Người chú đã nghỉ hưu giới thiệu cho Gia Mộc đối tượng hẹn hò, là cháu gái của chủ đồn điền, hiện đang học y tình cờ là học muội cùng trường Gia Mộc. Người này chính là bạch phú mỹ trong miệng người khác, so với Tùng Tâm còn giàu hơn gấp mấy trăm lần nữa.
Tùng Tâm nghe được tin này, như hiểu ra điều gì, cũng rất thức thời mà không chạy đến tìm Gia Mộc.
Nghỉ hè, cô không phải dạy học sinh tiểu học liền ở lại khách sạn làm một số công việc lặt vặt. Buổi sáng cô lái chiếc xe tải nhỏ cùng đầu bếp, vào làng mua rau hữu cơ. Buổi tối, cô tỉa hoa, tỉa lá tưới nước cho cây.
Cô định dọn dẹp bồn tắm suối nước nóng, mấy dì dọn dẹp ngăn lại. Họ cũng coi như xem cô lớn lên, đều rất thương cô không muốn cô phải làm việc nặng như này.
Tùng Tâm không có việc gì làm, thỉnh thoảng cùng cả Thiếu Nhu ở quầy lễ tân, kiểm tra danh sách khách đặt phòng, buồn chán lại theo anh hai Gia Lân để kiểm tra điện, nước cơ sở vật chất của khách sạn.
Anh hai Gia Lân thấy cô không vui liền nói: “Hôm nay có người tới tìm em chơi đó?”
Tùng Tâm mừng rỡ hỏi: “Gia Mộc tới hả?”
Gia Lân nói: “Không phải, là nhị thiếu gia nhà đào mỏ quặng. Tên ngốc to con đó đang ở dưới lầu ngâm suối nước nóng, mặc rất ít chắc chắn em thích.”
Tống Hâm nói: “Em thích không mặc gì cả.”
Gia Lân cười nói: “Anh hai biết em không có hứng thú với hắn ta, nhưng cũng không cần cự tuyệt với người cách xa vạn dặm. Tình cảm có thể từ từ bồi đắp.”
Tống Hâm: “Nói với hắn em không có nhà.”
Gia Lân nói: “Sao thế được, anh cảm thấy tên ngốc này rất thích em, nếu không hắn cũng sẽ không đặc biệt đến đây gặp người.”
Tùng Tâm không nói gì, cô bỏ đi lên phố đi dạo.
Một cái trấn nhỏ có thể có mấy con đường. Tùng Tâm thở dài, ném cỏ đuôi chó trong tay. Không nghĩ tới trên đường gặp được Huy Huy.
Huy Huy đã sớm không đi trộm đồ nữa. Anh ta mở một cửa hàng nhỏ trong thị trấn, bán ống nhựa, gạch men và vật liệu xây dựng. Có rất nhiều người xây nhà mới nên việc kinh doanh cũng gọi là khấm khá.
Huy Huy lái một chiếc mô tô ba bánh giao gạch men, thấy Tùng Tâm từ xa liền gọi “Cô giáo Tùng Tâm” còn hỏi cô có muốn đến quán của anh uống trà không.
Tùng Tâm tức giận nói: “Tiệm của anh thì có trà gì?”
Huy Huy nói: “Phổ nhị, Long Tỉnh, Thiết Quan Âm, cái gì cũng có.”
Tùng Tâm nói: “Cáo già!”
Huy Huy cười: “Bây giờ cậu đã là giáo viên, sao còn chửi bới người khác?”
Tùng Tâm dùng cỏ đuôi chó chỉ vào cổ tay hắn: “Đồng hồ của anh là thật hay giả?”
Huy Huy đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu lỏng lẻo đáp: “Giả đấy, đồng hồ thật thì kích thước đã được chỉnh vừa vặn.”
Tùng Tâm nói: “Vậy mà anh vẫn đeo được?”
Huy Huy nói: “Thấy trên mạng đẹp nên đeo thôi”
Tùng Tâm thấy Huy Huy trưởng thành rất thú vị, nói: “Được, tôi đến quán anh uống trà.”
Cô nhanh nhẹn trèo lên chiếc xe ba bánh của Huy Huy.
Huy Huy khởi động xe, chỉ đi chưa đầy 500 mét đã đến tiệm nhỏ của anh.
Tùng Tâm nhảy xuống xe, theo Huy Huy vào trong tiệm.
Huy Huy đun nước khoáng để pha trà, Tùng Tâm ngồi trên chiếc ghế sofa da giả màu nâu, lật giở cuốn catalog sản phẩm gạch men trên bàn, toàn là gạch men giá rẻ mang phong cách thôn quê đủ màu sắc.
Huy Huy nói: “Tùng Tâm, sao từ nhỏ cậu đã không sợ tôi vậy?”
Tùng Tâm nghe hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ông chủ Huy Huy, anh đã tu sửa mộ phần cho mẹ chưa?”
Huy Huy đáp: “Rồi.”
Tùng Tâm nói: “Đúng là trăm điều thiện hiếu thảo là đứng đầu mà.”
Huy Huy cười: “Cậu may mắn hơn tôi, mẹ kế của cậu đối xử tốt với cậu, không đánh đập bỏ đói cậu.”
Mẹ ruột của Huy Huy mất sớm, mẹ kế ghét anh vì không nghe lời, nên thường đánh đập và bỏ đói cậu. Huy Huy không về nhà, cũng không đi học, lang thang trộm cắp trong thị trấn. Có người tố cáo lên đồn công an, cậu bị bắt vào Trung Tâm cải tạo thiếu niên, không chỉ một lần.
Trước kia, việc cậu ta tìm Gia Mộc trộm đồ cổ Tùng Tâm đã biết.
Tùng Tâm gặp cậu, không khách sáo nói: “Người trộm cắp là ngu ngốc nhất. Cả thị trấn mất đồ, người ta nghĩ ngay là ngươi làm, cho dù không phải cũng bị đổ lỗi. Ngươi cả đời cũng không thoát được.”
Huy Huy nói với cô: “Cô công chúa nhỏ ăn ngon mặc đẹp như cậu thì biết gì?”
Tùng Tâm nói: “Có chết đói tôi cũng không làm trộm.”
Huy Huy nói: “Cậu chưa từng bị đói!”
Tùng Tâm nói: “Chó đói cũng không leo tường ăn trộm.”
Cậu bé mười mấy tuổi Huy Huy nhận ra cuộc sống của mình còn thua cả con chó, liền không biết xấu hổ mà khóc nức nở, ngồi trên đường cái bụi bặm khóc đến rối tinh rối mù.
Tùng Tâm cũng ngồi xổm xuống giả vờ khóc theo, Huy Huy hỏi cô khóc gì, Tùng Tâm dụi mắt nói: “Nếu không khóc, tôi sợ người ta nghĩ tôi bắt nạt cậu.”
Huy Huy bàng hoàng, lần đầu tiên cậu ta hiểu ra rằng giữa con người với nhau có sự khác biệt lớn như thế. Có người sinh ra để làm lão hổ, có người sinh ra đã định kiếp làm trâu làm ngựa.
Nhưng khi lớn lên, Huy Huy thấy Tùng Tâm cũng chỉ là hổ giấy, không còn vẻ âm trầm đáng sợ như hồi bé nữa.
Lúc này, Huy Huy rót trà cho Tùng Tâm, đắn đo hỏi: “Tùng Tâm, cậu nghĩ người trong thị trấn thấy tôi, còn nghĩ tôi là kẻ trộm không?”
Tùng Tâm nói: “Liên quan gì đến tôi?”
Huy Huy nói: “Đúng đúng, chỉ có Gia Mộc là liên quan đến cậu thôi.”
Tùng Tâm giả vờ không nghe thấy, bỏ cuốn catalog gạch men xuống, cầm lên một cuốn sách mỏng khác trên bàn trà, bìa màu xanh cũ kỹ giống như bí kíp võ lâm, in ấn thô sơ, hỏi: “Sao cậu lại có cuốn ‘Binh pháp Tôn Tử’ này?”
Huy Huy nói: “Cô giáo Tùng Tâm, tôi nghĩ hồi đó cậu vô tình đã dùng kế khích tướng với tôi.”
Tùng Tâm không hiểu, nói: “Nếu cậu có ảo giác gì thì đi khám ở bệnh viện tâm thần trong thành phố.”
Huy Huy tự nói: “Bố cậu rất tốt, mấy năm nay toàn đặt hàng ống nước của tôi.”
Tùng Tâm nói: “Ba tôi trả tiền, cậu làm việc, ông ấy không thiệt thòi gì.”
Huy Huy cười, nói: “Hồi nhỏ, tôi rất muốn có một ngày như cậu, có ăn có mặc, mẹ kế cũng thương yêu.”
Tùng Tâm nói: “Đúng vậy, có người làm hoàng đế rồi vẫn muốn trường sinh bất tử mà!”
Huy Huy nói: “Cô giáo Tùng Tâm, người thông minh như cậu sao lại quay về thị trấn nhỏ này dạy học? Gia Mộc cũng kì quái, học đại học tốt như thế mà không đến thành phố lớn.”
Tùng Tâm thân thiết hỏi: “Ông chủ Huy Huy, cậu nói xem Gia Mộc có phải vì tôi hay không?”
Huy Huy nói thẳng: “Không giống lắm.”
Tùng Tâm: “Trà này của cậu dở tệ.”
Huy Huy nói: “Sao có thể? Đây là Phổ Nhĩ thượng hạng đó.”
Tùng Tâm nói: “Tôi về đây.”
Cô đứng dậy rời khỏi tiệm vật liệu xây dựng của Huy Huy, về nhà ăn cơm tối, sau đó ở vườn khách sạn, gặp con trai thứ hai của gia đình khai thác kẽm, Ngụy Hoằng.
Anh trai của Tùng Tâm tình báo sai, Ngụy Hoằng không đến tìm Tùng Tâm để phát triển tình cảm.
Ngụy Hoằng chào Tùng Tâm, hai người cũng không hoàn toàn xa lạ.
Ngụy Hoằng lải nhải dong dài rằng, hắn đã có người trong lòng rồi, dù đối tượng hẹn hò mà gia đình sắp xếp có là tiên nữ, hắn cũng sẽ từ chối. Nhưng nếu anh ta nói ra, có thể Tùng Tâm sẽ mất mặt, chi bằng để cô chủ động từ chối trước mặt người lớn thì tốt hơn.
Tùng Tâm ngạc nhiên: “Anh đến chỉ để nói chuyện này thôi à?”
Ngụy Hoằng nói: “Tiện thể tắm suối nước nóng nữa.”
Tùng Tâm không biết nên được an ủi hay vẫn nên chửi má nó một câu, dịu dàng nói, được rồi, cô sẽ từ chối anh trước mặt người lớn một cách tử tế.
Ngụy Hoằng cao lớn soái khí mỉm cười hài lòng trở về phòng khách sạn.
Tống Hâm nhìn bóng lưng hắn mới nhớ ra hình như anh ta dù sao cũng không phải học sinh kém, hẳn đã học ở Anh mấy năm, lấy được bằng thạc sĩ mới trở về.