Vô tình thành ngoại lệ

Chương ba: Tên mới


2 tháng


Tại căn phòng rộng lớn màu chủ đạo là những màu tối và nội thất vừa hiện đại vừa đơn giản. Tử Á Hiên bắt đầu cựa quậy trên chiếc giường to giữa phòng. Cô mơ màng mở mắt ngồi thẩn thờ nhìn căn phòng xa lạ, đầu óc bay lơ lửng nhức nhối như vừa chơi thuốc. Đưa tay nhéo vào má đỏ ửng lên mới nhận ra không phải giấc mộng. Cô mở to mắt hơn khi bắt đầu nhớ lại những gì đã diễn ra trước khi cô ngất.


 

Ngất xỉu


 

Tên đàn ông lạ mặt cao lớn.


 

Đó là những gì trong đầu Á Hiên có thể nhớ, gương mặt sửng sốt không khép nổi miệng:"Đừng nói đây là Bá..Bách gia?! Không thể nào!!!"


 

Á Hiên rời khỏi giường lớn đi một vòng căn phòng thì cô dừng lại khi thấy một khung ảnh trên kệ. Đó là hình ảnh một cậu trai trẻ tầm mười bốn mười lăm tuổi dáng vẻ thư xinh trong trẻo nhưng gương nhưng mặt lại trái ngược hoàn toàn. Tuy gương mặt điển trai trẻ trung mà đôi mắt lạnh lùng buồn bã kỳ lạ, cứ tưởng rằng đôi mắt ấy muốn nói hận cả thế giới này. Nhưng cô có cảm giác gần gũi với bức ảnh này.


 

Đây là ai? Rốt cuộc là phòng của ai trong Bách gia. Đang ngây người vì luồn suy nghĩ trong đầu thì có tiếng mở cửa làm cô ngước nhìn. Một người đàn ông trưởng thành thân thể cao lớn bự như con gấu ghê tợn. Chiều cao vượt trội phải mét chín, tỉ lệ cơ thể rất đẹp khi mặc chiếc sơ mi và vest(?) đen. Á Hiên để ý trên bàn tay phải của hắn ta có những hình xăm ký tự nhỏ xíu trên những đốt xương. Gương mặt có thể đã thay đổi nhiều nhưng cô vẫn nhận ra là người trong bức ảnh vừa rồi, đôi mắt một mí đó không hề thay đổi mà nó còn ngày càng lạnh lẽo cô độc như mắt loài báo hung hãn. Dáng vẻ của người đàn ông trưởng thành già dặn đã trải nghiệm nhiều trong cuộc sống.


 

(*)


 

Vest: không phải chiếc áo các bạn thường nghĩ mà là chiếc áo khỉ bên trong sau khi mặc sơ mi


 

Suit: là một bộ Âu Phục hoàn chỉnh cả áo khỉ bên trong và áo khoác bên ngoài và quần tây đều cùng chất liệu vải thì mới là Suit. Nếu các bạn chưa hình dung có thể lên mạng xem nhé!


 

**


 

Ánh mắt kiên định và đôi mày kiếm bình tĩnh nhìn chầm chầm vào Á Hiên đang bất động ở đó. Tay từ đầu đã cầm khẩu súng chĩa thẳng về cô, chất giọng trầm thấp quyến rũ.


 

"Cô đang làm gì với nó vậy?"


 

Nghe hắn nói thế cô mới nhìn xuống khung ảnh trên tay rồi vội vàng trả về chỗ cũ.


 

"Xin lỗi, tôi tự tiện rồi!"


 

Bách Ảnh Quân không đáp lại mà hạ súng xuống:"Đi theo tôi!"


 

Rồi một mạch quay đầu ra khỏi cửa để cô vẫn chưa thể load hết mọi thông tin vừa rồi. Hắn..đúng đáng sợ như lời đồn! Đứng gần Bách Ảnh Quân mà cô nín thở như muốn tắt thở mất, luồn khí phát ra từ hắn rất mạnh mẽ và khủng khiếp làm người đối diện có cảm giác bức bối như bị áp đảo. Bước chân theo người đàn ông vừa rồi ra ngoài. Hắn dẫn cô đến đại sảnh chính của biệt phủ, tại đó có ba người đàn ông mặc Âu Phục đứng ngay ngắn chờ. Khi thấy anh ta bước ra ba người đàn ông kia liền cúi đầu cung kính, chẳng để mắt đến mà đi đến chiếc ghế vua ngay đó và ngồi.


 

Á Hiên đi đến đứng trước mặt ba người họ đối diện hắn, không khí bí bách khó thở này làm cô rất khó chịu. Ở Bách gia lúc nào cũng căng thẳng đáng sợ như vậy sao? Hắn ngồi xuống thì có một con báo đen rất lớn đi đến nằm xuống dưới chân hắn. Đôi mắt nó sáng rực như đèn ô tô, chiếc răng nhọn thò ra cùng nước bọt nhễ nhại có vẻ nó đáng nhắm vào cô và rất thèm thuồng.


 

Cô nuốt nước bọt nhìn nó, đối mặt với Bách gia thì cô có thể vững nhưng với thứ kia cô không chắc mình chạy nổi! Cô cố gắng bình tĩnh mà ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn.


 

"Tên gì?"


 

"Tử Á Hiên"


 

"Tuổi"


 

"?..26"


 

Tra hỏi tuổi để làm gì??


 

"Học bắn súng ở đâu?"


 

Cô ngây ngốc nhướng mày khi nghe câu hỏi đó từ hắn:"Cái gì? Chuyện đó.."


 

Sao Bách Ảnh Quân lại biết cô biết bắn súng chẳng lẽ tên trốn thoát ở quán rượu là âm mưu dụ dỗ cô đến đây? Chưa gì nòng súng từ phía sau chĩa vào đầu cô làm cô cũng quên mất suy nghĩ vừa rồi, ngoáy đầu nhìn mới nhận ra đó là Nhất Bảo.


 

"Tốt nhất nên thành thật khai báo với lão đại!"


 

Á Hiên lườm anh ta một cái rồi quay đầu nhìn hắn:"Là ba tôi dạy"


 

"Từ ba cô? Nói rõ hơn!"


 

Khốn khiếp, cô nghiến răng cay đắng.


 

"Bố tôi từng là người chuyên đào tạo sát thủ nên đã dạy cho tôi"


 

Vậy mà cô lại thành thật khai ra chuyện gia đình mình là ai. Hắn môi nhếch nhẹ tỏ vẻ thích thú.


 

"Muốn đi gặp mặt Diêm Vương hay trở thành người của tôi?"


 

Cô trợn mắt nhìn hắn, Bách Ảnh Quân đang muốn cô làm thuộc hạ của hắn sao. Thấy cô im lặng mà không có câu trả lời nên hắn rút súng thẳng thần bắn thẳng một viên vào vai cô. Cô không cảnh giác nên đau đớn gục xuống sàn ngay, máu văng ra như nước. Tay ôm chặt vết thương cắn chặt môi.


 

"Anh làm gì thế!?"


 

Hắn vẫn bình thản vuốt ve con báo đen nhìn ngắm cô:"Hay cô muốn làm mồi cho Hắc Báo?"


 

Á Hiên cứng họng ngay khi liếc nhìn sang con báo đen cũng đang nhìn cô rồi lè lưỡi liếm miệng. Có chết cô cũng không muốn nát xác dưới miệng con báo đó. Cô cắn chặt môi hơn, Nhị Bảo lên tiếng.


 

"Cô không có quyền từ chối vì không phải ai cũng được lão đại mời về như thế. Nên nhớ đó là một vịnh dự lớn của cô!"


 

Vinh dự cái đầu anh ta thì có. Không ai lại muốn người khác làm cho mình mà ra tay thô lỗ như hắn cả! Nói Bách Ảnh Quân đáng sợ quả là không sai.


 

"Vâng..Tôi sẽ làm!"


 

Với tình hình này cô không thể từ chối được nữa, chỉ có thể đồng ý trước đã rồi sau này tẩu thoát không muộn


 

"Từ bỏ suy nghĩ chuyện trốn thoát khỏi đầu đi, đây là Bách gia không phải cái chợ mà muốn đi thì đi!"


 

Tên khủng khiếp này..không phải người, cô bắt đầu sợ tên Ảnh Quân này hơn rồi.


 

"Nhị Bảo!"


 

Nhị Bảo vâng một tiếng rồi chạy đến bên cô cùng hộp y tế chuyên nghiệp. Cô ngước nhìn anh ấy loay hoay múa tay xử lý vết thương cho cô. Á Hiên quên mất Bách gia còn tồn tại một thần y đa tài, không thua kém gì những vị bác sĩ tài giỏi ở bệnh viện nổi tiếng ở Thượng Hải. Trong khi Nhị Bảo xử lý vết thương và băng bó thì hắn đứng lên khỏi ghế vua.


 

"Tôi cho cô hai mươi ngày dưỡng thương"


 

Nói xong hắn bỏ lại cô và Nhị Bảo rồi rời đi cùng Nhất Bảo và Tam Bảo. Nhị bảo vừa làm vừa lạnh lùng khuyên nhủ.


 

"Hiện tại cô đã là người của lão đại vì thế cô nên biết cư xử cho đúng mực. Vừa là giữ mạng sống của mình và vừa giữ được tôn trọng từ ngài"


 

Cô chớp mắt nhìn anh và lắng nghe Nhị Bảo nói tiếp:"Bách gia không tồn tại kẻ ngu dốt ăn hại. Dù tôi biết cô rất giỏi súng nhưng đối với chúng tôi cô vẫn còn rất nhỏ bé. Ở Hắc Giới này không chỉ biết bắn súng là sẽ sống sót mà còn phải xem dã tâm và sự mưu trí của cô đến đâu đã"


 

"Không cần anh phải nhắc nhở. Tôi cũng là một đứa con được sinh ra ở Hắc Giới thì làm sao có thể quên. Nếu không tôi đã thành cái hòm dưới đất chứ không phải tung hoành như hiện giờ. Cảm ơn vì lời khuyên"


 

Xong xuôi Nhị Bảo đứng lên và bảo cô trở về phòng nhưng cô làm gì biết phòng riêng mình ở đâu. Từ lúc tỉnh dậy thì đã ở trong phòng tên điên kia.


 

"Cô không có phòng riêng nên phòng của cô là ở chỗ lão đại"


 

Cô hốt hoảng:"Tại sao chứ!? Một nam một nữ làm sao có thể?"


 

Nhị bảo không thể hiện bất cứ thái độ nào mà chỉ lặng im dọn dẹp đồ nghề rồi nhún vai:"Chuyện này chúng tôi không rõ. Đây là mệnh lệnh từ lão đại vậy nên chúng tôi không thể quản"


 

Nói rồi bỏ đi không quay đầu làm cô đứng ngay tại chỗ ngơ ngác. Thật sự rất khó xử nhưng không thể kháng cự với hắn ta nên chỉ ngậm ngùi quyết định trở về căn phòng của Ảnh Quân.


 

Khi bước vào phòng thì nhìn thấy Bách Ảnh Quân ngồi ngay chiếc bàn làm việc cạnh tấm kính lớn nhìn được toàn cảnh khu vườn của Bách gia và bầu trời đêm đầy sao sáng. Hắn không ngước mắt nhìn chắc có lẽ biết là ai nên không để tâm. Á Hiên ngồi bó gối trên giường lớn rồi nhìn hắn, đột nhiên lại nhớ đến chiếc điện thoại của mình.


 

"Lão đại..điện thoại của tôi đâu rồi?"


 

Ảnh Quân im lặng một hồi mới lên tiếng dù mắt vẫn nhìn vào giấy tờ trên bàn.


 

"Đập rồi"


 

Cô mở to mắt không nói được gì với hắn nữa. Cô không còn từ nào diễn tả được hắn ngoài từ "bá đạo". Hắn là muốn cô không tiếp xúc với bên ngoài luôn sao? Không nghe thấy cô nói thêm lời nào nên hắn cũng biết cô hoang mang như thế nào.


 

"Tôi không muốn bất cứ kẻ nào bên ngoài Bách gia liên quan đến người của tôi. Tôi sẽ mua cho cô cái mới"


 

Á Hiên thở dài tựa lưng vào giường nhìn hắn với ánh mắt chán nản. Giờ cô đã là người của hắn, dưới trướng của hắn nên hành động đó cô không thể ngăn cản được. Cô chỉ sợ anh trai và Na nguyệt sẽ lo lắng cho cô chết mất. Anh trai cô tuy bận rộn với công việc của gia tộc nhưng không hề vô tâm, nếu có thời gian rảnh rỗi sẽ qua nhà thăm hỏi cô xem cô sống ổn không, không đến được cũng sẽ call video cho bằng được.


 

Vì nhà chỉ có hai anh em mà bố mẹ lại mất sớm nên anh ấy và cô luôn tựa vào nhau mà sống nên làm sao có thể không thương. Nếu biết tin Á Hiên mất tích chắc anh ấy sẽ cho người tìm cho ra cô thì thôi. Nhưng với tình hình này không biết tới bao giờ anh mới tìm ra cô khi cô đang sống dưới đôi cánh lớn của Bách gia.


 

Bách Ảnh Quân nãy giờ luôn nhìn cô ngồi suy tư trên giường.


 

"Á Hiên, lại đây"


 

Cô giật mình sau tiếng gọi của Bách Ảnh Quân, bước đến bên hắn. Ảnh Quân kéo cô ngồi xuống đùi mình và tay giữ chặt eo cô.


 

"Ngồi im, là người của tôi thì phải nghe lời. Dù là lời nói hay hành động của tôi đều là mệnh lệnh, nhớ chưa"


 

Không biết từ khi nào mà cô lại ngoan ngoãn nghe lời hắn như vậy, chắc là sợ trên người sẽ có vết đạn hoặc vết răng của Hắc Báo. Vì mạng sống quý giá này nên cô không thể làm liều với Bách Ảnh Quân được. Cô còn phải trốn thoát khỏi Bách gia và về với anh trai!


 

"Quả dâu nhỏ, từ nay tôi sẽ gọi cô như thế"


 

Cô có chút bất ngờ nên ngước mắt lên nhìn hắn:"Vì sao?"


 

"Vì mặt cô giống quả dâu"


 

Mặt cô giống trái dâu sao? Từ bé đến lớn chưa từng có ai nói cô giống một trái dâu cả. Hắn gọi cô là gì cũng được, dù cô không thích thì hắn vẫn sẽ làm theo ý mình. Và cứ thế Á Hiên ngồi yên trong lòng để hắn làm việc, vì cô thấp hơn rất nhiều nên Ảnh Quân rất dễ dàng tựa cằm lên đỉnh đầu cô rồi thoải mái đọc tài liệu.


 

End chương 3.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play