Hoa Hồng Nơi Đất Cấm

Chương 3: Sai lệch


1 tháng

trướctiếp

Thiệu Lân giật mình buông tay ra như bị điện giật, quay mặt đi chỗ khác.

Cậu hít sâu một hơi, khuỷu tay chống lên bàn, giơ cánh tay lên, năm ngón tay hơi xòe ra, đưa lòng bàn tay về phía Hạ Tập. Cậu không nói gì, nhưng Hạ Tập hiểu ngay ý của Thiệu Lân - tạm dừng một chút.

Những ngón tay thon dài của người đàn ông ánh lên màu ngọc trắng dưới ánh đèn lạnh, Hạ Tập nhìn chằm chằm vào xương cổ tay nhô ra đặc biệt của cậu, cảm giác "quen mắt" lại một lần nữa ập đến. Một lúc sau, anh đứng dậy, nhìn xuống cậu từ trên cao: "Được. Đợi cậu nghĩ kỹ cách trả lời, chúng ta sẽ tiếp tục."

Hạ Tập quay người rời đi, dặn Diêm Tinh Tinh đi rót cho người kia một cốc trà nóng.

Vừa ra khỏi cửa, anh rẽ trái vào phòng quan sát bên cạnh, kim đồng hồ trên tường đã chỉ 11 giờ đêm, đã gần qua nửa đêm rồi.

Trong phòng không ít người. 

Trước tấm gương một chiều có một nữ cảnh sát đang đứng, chỉ thấp hơn Hạ Tập một cái đầu, vai thẳng eo thon, chỉ nhìn bóng lưng đã thấy không tầm thường.

Hạ Tập cong mắt cười: "Ồ, Mạt đại ca, cơn gió nào đã thổi chị đến đây vậy?"

Đuôi tóc vẽ một đường cong trong không trung, Khương Mạt khoanh tay quay người lại, môi đỏ khẽ cong: "Đội trưởng Chu đi họp rồi, tôi thay anh ấy đến xem cậu. Nghe nói có người một ngày không đánh đã leo lên mái nhà lật ngói rồi."

Hạ Tập vuốt đầu, cười nịnh: "Dưới con mắt của Mạt đại ca, đứa nào không biết điều dám leo lên mái nhà lật ngói chứ, Hạ Tập tôi sẽ đánh chết nó trước tiên."

Khương Mạt đảo mắt: "Người của trung tâm giám định pháp y đến mách với tôi, nói gì mà đáng lẽ phải phải kết luận báo cáo khám nghiệm tử thi, đã đời cậu một hai muốn cướp đi điều tra?"

"Họ dựa vào cái gì mà kết luận?" Hạ Tập đột nhiên nghiêm túc, nói: "La Vĩ mới 27 tuổi, vốn khỏe mạnh, không có tiền sử bệnh tật gì. Họ viết đen trắng một câu không có bệnh lý rõ ràng, tim ngừng đập đột ngột, gia đình nạn nhân chấp nhận được sao?"

Khương Mạt nhíu mày: "Nhưng pháp y không phát hiện ra bệnh lý gây tử vong. Cái fluoxetine mà cậu điều tra, tôi nghe nói nồng độ không gây chết người phải không?"

"Đúng vậy, nồng độ fluoxetine trong cơ thể La Vĩ thực sự chưa đến mức gây tử vong, mà ở mức cao nhất của liều điều trị." Hạ Tập nói nhanh hơn, ánh mắt sáng lên: "Nhưng chị nghĩ xem, La Vĩ không có tiền sử bệnh tâm thần nào cả, anh ta và vợ chưa bao giờ mua thuốc kê đơn có chứa fluoxetine. Kết quả là người ta chết một cách không rõ ràng, trong dạ dày, trong máu đều phát hiện ra loại thuốc tâm thần được kiểm soát nghiêm ngặt, chẳng lẽ không đáng nghi ngờ sao? Đúng là từ góc độ pháp y, đây không phải là một 'nguyên nhân tử vong' có thể viết vào báo cáo, nhưng từ góc độ của tôi, fluoxetine này chắc chắn là điều rất bất thường."

Khương Mạt nghe xong lời giải thích, ánh mắt có vẻ dịu đi một chút. Chị đưa tay xoa đầu Hạ Tập, ánh mắt lại rơi vào Thiệu Lân ở bên ngoài tấm kính: "Vậy người này, cậu thấy thế nào?"

Có cảnh sát trong phòng nóng lòng muốn phát biểu trước mặt Khương Mạt: "Tôi thấy người này rất có vấn đề! Lúc nãy khi hỏi đến fluoxetine, phản ứng này rõ ràng là bất thường đúng không?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Có vấn đề thì có vấn đề..." Hạ Tập nhíu mày, nhưng muốn nói lại thôi.

Chỉ qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, Hạ Tập tự nhận không hiểu rõ Thiệu Lân lắm, nhưng có một điều anh có thể chắc chắn, đó là người này cực kỳ thông minh, và hoàn toàn không có ý định che giấu sự thông minh của mình. Nếu thật sự là Thiệu Lân đầu độc, chắc chắn cậu sẽ chuẩn bị sẵn một bộ lý lẽ hoàn hảo, sẽ không để lộ sơ hở ở điểm quan trọng như vậy, khiến nghi ngờ đổ dồn về phía mình.

"Đội trưởng, đội trưởng!" Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, là cảnh sát mới Lý Phúc cùng khóa với Diêm Tinh Tinh: "Em đã kiểm tra với ban quản lý. Chủ nhà của ‘tòa 6 đơn nguyên 1 phòng 402 khu Đông' bị giao nhầm trong lời khai đã đi công tác một tháng chưa về. Nghĩa là, lúc đó căn hộ đó lẽ ra phải trống."

"Chỉ là khu nhà của họ quá cũ kỹ rồi, chỉ có lối ra vào là lắp camera, bên trong không thể kiểm tra được."

Hạ Tập gật đầu: "Tốt."

Các cảnh sát trong phòng bắt đầu thảo luận om sòm: "Tôi lật qua lật lại hồ sơ giao hàng, La Vĩ này không phải lần đầu giao đến khu nhà của họ, sao lại để nhầm chỗ được chứ?"

"Giả sử La Vĩ không để nhầm thì sao? Vậy thì Thiệu Lân đã nhận được cà phê bình thường, bỏ thuốc vào, rồi lấy việc yêu cầu hoàn tiền để đe dọa, khiến shipper quay lại một lần nữa..."

"Vậy động cơ gây án của Thiệu Lân là gì? Hai người hình như cũng không có liên quan gì nhỉ?"

"Cốc cốc cốc—"

Tiếng gõ vang lên phía sau mọi người.

Hạ Tập quay đầu lại, mới phát hiện không biết từ khi nào Thiệu Lân đã đứng trước tấm kính một chiều kia. Nhìn từ phòng thẩm vấn, đó chỉ là một tấm gương bình thường, Thiệu Lân không thể nhìn thấy họ, nhưng căn phòng này lại có thể quan sát rõ ràng.

Trước tấm kính một chiều, Thiệu Lân thật sự tự nhiên soi gương. Cậu vén tóc mái, lại chỉnh lại cổ áo sơ mi. Người đàn ông có gương mặt thanh tú nhìn mình trong gương, nhưng ánh mắt đó như thể có thể xuyên qua tấm kính, lạnh lùng quét qua đám cảnh sát bọn họ.

Không biết là cố ý hay vô tình, Thiệu Lân liếm môi.

Khương Mạt nhướn mày: "Ồ, cậu đẹp trai này cũng dữ dằn đấy nhỉ?"

Hạ Tập khẽ chửi thề, đứng dậy quay lại phòng bên cạnh. Cảnh sát hình sự luôn tự hào là từng trải nhiều, nhưng kẻ tình nghi dám trang điểm trước tấm gương một chiều kia, thì đây thực sự là lần đầu tiên anh gặp phải.

Hạ Tập vừa vào cửa, Thiệu Lân không đề cập đến sự mất bình tĩnh vừa rồi, mà hỏi ngay: "Cái cốc cà phê đó đâu? Các anh tìm thấy rồi à? Có thể xác định fluoxetine được bỏ vào cà phê không?"

Hạ Tập híp mắt lại, giọng mang theo đe dọa: "Thiệu Lân, quy tắc của căn phòng này là tôi hỏi, cậu trả lời, không có lựa chọn thứ hai. Bây giờ, tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, hộp fluoxetine hydrochloride mà cậu mua, cậu đem đi làm gì?"

"Không liên quan đến vụ án, tôi từ chối trả lời."

Thái độ của Thiệu Lân quá đỗi chính đáng, khiến Hạ Tập nghẹn lời - Cái quái gì mà không liên quan đến vụ án chứ?!

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Hạ Tập: "Nói thật, chuyện liệu có ai bỏ fluoxetine vào cốc cà phê hay không, tôi còn muốn biết câu trả lời hơn cả anh Hạ Tập."

Nhưng rất nhanh, đáy mắt cậu lướt qua một tia thất vọng: "Không, các anh không tìm thấy cái cốc cà phê đó... Che giấu điểm chứng cứ này không có lợi gì cho cảnh sát cả. Nếu các anh có, đã sớm lấy điểm này ra đánh tôi rồi. Vì vậy, các anh không có."

Hạ Tập thở dài trong lòng.

Họ thật sự không có.

Theo camera giao thông mà họ truy tìm được, phía trước xe máy điện có một vị trí cắm cốc đồ uống. Cốc cà phê Rox đặt ở đó, cả người lẫn xe cùng lật xuống hồ. Đến khi các bộ phận liên quan vớt xe máy điện lên, đã là 3-4 giờ sau, nắp cốc không biết đã đi đâu, cốc giấy vẫn còn kẹt ở vị trí đó, nhưng đã bị ngâm mềm, bị nước hồ cuốn sạch sẽ rồi.

Thiệu Lân nhíu mày: "Để hoàn thành chuỗi logic về việc đầu độc bằng cà phê, cái cốc cà phê đó là bằng chứng quan trọng nhất. Nếu các anh không thể xác định chắc chắn trong cà phê có fluoxetine, thì rất có khả năng người giao hàng đã sử dụng loại thuốc này qua con đường khác."

Tất nhiên cảnh sát cũng đã cân nhắc đến điểm này: "Fluoxetine là thuốc kê đơn được kiểm soát nghiêm ngặt, rất dễ tra cứu hồ sơ. Chúng tôi có đủ bằng chứng để chứng minh rằng không có ai xung quanh La Vĩ mua thuốc, thậm chí không có ai làm việc trong lĩnh vực y tế, dược phẩm hay sinh hóa."

Hiện tại manh mối duy nhất có thể liên quan chính là thông tin từ Thiệu Lân.

Thiệu Lân suy nghĩ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Nồng độ N-desmethyl fluoxetine trong máu nạn nhân là bao nhiêu?"

Hạ Tập sững người.

Thiệu Lân nhanh chóng nhận ra sự bối rối thoáng qua trong mắt anh, lập tức hiểu ra.

"Desmethyl fluoxetine là sản phẩm chuyển hóa của fluoxetine qua gan CYP2D6." Thiệu Lân bình tĩnh nói: "Nhưng các thông số động học của nó, như thời gian bán hủy, Tmax, hoàn toàn khác với fluoxetine. Fluoxetine chỉ mất khoảng 6 giờ để đạt đỉnh trong máu, trong khi desmethyl fluoxetine mất vài ngày."

Dưới ánh đèn lạnh của phòng thẩm vấn, dù đang ở vị trí của nghi phạm, nhưng hiện tại Thiệu Lân lại trở thành người chủ động: "Nồng độ đỉnh của cả hai gần như nhau. Nói cách khác, chỉ cần tính tỷ lệ nồng độ fluoxetine và desmethyl fluoxetine trong máu nạn nhân, thì có thể xác định được thời điểm nạn nhân dùng thuốc. Nếu tỷ lệ lớn hơn 1 nhiều, cốc cà phê đó mới thực sự đáng nghi; nếu tỷ lệ gần bằng 1, có nghĩa là nạn nhân đã dùng thuốc này trong thời gian dài; nếu tỷ lệ nhỏ hơn 1 nhiều, có thể tính được anh ta đã ngừng thuốc từ vài ngày trước."

Hạ Tập nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt thay đổi nhiều lần, từ bối rối đến kinh ngạc, kính nể, và cuối cùng lại quay về bối rối.

Thiệu Lân không chắc chắn về ý nghĩa của biểu cảm đó, thận trọng hỏi: "Anh có hiểu không?"

Hạ Tập: "..." Sự khinh thường trong mắt cậu là sao?

"Để tôi đưa ra một ví dụ khác nhé." Thiệu Lân chớp mắt, hít một hơi sâu, đột nhiên nói chậm lại: "Anh cứ... Coi fluoxetine như một con... thỏ trắng lớn!"

Hạ Tập: "..."

Thiệu Lân dùng ngón trỏ và ngón giữa đặt trên bàn nhảy lên hai bước, nói bằng giọng như đang dỗ trẻ mẫu giáo: "Sau khi ăn thỏ trắng vào, 6 giờ sau nó sẽ đạt đỉnh trong máu, đồng thời, thỏ trắng sẽ vừa biến mất, vừa biến thành kẹo sữa. Chúng ta có thể tính tỷ lệ giữa thỏ trắng và kẹo sữa—"

"Dừng dừng dừng dừng dừng tôi hiểu rồi!" Hạ Tập tông cửa chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng bên cạnh, anh nghe thấy Khương Mạt đang từ tốn dạy bảo nhân viên mới: "Thấy chưa, đây gọi là không chuẩn bị đầy đủ trước. Thông tin từ pháp y vẫn chưa đầy đủ mà đã vội vàng chạy đi thẩm vấn, cả quá trình bị người ta đuổi theo mà đánh. Vì vậy, Tinh Tinh này, em nhớ kỹ, trước khi bước vào căn phòng này, thông tin trong tay nhất định phải đầy đủ."

Diêm Tinh Tinh nhìn Khương Mạt với ánh mắt ngưỡng mộ, gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Hạ Tập ấm ức: "Không phải, đội phó, là bên giám định pháp y không trả lời tin nhắn của tôi."

Khương Mạt lạnh lùng liếc anh một cái: "Cậu tự xem xét lại bản thân đi."

"Ơ, tôi làm sao ạ?" Hạ Tập lập tức càng thêm ấm ức: "Vụ án này không cho kết thúc, theo đuổi điều tra có vấn đề gì chứ?"

"Tôi trách cậu vì chuyện này sao? Xây dựng mối quan hệ tốt với người ta khó lắm à? Không có việc gì mà một bữa lẩu không giải quyết được, nếu có, thì mua thêm cho người ta một ly trà sữa." Khương Mạt liếc anh một cái, nhưng vẫn lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

Trung tâm giám định pháp y không phải là chuyên dụng cho cục. Hầu như tất cả các giám định tư pháp ở thành phố Yến An, cũng như các vụ án lớn ở các huyện nhỏ xung quanh đều chạy đến đó. Các pháp y vốn đã bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, mỗi ngày đều khám nghiệm tử thi liên tục, Hạ Tập là người được cục trưởng cục cảnh sát thành phố rất quan tâm, nếu không thì bây giờ thi thể của La Vĩ vẫn còn đang xếp hàng.

Kết quả là, theo quy trình bình thường, báo cáo này thuộc loại "đột tử do tim mạch không có bệnh lý rõ ràng", nhưng lại bị Hạ Tập chặn lại để điều tra. Do nồng độ fluoxetine trong cơ thể nạn nhân không phải là nồng độ gây tử vong, vụ án này cũng không thuộc loại án lớn hay nghiêm trọng, pháp y không muốn tốn nhiều thời gian, nên tạo ra sự không vui, kéo dài việc kiểm tra lại, ngoại trừ nồng độ định lượng fluoxetine trong dạ dày và máu, họ không cho Hạ Tập thêm bất kỳ phản hồi nào.

Tuy nhiên, đội phó cảnh sát xinh đẹp có giọng nói ngọt ngào, uy tín rất cao, một cuộc điện thoại qua, bên kia liền phản hồi ngay. Tổ trưởng pháp y đích thân nể mặt, đảm bảo sẽ có kết quả sau hai giờ nữa.

...

Hạ Tập quay lại phòng thẩm vấn, cười hơi ngượng ngùng: "Xin lỗi nhé Thiệu Lân, có lẽ còn phải làm phiền cậu ngồi thêm một lúc nữa. Kết quả sẽ ra ngay thôi."

Thiệu Lân liếc anh một cái, không nói gì.

"Ừm... Sao cậu biết nhiều về fluoxetine vậy?"

Thiệu Lân lạnh lùng đáp: "Chỉ là liên quan đến chuyên ngành của tôi thôi."

Hạ Tập cười xòa: "Đúng đúng."

Ngay lúc đó, anh đột nhiên nhận ra rằng cốc trà trên bàn của Thiệu Lân vẫn còn đầy, để đến lúc này chắc đã nguội rồi, không nhịn được mở miệng: "Ủa? Nói chuyện cả đêm rồi, cậu không khát à? Tôi nghe giọng cậu đã khàn rồi, uống một ngụm nước đi? Hay là tôi đi pha cho cậu một cốc mới nhé?"

Thiệu Lân liếc nhìn cốc trà, lắc đầu.

"Ôi trời." Hạ Tập đột nhiên nhớ ra, nhìn cậu như thấy ma: "Cậu không đến mức nghi ngờ cả trà trong cục của chúng tôi chứ?"

Hạ Tập bước lên phía trước, với tay uống một ngụm: "Không sao mà, đúng không? Cậu xem, tôi đã thử độc cho cậu rồi."

Thiệu Lân nhìn anh, vừa tức vừa buồn cười, nói rằng mình không phải nghi ngờ, nhưng vẫn không có ý định uống.

Hạ Tập hoàn toàn không tin.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, anh chạy lên tầng ba, lấy chai nước suối Nông Phu Sơn Tuyền cuối cùng dùng để hiếu kính lãnh đạo từ dưới bàn làm việc của mình ra, đặt mạnh trước mặt Thiệu Lân: "Thế cái này thì sao, cái này cậu uống không, công chúa?"

Thiệu Lân chớp mắt, lập tức không khách sáo với anh nữa, những ngón tay thon dài vặn nắp chai, "ực ực ực" uống gần nửa chai: "Cảm ơn."

Hạ Tập: "... Tôi thực sự phục cậu rồi."

Hai giờ sau, Khương Mạt gửi cho Hạ Tập một bức ảnh báo cáo: "Trưởng ban pháp y Úy tự mình chạy sắc ký lỏng hiệu năng cao*."

*Còn được gọi là Sắc ký lỏng áp suất cao. Là một kỹ thuật trong hóa phân tích dùng để tách, nhận biết, định lượng từng thành phần trong hỗn hợp. ( truyện trên app T Y T )

— Tỷ lệ fluoxetine và desmethyl fluoxetine trong máu của La Vĩ, đúng như Thiệu Lân đã nói, ổn định ở mức khoảng 1:1. Mà La Vĩ uống cà phê lúc 6 giờ, xảy ra chuyện lúc 9 giờ tối, trong vòng 3 giờ, tuyệt đối không đủ để tạo ra nhiều desmethyl fluoxetine như vậy trong cơ thể.

"Fluoxetine là một loại thuốc cần phải dùng lâu dài mới có hiệu quả, tỷ lệ này có thể ổn định ở mức 1, cho thấy La Vĩ đã uống thuốc này ít nhất một tuần, nguồn gốc không thể là cốc cà phê đó." Thiệu Lân đứng dậy, bình tĩnh nhìn Hạ Tập: "Tôi có thể đi được chưa, cảnh sát Hạ?"

"Được được, thực sự xin lỗi, rất cảm ơn sự hợp tác của cậu." Hạ Tập lấy mấy tờ giấy ra, gật đầu và cúi người liên tục: "Đúng đúng đúng, phiền cậu ký tên ở đây, mời lối này."

Khi Thiệu Lân lấy lại đồ đạc cá nhân, Hạ Tập vẫn như con chó nhảy tưng tưng theo sau cậu: "Thiệu Lân, Thiệu Lân, nửa đêm khó bắt taxi, tôi tiện đường chở cậu một đoạn nhé?"

Thiệu Lân thậm chí không thèm nhấc mí mắt, lạnh nhạt từ chối: "Không cần."

Nhưng có vẻ như Hạ Tập bẩm sinh đã không hiểu thế nào là "khoảng cách giữa người với người", giống như một chú chó Husky lông xù, không quan tâm người khác có thích hay không, cứ thế dùng mũi húc vào người ta. Hơn nữa, rõ ràng chỉ có một mình anh, nhưng lại có thể tạo ra hiệu ứng như mười con Husky nhảy nhót.

"Thầy Thiện, chắc cậu không giận tôi đấy chứ? Tối nay thật sự rất xin lỗi, làm phiền cậu đến muộn như vậy, cho tôi một cơ hội bù đắp nhé, tài xế chuyên nghiệp Hạ Tập đây, ghế VIP xe cảnh sát, trên xe tôi còn có nước khoáng, loại chưa mở nắp đâu—"

Thiệu Lân đau đầu, không thèm để ý đến anh, quay người bỏ đi.

Lòng tốt của Hạ Tập bị từ chối thảm hại, lầm bầm một tiếng đầy ấm ức.

Lúc 3 giờ sáng, sảnh lớn của đồn cảnh sát vẫn nhộn nhịp.

Vào nửa đêm, một hộp đêm trong khu vực xảy ra vụ ẩu đả, có kẻ say rượu đập chai vào đầu người khác, kết quả vụ việc trở nên nghiêm trọng, hai bên cầm dao chém nhau đến đổ máu. Lúc này cả một phòng VIP đều bị giải hết về đồn, một đám con gái trang điểm đậm đang xếp hàng làm biên bản. Có vài cô liếc mắt nhìn lung tung, thấy Thiệu Lân thì không nhịn được hào hứng thì thầm với bạn bè.

Những ánh mắt như vậy khiến Thiệu Lân không thoải mái, cậu cụp mắt xuống, kéo cao khăn quàng cổ lên một chút, nhanh chóng bước vào cái lạnh se sắt của mùa xuân ngoài cửa.

Cậu vừa bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, đã cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Nhiều lúc, trực giác về nguy hiểm của con người thường chỉ là chuyện xảy ra trong tích tắc. Thiệu Lân theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía bóng tối dưới cột đèn đường bên kia đường — có một người đàn ông to lớn đang đứng đó, đội mũ lưỡi trai.

Ánh sáng quá tối, Thiệu Lân không thể nhìn rõ diện mạo của đối phương, nhưng cậu biết rõ một cách nhạy bén rằng, người đó đang nhìn chằm chằm vào mình bằng ánh mắt dò xét.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp