Gia Mộc và Tùng Tâm biết nhau từ khi còn nhỏ. Một người không thích nói, một người nói không ngừng. Khi lớn lên, một người trông coi đồn điền, người còn lại làm giáo viên tiểu học, cùng sống ở một thị trấn nhỏ.

Gia đình Tùng Tâm điều hành một khách sạn suối nước nóng,  khu nghỉ dưỡng nhỏ dọc theo những ngọn núi xanh, cô cũng được xem là đại tiểu thư ở trấn trên.

Nhà Gia Mộc thì khiêm tốn hơn nhiều. Cha mẹ cậu làm đồ nội thất thủ công bằng mây tre, gỗ. Họ làm ra ghế bập bênh hoặc đan ghế mây. Sinh hoạt phí đều dựa vào số tiền làm công việc thủ công ít ỏi đó.

Trẻ con thì không quan tâm nhiều đến chuyện tiền bạc, hai người đã chơi với nhau từ nhỏ. Bởi vì Tùng Tâm nói nhiều, cha mẹ, anh chị không thể chịu đựng cô nhưng Gia Mộc vốn yên tĩnh lại có thể. Cô rả rích không ngừng, Gia Mộc yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên thốt ra vài lời khiến lòng cô cảm động. Từ nhỏ cậu đã rất vừa ý cô.

Ví dụ, tuổi thiếu niên, cô cho rằng rất ít người cảm thấy vui sướng nhẹ nhàng, dù họ có thông minh hay không. Cô còn hùng hồn dẫn ra vô số ví dụ từ mọi tầng lớp xã hội.

Cậu ấy nói, những người biết đắm chìm thì tốt hơn.

Cô lại nói, trên đời người sau nối tiếp người trước, một ván bài thôi cũng chưa đủ để nổi bật, lại bô bô nói đến rất nhiều nhân vật lớn nhỏ.

Cậu nói, có quá nhiều ngôi sao trong Dải Ngân Hà.

Tùng Tâm cảm thấy cậu rất có trình độ, so với người bình thường có thiên phú hơn nhiều. Quả nhiên, cậu ấy thi Đại học, ngữ văn đứng đầu toàn huyện.

Sau này lớn hơn, Gia Mộc trở nên xa cách Tùng Tâm. Nguyên văn lời cậu nói khi đó là: nam nữ khác biệt.

Tùng Tâm nghẹn hồi lâu, nói lên thành học không tốt, làm sao còn dùng thành ngữ ghê gớm như thế?

Cô giận dữ trở về nhà, trong bóng tối một mình đi dọc con đường huyện, Gia Mộc đành phải đạp xe tiễn cô.

Cô ngồi trên xe đạp, túm lấy phần áo quanh eo của cậu nói rằng đưa cô đến chân cầu là được.

Lại vứt tư thù ra sau đầu, Tùng Tâm luyên thuyên rằng cô không muốn kết hôn với một người có học thức chắc hẳn không phải là thứ gì tốt, cũng không muốn kết hôn với một người ít học dù sao họ không hiểu cô nói chuyện.

Cô nói cô muốn cưới một con quái vật biết khiêu vũ.

Gia Mộc cạn lời, chỉ biết đạp xe thật nhanh để đưa đại tiểu thư trấn trên về nơi trú ngụ an toàn, như vậy cô sẽ không thường xuyên chạy ra khỏi sào huyệt tới tìm cậu mua vui nữa.

Trời đêm mát mẻ, có ánh trăng, có hương rừng tre, còn có tiếng nước chảy róc rách theo dòng. Ở cuối cây cầu dài, Gia Mộc dừng xe, Tùng Tâm tự giác đi xuống, bước đi mà không ngoảnh lại.

Vào một đêm mùa hè yên tĩnh đó, Gia Mộc nghe thấy Tùng Tâm từ xa nói lại cô muốn đến tìm cậu khi nào thì đến, chơi với cậu bao lâu thì chơi. Nam nữ khác biệt cái rắm*!

*câu gốc: 男女有别个奶奶的腿 mình tra Baidu thì là dạng câu chửi thề bên đó nên chuyển sang như trên cho dễ cảm thụ.

***

Trấn nhỏ nằm trong lòng dãy núi, giống như một chén trà màu phấn nhạt, có dòng sông uốn lượn qua, Tùng Tâm và Gia Mộc là hai lá trà tự do trôi lượn.

Có người trong thị trấn đang quyên góp để xây dựng một con đường núi nhỏ. Trong danh sách, Gia Mộc đã quyên góp 200 tệ, Tùng Tâm đi theo cũng quyên góp 200 tệ.

Người quyên góp sẽ có tên trên bia công đức.

Tùng Tâm chạy đến tiệm điêu khắc duy nhất trong thị trấn, dặn dò người chú khắc bia đặt tên cô với Gia Mộc cạnh nhau.

Sau khi đã bắt chuyện một hồi, chủ cửa tiệm điêu khắc cảm thán, đại ý là cô không có nửa điểm ngại ngùng.

Tùng Tâm tỏ ý, đây chính là ý của Gia Mộc.

Chú ấy lắc đầu không tin.

Cô lại nói rằng cô cảm nhận được suy nghĩ trong đầu Gia Mộc.

Chú ấy liền cười.

Bia đá công đức được đặt ở ngã tư núi, Tùng Tâm chụp ảnh làm kỷ niệm, lại đến tìm Gia Mộc, vẫy chiếc điện thoại di động của mình: “Nhìn xem, thật trùng hợp, tên của cậu và mình nằm cạnh nhau.”

Gia Mộc cầm điện thoại của cô, nhìn rõ ràng, hỏi: “Không phải cậu đi khắp nơi nói với mọi người rằng đây chính là ý tứ của tôi sao?”

Tùng Tâm mỉm cười.

Gia Mộc vốn đang dùng thước cặp để đo kích thước hạt cà phê năm nay. Cậu bảo Tùng Tâm không được cử động, cô nàng liền không nhúc nhích. Cậu dùng thước khoa tay múa chân một chút, nói: “Tùng Tâm, da mặt cậu dày quá, thước đo không tới được”.

Tùng Tâm rốt cuộc cũng đỏ mặt, bởi vì cô nhìn thấy đuôi lông mày Gia Mộc thoáng qua ý cười, giống như có gió thổi lên gợn sóng trong ao sen.

Gia Mộc muốn tập điệu múa Nuo*, như thường lệ buổi tối chạy mười cây số để rèn luyện sức mạnh cho đôi chân, Tùng Tâm đạp xe theo, bấm chuông leng keng không để bất cứ ai cản đường, mặc kệ là những người đi cấy mạ hay chăn gia súc trở về, xin vui lòng nhường đường.

*điệu múa Nuo (傩舞) là một hình thức biểu diễn truyền thống Trung Quốc có nguồn gốc từ các nghi lễ tôn giáo và lễ hội dân gian. Điệu nhảy này thường được thực hiện để xua đuổi tà ma, cầu mong bình an và may mắn. Mọi người có thể xem thêm tại đây

Gia Mộc nhìn bộ dáng ngạo mạn của Tùng Tâm, hoài nghi cô làm thế nào lại trở thành thầy của người khác.

Nghe nói, cô đào tạo học sinh tiểu học rất nguyên tắc.

Khi học sinh nói chuyện trong lớp, đứa đầu tiên bị cô bắt được sẽ dùng thước đánh vào lòng bàn tay, đứa thứ hai bị đánh hai cái, đứa thứ ba bị đánh ba phát, v.v. lần lượt như vậy. Sau khi tan học, các bạn không bị đánh đòn được chia mỗi người một viên Chocolate nhập khẩu từ Bỉ.

Cô huấn luyện một tuần, tất cả học sinh tiểu học đều trở nên ngoan ngoãn. Cô bắt đầu dạy học sinh đọc bính âm, đọc văn, Ở Giang Nam có thể hái sen/ Lá sen mọc chen chúc nhau,…*

*Hai câu này trích từ bài thơ cổ tên là Giang Nam mà học sinh tiểu học bên Trung phải thuộc. Mọi người muốn biết thêm toàn bài hay bản dịch thì vô link này nhé. Câu mình trích dẫn cũng lấy nguồn dịch ở đây.

Sau một năm học, học sinh cô dạy đều đạt điểm rất cao.

Người ở quê không quan tâm đến hình phạt của giáo viên, họ chỉ biết giáo viên không nghiêm khắc dạy ra học sinh kém.

Những giai thoại về Tùng Tâm được học sinh tiểu học kể lại cho phụ huynh nghe rồi truyền đến tai Gia Mộc.

Gia Mộc chạy bộ, hỏi Tùng Tâm về tin đồn thật giả.

Tùng Tâm không trả lời trực tiếp mà nói: “Mình không thích chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh trong thành phố phát ra tiếng nhạc quảng cáo.”

Gia Mộc hỏi: “Vì sao?”

Tùng Tâm cho biết: “Tiết sinh học hồi cấp 3, người làm thí nghiệm sẽ cho chó ăn đồng thời rung chuông. Khi hình thành phản xạ có điều kiện, chỉ cần nghe tiếng chuông, chó sẽ chảy nước miếng”.

Gia Mộc ôm bụng cười lớn, dừng chạy, đứng cạnh ruộng khoai môn cao tới đầu người vỗ về ngực.

“Ở Giang Nam có thể hái sen, lá sen mọc chen chúc nhau,…” Tùng Tâm đạp xe đi dạo quanh Gia Mộc: “Việc thuần hóa một người hoặc một nhóm người rất đơn giản. Các bài nhạc quảng cáo cũng vậy, học sinh tiểu học cũng không sai biệt lắm, Hoàng tử bé và Rose cũng thế. Nhưng mình không thích cảm xúc bị chế ngự, muốn chúng diễn ra một cách tự nhiên.

Tùng Tâm tiêu sái đạp xe đi trước, từ xa nói rằng hôm nay tâm tình không tốt lắm, ngày mai sẽ lại cùng cậu chạy bộ.

Gia Mộc nghĩ, cô hiện tại còn không phải dùng một chút ngọt lại một chút lạnh mà luyện thành phản xạ có điều kiện của cậu sao?

***

Một tuần sau, sinh nhật Tùng Tâm. Gia Mộc đã tặng cô một món quà.

Cô mở ra thấy một lọ nước hoa tên là Sáng Như Ánh Ban Mai.

Gia Mộc nói cậu không tin cô sẽ đánh phạt một học sinh tiểu học.

Tùng Tâm nói, được, nước hoa cũng không rẻ, chuyển tiền cho cậu. Bởi vì cậu hỏi, cũng tính là có chút nghi ngờ.

Gia Mộc trầm mặc không lên tiếng, Tùng Lâm thật là không dễ chọc.

Tùng Tâm nói, lớp học có giám sát nên không có chuyện đánh đập học sinh. Học sinh mắc lỗi sẽ ôm con gấu bông, cô đánh gấu bông thì được. Việc đánh gấu là thật, cô còn đặt cho con gấu một biệt danh là học sinh tiểu học. Sau một năm học đã khiến vải vóc bị bung ra, không biết cậu có muốn kiểm tra vật chứng trên bàn làm việc của cô không?

Gia Mộc biết Tùng Tâm đang nổi giận, một chốc một lát không thể dễ dàng tiêu tan.

Tùng Tâm đột ngột nói: “Tạm thời không muốn nhìn thấy cậu.”

Cô không cần nước hoa, cảm xúc ập đến như gió dập mưa rền liền bỏ đi.

Gia Mộc ra cửa đuổi theo cô, người trước người sau, đi cùng nhau. Trên đường gặp người trong thị trấn nhìn hai người họ cười, lại nháo rồi?

Khi cả hai lúc nhanh lúc chậm đi được ba bốn km, ra khỏi trấn nhỏ, cuối cùng Tùng Tâm phát tán hết tính tình, dừng bước.

Gia Mộc lớn giọng hỏi: “Tùng Tâm, một người không có cách làm một người khác nguôi giận hoặc vui sướng, như vậy cũng được gọi là cảm xúc thuận theo tự nhiên sao?”

Tùng Tâm hỏi: “Ai là một người? Ai là người khác?”

Anh nói: “Tôi là một người, cậu là người khác.”

Tùng Tâm bỗng nhiên nói: “Bố tôi không muốn tôi trở thành một giáo viên tiểu học. Bố tôi có khách sạn ở thành phố, ông ấy bảo tôi đến đó làm việc. Ông ấy nói, tốt nhất là gả tôi cho con trai thứ hai của nhà khai thác mỏ chì kẽm ở thành phố, sẽ cho tôi khách sạn làm của hồi môn.”

Gia Mộc càng trầm lặng hơn, cái nóng ẩm của buổi chiều dần dần tan đi, hương thơm của cỏ cây trên dãy núi xanh dần lan tỏa, các loại côn trùng mùa hè đang hòa tấu những giai điệu cao thấp khác nhau.

Tùng Tâm nói: “Hồi tháng Giêng thấy cậu nhảy điệu Nuo, tôi nhận ra cậu vẫn chưa từng thay đổi. Nhưng tôi không hiểu, tại sao thái độ của cậu đối với tôi khác với khi chúng ta còn nhỏ?”

Thật lâu sau, Gia Mộc mới cất tiếng: “Một người nói vài câu bông đùa, chỉ để hoàn toàn làm vui lòng người khác, chỉ vì khi đó không biết suy nghĩ.”

Tùng Tâm nói: “Tôi mặc kệ việc có biết suy nghĩ hay không, dù sao cậu chít chít oa oa như thế là không đúng. Tôi cứ thích ngốc ở trấn nhỏ làm giáo viên tiểu học để hù dọa đám trẻ con. Còn về khách sạn ở thành phố, chị cả, anh trai sẽ thừa kế. Con trai thứ hai của nhà đào khoáng sản, ông ấy muốn tôi cải thiện gen học kém của nhà họ, mơ cũng không muốn nghĩ đến, rất tội lỗi.”

Gia Mộc không kìm được cười, Tùng Tâm thật sự là một người tỏa sáng như ánh ban mai, so với tên nước hoa càng ý vị hơn nhiều.

Cậu nói với cô: “Hôm nay là sinh nhật cậu, mời cậu ăn bánh kem, đừng giận nữa được không? Tùng Tâm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play