Lưu ý:

1. Bối cảnh hiện đại giả tưởng, hệ thống cảnh sát được xây dựng lại, một số chức vụ không dựa trên tình hình thực tế của đất nước, như cố vấn tâm lý tội phạm, đội cứu hộ con tin, v.v. Không cần quá chú trọng vào các thiết lập này.

2. Giai đoạn đầu, trí tuệ chủ yếu đến từ thụ, còn công chỉ là một kẻ bạo lực đơn thuần, [Chó Husky thuần chủng], thuần túy, cực kỳ thuần túy!

3. Phá án chủ yếu dựa vào pháp y/kỹ thuật hình sự/điều tra quy mô lớn, thỉnh thoảng có phân tích tâm lý, [tâm lý học không đóng vai trò quá lớn trong việc phá án].

4. Tôi ủng hộ mọi người đưa ra ý kiến khác nhau, nhưng khi trao đổi xin hãy tôn trọng lẫn nhau, không nên công kích cá nhân. Quan điểm của nhân vật không đại diện cho quan điểm của tác giả.

Những điểm khác sẽ bổ sung sau, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Ầm ầm ----

Một tiếng nổ lớn vang lên trên biển, tia chớp xé toạc bầu trời đen kịt. Trong chớp mắt, biển nổi giận sáng như ban ngày. Tầm nhìn của Thiệu Lân chao đảo dữ dội, ở xa xa, chiếc thuyền cứu sinh màu cam chở hơn chục hành khách đang nhấp nhô dữ dội trên sóng.

Lại một tiếng sấm nổ vang, chiếc thuyền nhỏ đột nhiên bốc cháy thành một quả cầu lửa, đồng tử của cậu co lại thành một cái kim trong tích tắc. Tiếp đó, tiếng nổ liên tiếp vang lên, tai Thiệu Lân chỉ còn nghe thấy tiếng ồn tần số cao, thính giác tạm thời mất đi. Khí nóng và sóng biển đập mạnh vào thân tàu, boong tàu bị sóng lớn nhấc lên, gần như vuông góc với mặt nước, cậu bất ngờ đập đầu vào lan can, mũi đầy mùi tanh và mùi gỉ sắt.

Nước biển lạnh giá ập vào màng nhĩ, tất cả trở lại im lặng.

Thiệu Lân nín thở, cố gắng đạp chân trong đáy biển lạnh lẽo, nhưng tay chân như bị dây leo quấn chặt, kéo cậu không cho nổi lên. Thiệu Lân vùng vẫy điên cuồng, cảm giác ngộp thở trong phổi ngày càng mãnh liệt, ngực như bị đè nặng hàng tấn đá, nhưng cậu vẫn không ngất đi vì cạn kiệt oxy.

Đột nhiên, mọi thứ dừng lại, một vật kim loại lạnh lẽo chĩa vào trán cậu.

Trước mắt Thiệu Lân không có gì, nhưng cậu biết đó là nòng súng. Cảm giác lạnh lẽo và trơn nhẵn lướt qua các đường nét trên khuôn mặt cậu, cuối cùng dừng lại trên má và liên tục vuốt ve. Động tác đó thân mật đến lạ, giống như bàn tay của một người mù, vuốt ve người yêu đã mất mà tìm lại được.

"Cậu đến đây, tôi sẽ thả một nhóm con tin." Giọng người đàn ông mang theo sự khàn đặc của thuốc lá và rượu, đầy yêu thương và dịu dàng, thậm chí còn mang chút quyến rũ: "Chỉ có cậu thôi, A Lân."

Cảm giác run rẩy không kiểm soát được lan qua từng đốt sống xuống cột sống, và điều khiến cậu tuyệt vọng hơn cả sự run rẩy đó là sự mong đợi bí mật, không muốn thừa nhận, và cũng chưa bao giờ được xác nhận trong tâm hồn cậu.

Anh là ai? Rốt cuộc anh là ai!

Thiệu Lân vùng vẫy như điên dại, cố gắng thoát khỏi xiềng xích vô hình, cố gắng xé toạc bóng tối vô tận trước mắt, cố gắng nhìn thấy chủ nhân của khẩu súng đó. Nhưng trong thế giới trống rỗng, câu trả lời duy nhất cho cậu chỉ là một tiếng "cạch" gọn gàng ----

Lên đạn.

"Cậu thật làm tôi thất vọng." Người đàn ông đó lạnh lùng nói.

...

"Reng ----"

Thiệu Lân giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, lồng ngực phập phồng dữ dội. Những ngón tay trắng bệch đang nắm chặt cổ áo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trong phòng vẫn còn vương lại mùi gỗ đàn hương an thần, đồng hồ báo thức kêu inh ỏi như thúc giục, nhưng người đàn ông không hề phản ứng.

Ánh sáng ban mai xuyên qua rèm cửa, phủ một tầng ấm áp trên chăn màn sạch sẽ, nhưng không thể làm tan biến cái lạnh thấu xương trong đáy mắt cậu.

Một lúc sau, Thiệu Lân cố gắng quay đầu, nhìn về phía tấm thiệp nhỏ cậu tự viết cho mình đặt bên đầu giường, nét chữ đen sắc nét và thanh tao: [Sinh hoạt đúng giờ, làm việc bình thường]. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Người đàn ông hít sâu một hơi, rồi mới tắt chuông báo thức đang rung liên tục, đứng dậy, vô cảm đi tắm nước lạnh.

Sau khi rửa mặt xong, Thiệu Lân nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương. Có lẽ vì ngủ không ngon, dưới mắt có hai vệt thâm xanh, nước chảy dọc theo mái tóc ướt, chảy xuống sống mũi thẳng tắp của cậu.

Trong gương, khuôn mặt người đàn ông vốn gầy, đường nét lạnh lùng sắc sảo, trông không dễ gần gũi, nhưng lại có đôi mắt chuẩn đào hoa, mi mắt cong cao, đuôi mắt uốn cong dịu dàng quyến rũ. Cậu có một phần tư dòng máu ngoại quốc, màu mắt hơi nhạt, dưới ánh đèn trắng, xung quanh đồng tử như có cát hổ phách đang chảy.

Khi nhìn vào gương, trong mắt Thiệu Lân chợt lóe lên một tia ghê tởm, như thể không muốn nhìn chính mình thêm một giây nào nữa. Cậu cúi đầu mở hộp kính áp tròng. Khi ngẩng lên, biển cát lưu động đã ẩn sau lớp ngụy trang màu nâu sẫm, toàn bộ sự sắc bén như lưỡi dao đã được thu vào vỏ, trở nên mờ nhạt và yên phận, không khác gì người bình thường.

Cuối cùng, Thiệu Lân đeo một cặp kính gọng đen bình thường, hòa mình vào dòng người tấp nập trên đường phố như bao nhân viên văn phòng khác ở thành phố Yến An.

Số 389 đại lộ Hoài Nam, Trung tâm dịch vụ Sức khỏe Tâm lý Duyệt An.

Hôm nay, quầy lễ tân đặc biệt nhộn nhịp - toàn một màu áo sơ mi xanh, các viên cảnh sát ngồi thành từng nhóm, cúi đầu điền vào bảng đánh giá tâm lý.

Để tích cực hưởng ứng lời kêu gọi "Tăng cường công tác vệ sinh tinh thần, nâng cao sức khỏe tâm lý toàn dân" của thành phố, Khoa tâm lý đại học Yến An đã đảm nhận công việc đánh giá áp lực nghề nghiệp cho nhân viên cảnh sát và lính cứu hỏa của thành phố, nhằm phát hiện những nhóm "nguy cơ cao" mắc bệnh tâm lý và can thiệp khoa học sớm.

Hôm nay là ngày cảnh sát quận Tây thành phố Yến An tham gia đánh giá.

Ánh mắt Thiệu Lân lướt qua phòng chờ, cuối cùng dừng lại ở một người. Người đàn ông không mặc đồng phục cảnh sát, vóc dáng đặc biệt nổi bật - đầu cạo ngắn, vai rộng, đường nét cơ bắp đầy đặn, chỉ cần ngồi tự nhiên như vậy đã toát lên vẻ góc cạnh rắn rỏi. Hơn nữa, trong khi mọi người đều đang chăm chú điền phiếu, thì chỉ có anh ta là gác bút lên tai, đặt phiếu trên đùi, cầm điện thoại ngang, chăm chú chơi game.

Vừa chơi, anh ta vừa lẩm bẩm: "Chết tiệt, bị tập kích rồi! Sao lại có người ở đây? Aaaa tôi còn chưa kịp nhặt vũ khí! Khoan đã, đối phương có vẻ đang cầm súng lục. Cầm súng lục mà dám bắn đại ca của mày à?"

"Nào, nhóc con, để anh cho cưng thấy thế nào là chống đạn." Chỉ thấy ngón cái anh ta thao tác như bay: "Bắn đi, cho cưng bắn đấy, nào, có bản lĩnh thì bắn chết anh đi! Cầu xin cưng, bắn, chết, anh, đi!"

Bên cạnh anh ta, một nữ cảnh sát trẻ ngẩng đầu lên: "Đội trưởng, đừng đưa ra yêu cầu kỳ quặc với đối thủ."

"Yêu cầu này có gì kỳ quặc chứ? Đại ca của cưng—" Đột nhiên hai tay người đàn ông khựng lại, một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phòng chờ: "Đệt?! Tôi chết rồi???"

Sau một thoáng im lặng: "Xin lỗi, làm phiền rồi. Ván sau chắc chắn sẽ được."

"Đội trưởng.” Cô gái trẻ nhăn cả mặt lại, hạ thấp giọng: "Anh đừng chơi ván sau nữa! Anh nhìn cái phiếu này đi, một trăm hai mươi câu hỏi đấy!"

"Cô không thật sự đang trả lời nghiêm túc đấy chứ? Không phải chứ?" Người đàn ông ghé đầu lại gần, nhíu mày: "Diêm Tinh Tinh, cô dùng ngón chân mà nghĩ xem, điền vài tờ giấy, hỏi vài câu, có thể phát hiện ra vấn đề tâm lý của người ta thì người đó phải ngu đến mức nào! Cô nói xem những nhà tâm lý học đó, cả ngày chỉ ngồi trong văn phòng, bảo họ thêu thùa tôi còn tin, bảo họ đánh giá bọn mình? Tin được chắc?"

"Hừ, lãng phí thời gian. Thà tôi đi bú top 1 còn hơn.”

Nghe vậy, Thiệu Lân khẽ nhíu mày, không hài lòng nhìn người đó một cái, rồi quay đầu bước vào văn phòng. Trên bảng trắng vẽ một bảng phân ca khổng lồ, hầu hết các vị trí tư vấn viên đã trống.

Đây là lần hợp tác đầu tiên giữa cục cảnh sát thành phố và khoa tâm lý đại học Yến An. Theo kế hoạch, sau khi điền phiếu xong, người đến sẽ có một cuộc trò chuyện ngắn với tư vấn viên, nếu không phát hiện tín hiệu nguy hiểm, mọi người sẽ về nhà.

Là một trong những người phụ trách dự án, Thiệu Lân mở tài liệu, bắt đầu viết báo cáo trước.

Chẳng bao lâu sau, bỗng nghe tiếng bước chân gấp gáp từ xa đến gần, cửa văn phòng bị đẩy "rầm" một cái. Một nữ tư vấn viên trẻ chạy vào, gọi với giọng đáng thương: "Thầy Thiệu ơi!"

Thiệu Lân ngẩng đầu lên.

"Chỗ em có... Có một đồng chí chọn một trăm hai mươi câu hỏi toàn C." Khuôn mặt xinh đẹp của cô nhăn thành một cục: "Thế... Thế này tính sao đây ạ?"

Thiệu Lân lạnh nhạt mở miệng: "Bảo anh ta làm lại."

"Em đã nói rồi." Cô gái trẻ cắn môi dưới, nháy mắt ủy khuất: "Anh ta… Anh ta cứ đấu võ mồm với em. Anh ta còn nói hồi học đại học, anh chọn toàn C vẫn tốt nghiệp được. Chết tiệt, em nói không lại anh ta, bực mình chết đi được!"

Thiệu Lân: "..."

Cậu hất cằm, ra hiệu cho đối phương đặt hồ sơ lên bàn mình: "Để đó tôi xử lý."

"Cảm ơn thầy Thiệu!" Cô gái trẻ lập tức tươi cười rạng rỡ.

Thiệu Lân liếc nhìn hồ sơ - trùng hợp thật, chẳng phải là gã ngu ngốc chơi game vừa nãy sao?

Đội hình sự cảnh sát quận Tây thành phố Yến An.

Hạ Tập.

Ngón trỏ thon dài của Thiệu Lân lướt qua hồ sơ, đầu ngón tay dừng lại trên tấm ảnh thẻ đồng phục cảnh sát của người đàn ông, gõ nhẹ. Người này có ngũ quan ngay ngắn, lông mày kiếm mắt sao, đẹp trai đến mức không thể chê vào đâu được. Thiệu Lân cười lạnh trong lòng, đáng tiếc là đầu óc không được tốt.

...

Thiệu Lân còn chưa đi đến phòng chờ, đã nghe thấy từ xa có một giọng nói ồm ồm liên tục gọi "chị ơi em ơi", khiến hai cô thư ký nhỏ ở quầy lễ tân cười khúc khích: "Cảnh sát Hạ à, dù anh có bôi mật vào miệng, chúng tôi cũng không thể để anh đi được. Cầu xin bọn tôi vô ích thôi!"

Thiệu Lân gõ gõ khung cửa: "Hạ Tập."

Người đàn ông đang tựa vào quầy lễ tân quay đầu lại, đưa mắt nhìn người mới đến từ trên xuống dưới, lười biếng nheo mắt: "Ồ, tôi nói đơn vị các anh này, có phải tuyển dụng dựa vào nhan sắc không? Người nào cũng đẹp như tiên giáng trần vậy."

Hai cô gái trẻ lại cười không ngớt, chỉ có Thiệu Lân là mí mắt cũng không thèm nhấc lên, lạnh nhạt nói: "Theo tôi vào phòng 302."

"Này này này, bác sĩ, đợi tôi với, thương lượng một chút đi…"

Thiệu Lân ngắt lời: "Tôi không phải bác sĩ."

Hạ Tập xua tay rất thờ ơ: "Gọi bác sĩ cho thuận miệng thôi mà. À mà cái này phải mất bao lâu vậy? Tôi vốn tưởng điền xong một tờ giấy là có thể về rồi, trên tay còn nhiều việc lắm..."

"Trùng hợp thay, tôi cũng vậy." Thiệu Lân đẩy cửa phòng tư vấn, dùng tay làm một tư thế "mời".

Sống mũi cậu rất cao, hốc mắt hơi sâu, nhìn từ bên cạnh, cảm giác đường nét rất mạnh mẽ. Ngay khi Thiệu Lân nghiêng đầu, Hạ Tập bỗng nhiên cảm thấy có một chút quen thuộc không rõ nguyên do. Cũng không phải là ngũ quan gì đó, chỉ là một cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời anh lại không nói được đã gặp ở đâu.

Thiệu Lân bắt tay với anh: "Ngồi ở đâu cũng được."

Nhưng Hạ Tập đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vài cái, rồi mới chậm rãi ngồi xuống.

Nhà tư vấn cầm bút lên, lật một trang trên tấm bìa kẹp, tạo một nụ cười chuyên nghiệp: "Gần đây cảm thấy thế nào, ăn uống có ngon miệng không?"

Giọng nói của cậu trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại rất dịu dàng, khiến người ta nghe rất thoải mái.

"Rất tốt, chỉ cần là tiệm bánh bao Cẩu Đản bên cạnh cục chúng tôi, tôi có thể ăn một lúc mười cái bánh bao thịt măng tươi!" Nụ cười của Hạ Tập toát ra một vẻ ngốc nghếch khó tả. Anh ngó đầu ngó cổ nhìn chằm chằm vào bút của Thiệu Lân, trông như một con chó Husky đang xin ăn: "Bác sĩ à, tôi thực sự rất khỏe mạnh, cậu cho tôi qua luôn đi?"

Dường như Thiệu Lân không nghe thấy nửa câu sau, tiếp tục hỏi: "Còn giấc ngủ thì sao? Ban đêm ngủ có ngon không?"

"Cũng tốt! Mỗi ngày lên giường là ngủ ngay, ngủ như chết ấy, sáng dậy chẳng phải là thức dậy nữa, mà là đội mồ sống lại."

"Gần đây có gặp ác mộng không?"

"Có!" Vừa nhắc đến chuyện này, Hạ Tập liền tỏ vẻ ấm ức: "Tối qua tôi mơ thấy mình mua một thùng kem Häagen-Dazs, nhưng bị con chó ăn trộm mất! Bác sĩ, cậu có biết giải mã giấc mơ không? Cái này có ý nghĩa quái gì vậy?"

Cơ mặt của Thiệu Lân hơi cứng lại, nhưng vẫn cười không chút sơ hở: "... Ý tôi là, liên quan đến công việc."

Nếu là nhân viên văn phòng thì còn đỡ, theo kinh nghiệm trước đây, những người làm việc tại hiện trường thường gặp vấn đề này nghiêm trọng nhất. Ban đầu, tất cả đều không chịu thừa nhận, nhưng nhiều khi, việc trốn tránh câu trả lời mới chính là vấn đề thực sự.

"Công việc à?" Hạ Tập chớp chớp mắt, có vẻ rất lý lẽ: "Tôi làm việc không có gì phải hổ thẹn, tại sao lại gặp ác mộng chứ?"

Thiệu Lân ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt sáng ngời của đối phương, tim cậu như thắt lại, cảm giác như bị kim châm vào.

Đúng vậy, đương nhiên anh không có gì phải hổ thẹn.

Nhưng, không có gì phải hổ thẹn không có nghĩa là không hối hận, không sợ hãi. Nó không có nghĩa là anh sẽ không nhớ lại những người đã bỏ lỡ, những câu trả lời không có đáp án, những sai lầm không thể cứu vãn khi tỉnh giấc giữa đêm khuya...

Thiệu Lân im lặng một lúc, mới nhận ra cảm xúc trong lòng mình thực ra là ghen tị. Cậu vừa định mở miệng nói tiếp, thì đúng lúc đó, từ tầng dưới vang lên tiếng hét của một người phụ nữ: "Bắt cướp đi!!!"

Sau đó là tiếng va chạm "loảng xoảng" liên tiếp.

Hạ Tập cảnh giác vểnh tai lên, đứng dậy bước một bước đến bên cửa sổ.

Cửa chính của phòng khám sức khỏe Yến An hướng ra đại lộ Hoài Nam, còn cửa sổ này hướng về một khu dân cư cũ, không xa có một khu chợ khá nhộn nhịp. Hạ Tập đẩy cửa sổ ra nhìn, chỉ thấy cuối con hẻm, có bà cô mới mua rau xong vừa la hét vừa đuổi theo, còn phía trước thì có một người đàn ông thấp bé đang chạy thục mạng, rồi nhảy lên một chiếc xe điện.

"Sao lại đi cướp ví của người ta như thế!"

"Bắt cướp đi!!!"

"Đồ mặt dày! Có ai không!!!"

Thiệu Lân mơ hồ đoán được anh định làm gì, đứng dậy định ngăn lại: "Anh đừng—"

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Hạ Tập thấy chiếc xe điện đang phóng nhanh về hướng này, một tay chống lên bậu cửa sổ, nhanh nhẹn nhảy ra ngoài.

Họ đang ở tầng ba!

Thiệu Lân chạy đến cửa sổ, chỉ thấy Hạ Tập hai tay bám vào bậu cửa sổ, mũi chân đặt thẳng đứng vào tường, nhanh nhẹn trèo qua phía bên phải. Cánh tay anh nổi cơ bắp, toàn thân căng ra thành những đường nét khỏe khoắn. Hạ Tập quay đầu, nhắm chuẩn vị trí, hai tay buông ra, nhẹ nhàng rơi xuống máy điều hòa tầng hai. Sau đó anh nhảy xuống, một tay nắm lấy đáy giá đỡ máy điều hòa tầng hai, lắc lư trong không trung hai cái để giảm lực, rồi đáp xuống đất vững vàng.

Đúng lúc đó, chiếc xe điện chạy đến trước mặt anh.

Hạ Tập không dừng lại chút nào, lập tức lao ra, trông giống như một con báo đột ngột nhảy lên. Anh chạy nhanh theo kịp tốc độ của xe điện, một tay nắm lấy tay lái, một tay rút chìa khóa ra khỏi đầu xe, ném đi.

Chiếc xe điện dừng lại trong tiếng tắt máy.

Thiệu Lân đứng trên lầu im lặng nhìn. Chuỗi động tác của anh trôi chảy đến mức mang một vẻ đẹp như nước chảy mây trôi, như thể đã luyện tập vô số lần.

Tên cướp vẫn định chạy, nhưng gã căn bản không phải là đối thủ của Hạ Tập, chỉ trong chớp mắt đã bị khống chế, hai tay bị khóa ra sau lưng, mặt úp xuống đất.

Hạ Tập không nhịn được mà mắng: "Chạy đi? Còn chạy nữa không? Đi cướp ví ở đâu không được, lại chọn ngay đối diện cục cảnh sát! Tưởng mình cao to gan lớn, tự cao tự đại à?"

Một lúc sau, người phụ nữ bị cướp mới thở hổn hển chạy đến, vây quanh Hạ Tập và tên cướp.

"Tôi nhổ vào! Dám cướp đồ của tôi!"

"Cảm ơn cậu nhé, may mà cậu chạy nhanh!"

"Tôi vừa rút 2000 tệ ở ATM, để tôi đưa cậu 200 tệ..."

"Không được không được, cô cứ giữ lấy ạ!"

Hôm nay Hạ Tập ra ngoài là để tham gia kiểm tra, cũng không mang theo còng tay, nên xin một sợi dây giày của bà, trói chặt tên cướp lại.

Vừa trói anh vừa giáo dục: "Cậu xem cậu kìa, có tay có chân, lại còn trẻ như vậy! Làm gì không được, lại đi làm cướp! Mấy cô tiết kiệm số tiền này khó khăn lắm có biết không? Cậu cứ thế mà cướp của người ta, sao không có đạo đức gì hết vậy? Tôi thấy cậu làm việc này khá thành thạo nhỉ, là tội phạm quen tay phải không? Còn cái xe này là của cậu à? Màu hồng nhạt cỡ nhỏ thế này nhìn thế nào cũng là xe nữ, không phải cũng là đồ ăn trộm đấy chứ?"

Thấy cảnh sát Hạ liên tục nói một tràng không nghỉ, hoàn toàn không có ý dừng lại, tên cướp không nhịn được kêu lên thảm thiết: "Anh ơi, anh đừng lải nhải nữa, chúng ta nhanh gọn một chút được không!!!"

Khi Hạ Tập xử lý xong tên cướp, bà cô kia vẫn không chịu để anh đi.

"Cậu trai, tên cậu là gì? Cô nhất định phải cảm ơn cậu."

"Cậu trai, để lại thông tin liên lạc đi—"

"Đừng đừng đừng, tôi tên là... Tên là Cảnh sát Nhân dân! Phục vụ nhân dân là chuyện đương nhiên mà." Nói xong, Hạ Tập quay đầu, vẫy tay về phía tầng ba, hét to: "Bác sĩ, tôi đưa tên này về trước, chúng ta hẹn lần sau nói chuyện tiếp nhé?"

Thiệu Lân lặng lẽ cúi mắt.

Ánh nắng chói chang chiếu lên gương mặt anh, nụ cười của anh rạng rỡ như thế. Khóe mắt Hạ Tập cong lên hơi quá đáng, trong đó còn lấp lánh chút tinh nghịch vì thành công trốn tránh kiểm tra. Anh giống như một cây trúc non sau cơn mưa, đứng thẳng dưới ánh nắng, ngay cả bụng đầy những ý nghĩ xấu xa, cũng xấu xa một cách đường hoàng.

Thiệu Lân im lặng đóng cửa sổ lại, nắm chặt hồ sơ đánh giá không nhúc nhích. Nỗi đau nhói vừa rồi trong lòng từ từ biến thành cảm giác nghẹt thở lan tỏa, trong lồng ngực như có một luồng cảm xúc dâng trào dữ dội, nhưng lại không có chỗ để phát tiết, một nỗi ấm ức.

Cậu cũng muốn, được đứng dưới ánh nắng như thế.

Hay là nói, thực ra cậu, có điều gì đó hổ thẹn?

Cái câu nói hùng hồn "Hồi tôi học, chọn hết C vẫn tốt nghiệp được, sao lần này không cho tôi qua" của người họ Hạ nào đó lập tức xôn xao hết cả cục, đến nỗi vừa về đã bị đội trưởng mắng té tát.

Thế nên, chiều hôm đó, anh lại quay lại trung tâm.

Thiệu Lân vừa đẩy cửa phòng chờ ra, chỉ thấy một "chú chó Husky hình người" cao lớn vụt đứng bật dậy từ ghế, lao về phía cậu như kéo xe trượt tuyết: "Bác sĩ bác sĩ bác sĩ!"

Thiệu Lân theo phản xạ lùi lại một bước.

Giọng nói quen thuộc lại vang lên: "Tôi bị sếp phê bình giáo dục rồi! Cấp trên nói nếu tôi không qua được kiểm tra, sẽ không cho tôi sờ súng và không cho tôi đi công tác ở bên ngoài nữa. Tôi... Tôi xin lỗi vì hành vi cẩu thả khi điền mẫu sáng nay, nhưng việc nhảy cửa sổ tuyệt đối không phải để trốn tránh kiểm tra, đó là giúp đỡ người khác do tình thế bắt buộc mà, không phải lỗi của tôi đúng không haha—"

Thiệu Lân nở một nụ cười giả tạo mang tính chuyên nghiệp, ra hiệu "suỵt". Việc sàng lọc của cục đã kết thúc, phòng chờ đã trở lại lịch hẹn bình thường, lúc này hầu hết khách đến đều thích yên tĩnh.

Nhưng chú chó Husky vẫn không chịu im, tiếp tục chắp hai tay, cúi đầu khom lưng trước Thiệu Lân, trông giống như đang vái ông thần tài: "Hạ mỗ yêu nước, tận tụy với nghề, trung thực, thân thiện, văn minh, công bằng, dân chủ, hài hòa, ngoài việc nói hơi nhiều ra thì không có tật xấu gì. Xin tổ chức cho tôi một cơ hội nữa, lần này tôi nhất định—"

Giọng nói của anh rất có sức xuyên thấu, khiến không ít người trong phòng chờ liên tục ngoái nhìn, có người thậm chí còn nhíu mày. Đúng lúc đó, thư ký lễ tân bưng một đĩa trái cây vừa cắt xong đến, Thiệu Lân nhanh tay cầm tăm xiên một quả dâu tây, đưa đến trước mặt anh.

Ánh mắt láu lỉnh của chú chó Husky dừng lại trên quả dâu tây, thò đầu ra ăm một miếng.

Trong tích tắc, xung quanh trở nên yên tĩnh, thế giới hòa bình.

Nụ cười nơi khóe mắt Thiệu Lân trở nên chân thật hơn, cậu vẫy vẫy ngón tay: "Lại đây."

Chú chó Husky ngoan ngoãn đi theo cậu.

Vẫn là phòng tư vấn buổi sáng, Thiệu Lân trực tiếp đưa một bản báo cáo đánh giá ra.

Hạ Tập liếc nhìn, thấy dấu tích nhỏ bên cạnh là chữ [Đạt], lập tức rất vui mừng: "Vậy là xong rồi sao? Không cần điền biểu mẫu nữa? Cảm ơn bác sĩ!"

"Khoan đã." Thiệu Lân nhíu mày, đập bản báo cáo xuống bàn, lạnh lùng lên tiếng: "Tôi ký cho anh đạt, không có nghĩa là công việc kiểm tra này có thể qua loa đại khái được."

"Phòng tư vấn thường ngồi trong văn phòng, cũng không có nghĩa là họ không nhìn ra được gì." Thiệu Lân ngừng lại một chút: "Anh không phải xuất thân từ cảnh sát hình sự, mà là chuyển ngành từ cảnh sát đặc nhiệm, đúng không?"

Hạ Tập nhướn mày: "Ồ? Chỉ vì tôi bắt được một tên cướp vặt?"

"Không."

Thiệu Lân từ tốn trả lời: "Lúc bắt tay sáng nay, ngón trỏ bên tay phải của anh, lòng bàn tay từ ngón giữa đến ngón út đều có vết chai súng. Hiện nay ở thành phố, cảnh sát, thậm chí phần lớn binh lính đều không có nhiều cơ hội bắn súng. Khẩu súng nhỏ của anh đã bao lâu rồi không dùng, chắc anh tự biết. Vì vậy, trước khi làm cảnh sát hình sự, một là anh phục vụ trong quân đội chủ lực, hai là đến từ cảnh sát vũ trang."

Ánh mắt Hạ Tập hơi thay đổi, hiếm khi không nói gì.

"Những người đến phòng tư vấn lần đầu tiên, phần lớn sẽ nhìn vào khay cát, vì họ tò mò đó là cái gì. Một số người không biết giải tỏa cảm xúc như thế nào sẽ tiện tay cầm bóng giảm áp để chơi. Còn những người có tâm trạng khá trầm uất, thường ánh mắt mông lung, lấm lét. Nhưng phản ứng đầu tiên của anh lại là nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ ngay cả anh cũng không nhận ra, quan sát môi trường xung quanh đối với anh là một bản năng."

"Tương tự, sau khi phát hiện tên cướp, anh có thể ngay lập tức xác định được đường tẩu thoát, và còn quá thành thạo nữa. So với quân đội, cảnh sát vũ trang nhạy cảm hơn với môi trường đô thị. Cảnh sát vũ trang đặc nhiệm, đúng không?"

"Bác sĩ có hai bàn tay khéo léo đấy." Lúc này Hạ Tập cuối cùng cũng thấy hứng thú, chống khuỷu tay lên đùi, hơi nghiêng người về phía trước: "Cậu còn nhìn ra được gì nữa?"

"Hai mươi bảy tuổi, độ tuổi đỉnh cao của một chiến sĩ. Tại sao lại chuyển ngành? Lý do không ngoài bốn điều. Giải ngũ do bị thương, bị kỷ luật, không chịu nổi áp lực tinh thần, và gia đình. Rõ ràng anh không thuộc ba trường hợp đầu, nếu không sẽ không chuyển sang làm việc tại hiện trường của cảnh sát. Vậy thì là vì gia đình rồi." Thiệu Lân dừng lại một chút, nuốt xuống câu "Nhìn anh là biết không có vợ": "Là vì cha mẹ."

Câu khẳng định.

Hạ Tập há miệng, nhưng đông cứng ở hình chữ "O", hiếm khi không nói nên lời.

Cuối cùng Thiệu Lân cũng trút được cơn giận trong lòng.

Mục đích đã đạt được, cậu buông tay đưa bản báo cáo qua: "Được rồi. Anh có thể đi."

Ai ngờ, lúc này Hạ Tập lại thực sự không muốn đi nữa. Đôi mắt anh sáng long lanh, giống hệt chú chó Husky phát hiện ra món đồ chơi mới: "Bác sĩ, cậu đoán chuẩn quá. Hay là cậu xem tiếp cho tôi đi, khi nào tôi mới có vợ? Năm nay kiếm được tiền không? Khi làm việc ở bên ngoài có cách nào để tránh tai họa không? Mặc quần lót màu gì thì may mắn hơn? Có nên đeo mặt dây chuyền gì đó không?"

Thiệu Lân: "......"

Cậu nhìn về phía quả bóng giảm áp bên cạnh bàn trà, rất muốn nhét chúng vào miệng Hạ Tập.

01. Sai lệch

Tối qua Thiệu Lân ngủ không ngon, chiều hôm sau liền buồn ngủ. Cậu rời khỏi đơn vị lúc 5 giờ, tiện tay đặt bữa tối và cà phê mang đi, về nhà thì vừa lúc giao tới.

Ai ngờ, khi người xui xẻo, uống nước lạnh cũng mắc răng. Bữa tối đã giao đến lâu rồi, nhưng cà phê vẫn chưa thấy đâu. Thiệu Lân nhìn điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ, nhưng cà phê lại hiển thị "đã ký nhận" 20 phút trước. Cậu đành gọi điện cho shipper, nhưng được thông báo là đã gõ cửa không ai trả lời, nên cà phê đã để trước cửa rồi.

Thiệu Lân cúp máy, mở cửa ra xem, nhưng lại trống không.

Trong cơn bực bội, cậu trực tiếp yêu cầu hoàn tiền hủy đơn.

Chỉ vài giây sau, shipper lại gọi điện đến: "Anh ơi, có lẽ em đã để nhầm chỗ rồi! Đừng hủy đơn, xin anh, em sẽ đi tìm lại cà phê cho anh ngay."

Anh ta liên tục van xin: "Em đã bấm ký nhận rồi, nếu anh hủy đơn và nói không nhận được, em không chỉ bị phạt tiền mà còn mất luôn tiền thưởng tháng này. Anh ơi, anh làm ơn đi, đừng hủy được không ạ?"

Thiệu Lân: "..."

Tại sao người khác phải trả giá cho lỗi lầm của anh?

Một câu mỉa mai dâng lên đến môi, nhưng rồi lại bị Thiệu Lân nuốt xuống. Chỉ là một cốc cà phê hai mươi mấy đồng thôi, nhưng mỗi ngày shipper phải chạy trong mưa gió, mỗi đồng kiếm được đều không dễ dàng.

Vì vậy, cuối cùng cậu vẫn đồng ý: "Được."

Rất nhanh sau đó, shipper lại vội vàng chạy đến, tìm thấy cà phê rồi gõ cửa ầm ĩ: "Anh đẹp trai xin lỗi nhé, em bận cả ngày, thực sự quá mệt mỏi, rõ ràng là ở khu Tây mà em lại giao đến khu Đông. Ôi, thật sự xin lỗi anh."

Thiệu Lân nhìn chằm chằm vào túi giấy đựng đồ ăn, rơi vào im lặng.

Quán cà phê này sử dụng loại túi giấy hoạt hình nhiều màu sắc, tuy nhìn đẹp nhưng không có nắp đậy, hơn nữa, cà phê không giống trà sữa, chỉ có một nắp nhựa. Thiệu Lân nghĩ đến việc cốc cà phê này đã được để ở đâu đó 20 phút, cũng không biết có ai đi qua, nên bản năng cảnh giác dâng lên. Mặc dù về mặt lý trí, cậu cũng hiểu rằng, trong một khu dân cư tương đối an toàn, khả năng cà phê bị người khác "thêm đồ" gần như không tồn tại.

Ý nghĩ đa nghi chỉ cần bùng lên một tia lửa nhỏ, đã lan dọc sống lưng lách tách.

"Xin lỗi, tôi vẫn không muốn nữa." Thiệu Lân dừng lại một chút, rồi thêm một câu: "Tôi không yêu cầu hoàn tiền."

"Thế này thì—" Người vừa nãy nói như súng liên thanh đột nhiên trở nên ngượng ngùng, lắp bắp không nói nên lời: "Anh à, em... Em không có ý đó..."

"Không sao." Thiệu Lân lắc đầu: "Có thể phiền anh giúp tôi xử lý không?"

Shipper ấp úng mãi, cuối cùng lí nhí nói: "Anh ơi, anh thật sự không cần nữa ạ?"

Thiệu Lân bất đắc dĩ lắc đầu.

Chàng trai tội nghiệp: "Vậy em có thể uống không ạ? Khụ, hỏi vậy cũng hơi ngại. Một cốc cà phê ngon lành, vứt đi em cũng thấy tiếc. Tối nay em còn phải chạy đơn, thực ra cũng hơi buồn ngủ."

Thiệu Lân cười nhạt: "Nếu anh không ngại thì cứ tự nhiên."

"Ôi, cảm ơn anh, anh đúng là người tốt!"

Lúc đó Thiệu Lân không thể ngờ rằng, chỉ vì một cốc cà phê mà cậu sẽ bị đưa vào đồn uống trà. Tất nhiên, đó là chuyện sau này.

Ba giờ sau, trong camera giao thông, một chàng trai mặc đồng phục shipper lái xe đạp điện, không chút do dự vượt đèn đỏ, lao vào dải phân cách, cả người lẫn xe lật nhào xuống Hồ Hoa Dung trong công viên nhân dân số 3 thành phố Yến An.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play