…”

Mắt thấy sắc mặt Martin càng xấu, Omega vội vàng nói: “Hay là tôi đem hồ sơ tới, ngài xem lại nhé?”

Martin khẽ gật đầu, Omega vội vã chạy đi lấy. Hai Alpha mặc thường phục cũng tiến lại gần, cùng Martin thấp giọng bàn một vài chuyện khác.

Hai tiếng sau, Martin kiểm tra xong đi ra ngoài, yên tĩnh nhìn người trước mặt. Bác sĩ vừa lật báo cáo trên tay, vừa nhìn kết quả trên máy tính, lông mày dần nhíu lại.

“Mắt vẫn không có dấu hiệu tốt.” Bác sĩ chậm rãi nói, “Thiếu tướng, vẫn phải trường kỳ kháng chiến.”

Khoé miệng Martin hơi trầm xuống, nhưng chỉ bình tĩnh gật đầu: “Làm phiền bác sĩ.”

Người nọ thở dài, đẩy xe lăn của hắn tới căn phòng cách vách, một bác sĩ trung niên khác đã chuẩn bị sẵn sàng. Bác sĩ nọ xốc tấm vải nhung phủ trên chân hắn lên, dùng sức ấn lên bắp thịt: “Có cảm giác không?”

Martin lắc đầu.

Thanh âm tiếc hận của bác sĩ vang lên: “Nếu tiến hành ghép đôi, liên kết thần kinh đã đứt sẽ tự động khôi phục dưới sự tẩm bổ của pheromone. Với tình huống của ngài, chúng tôi kiến nghị nên theo dõi thêm một thời gian, nếu vẫn không có phản ứng, chỉ sợ sẽ phải giải phẫu. Mà giải phẫu xong… Liên kết thần kinh sẽ không còn hoàn mỹ, ngài không thể ra chiến trường được nữa.”

Martin mím môi im lặng, sau một hồi hắn nhẹ giọng nói: “Cho tôi thời gian suy nghĩ.”

Bác sĩ gật đầu, đẩy hắn đến giường trị liệu bên cạnh để xoa bóp cơ chân, tránh tình trạng teo cơ do lâu ngày không thể cử động. Martin nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Không biết qua bao lâu, ba tiếng gõ cửa nhẹ theo quy luật vang lên, bác sĩ qua mở cửa, y tá Omega bước vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại, ôm một xấp hồ sơ có đóng dấu đỏ nhét vào tay Martin.

Martin thuần thục sờ lên những điểm nổi liên tiếp trên tờ giấy, càng xem sắc mặt càng nghiêm nghị.

Hành hạ đến chết, chặt xác phân thây, trên toà không xin lỗi, không hối cải, nghi ngờ khả năng tái phạm rất lớn… Bị phán tù chung thân không biết là Inou có phước tám đời hay là quan tòa bị úng não.

Hắn lật trang kế tiếp, cũng là ghi chép đoạn đối thoại trên phiên toà.

“Tại sao lại động thủ?”

“Không làm thế thì tôi sẽ chết.”

“Cậu nói Corsi Jr. muốn bạo hành cậu, đâm trúng có thể nhận định là hành vi tự vệ, được pháp luật cảm thông. Nhưng tại sao sau khi đâm còn giết người phân thây?”

“A.” Martin cơ hồ có thể tưởng tượng được mặt mày cùng ngữ khí hờ hững của Omega, “Bởi vì hắn đáng bị vậy.”

Martin khép hồ sơ lại ném cho Nightingale: “Đem đi.”

Nightingale kinh hoảng: “Ngài xem…”

“Qua một thời gian nữa tuỳ tiện tìm một lí do đưa cậu ấy đi.” Martin đau đầu ấn huyệt thái dương, “Tìm tinh cầu xa một chút.”

Nightingale cẩn thận nói: “Độ xứng đôi của ngài và cậu ấy cao như vậy, không bằng thử một chút xem? Lão đại, chị dâu đã đi tám năm rồi…”

Thốt ra xong, hắn mới ý thức được đại sự không ổn, quả nhiên sắc mặt Martin trở nên tái nhợt: “Cho nên cậu muốn tôi tái hôn? Lại còn là với anh vợ?”

Nightingale theo hắn năm năm, biết cái gì nên nói cái gì không, áy náy xin lỗi rồi nhẹ nhàng cầm hồ sơ kia đi tiêu huỷ. 

Nightingale dựa vào lan can hàng lang, đột nhiên có cảm giác khóc không ra nước mắt. Hắn ôm mộng mà đến, qua năm quan trảm sáu tướng mới trở thành phó quan của thiếu tướng, nhưng nay giấc mộng đã sớm vỡ tan nát, hiện tại chỉ muốn từ chức, trở về sống chung với Alpha của hắn thôi.

_Hết chương 4_
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play