Một tuần sau, Thiệu Lân vừa định tan làm thì bị một cuộc điện thoại "mời" đến đồn cảnh sát quận Tây. Không phải uống trà nói chuyện, mà là triệu tập chính thức.

Thái độ của nhân viên đều khá thân thiện, nhưng sau khi nộp đồ cá nhân, Thiệu Lân bị ném vào phòng thẩm vấn và bị bỏ mặc một mình ở đó.

Dù cậu có phạm tội hay không, họ vẫn để cậu đợi một lúc vào giờ ăn, không có nước, không có thức ăn, không có khái niệm thời gian, không ai nói chuyện.

Việc chờ đợi vô cớ có thể khiến người ta lo lắng, và còn khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Thiệu Lân quá quen thuộc với chiêu trò này rồi.

Trong không gian chật hẹp hầu như chẳng có gì, chỉ có một bộ bàn ghế cô đơn được hàn xuống sàn. Cậu nhìn quanh một vòng, ánh mắt di chuyển từ bức tường cách âm màu trắng ngà xung quanh đến tấm gương bên phải. Thiệu Lân biết đó không phải một tấm gương, mà là một tấm kính một chiều. Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại ở một góc trần nhà, nơi có một chiếc camera, như một con mắt âm u, đang nhìn chằm chằm vào cậu, đèn đỏ nhấp nháy.

Thiệu Lân biết có người đang quan sát cậu.

Mỗi cử động nhỏ của cậu, vô tình hay cố ý, đều sẽ bị đem ra phân tích dưới kính hiển vi. Cảm giác "bị theo dõi" này, theo bản năng gợi lên một số ký ức không mấy dễ chịu.

Ánh đèn lạnh trên đầu thật sự quá chói mắt.

Điều duy nhất đáng mừng có lẽ là cảnh sát không còn trói cậu vào loại bàn ghế hạn chế cử động. Thiệu Lân khoanh tay lại, nhắm mắt và dựa vào lưng ghế để nghỉ ngơi một chút.

Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ khoảng hai ba tiếng, ngay khi cửa phòng thẩm vấn được mở ra, Thiệu Lân bình tĩnh mở mắt.

Bên ngoài truyền đến giọng nói vui vẻ của Hạ Tập: "Thật trùng hợp, cậu Thiện, lại gặp nhau rồi!"

Chỉ thấy anh dẫn theo một nữ cảnh sát trẻ bước vào, "rầm" một tiếng ném tập hồ sơ trong tay lên bàn. Ánh mắt sắc bén như diều hâu của anh rơi xuống mặt Thiệu Lân, cười lạnh: "Ngủ ngon không, cậu Thiện?"

Thiệu Lân đối mắt với anh một cái, cảm thấy toàn bộ khí chất của người này đã thay đổi. Hạ Tập với đôi mắt sắc sảo, ánh mắt sắc bén, xung quanh toát ra áp lực không thể bỏ qua, giống như đã biến từ một chú chó Husky ngốc nghếch thành một con chó cảnh sát được huấn luyện bài bản. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Không hiểu tại sao, Thiệu Lân chợt nhớ đến một video ngắn "Husky và chó chăn cừu cùng thi đấu"mà cậu tình cờ lướt qua, đáy mắt lóe lên ý cười. Khi cậu cười, đôi mắt cong lên trông rất đẹp, như thể có ánh sáng rơi vào trong đó. Đến nỗi lòng cô cảnh sát trẻ liền nảy ra một dấu chấm hỏi nhỏ.

Mặc dù Diêm Tinh Tinh mới tốt nghiệp được vài tháng, nhưng có loại người nào trong phòng thẩm vấn mà cô chưa từng thấy qua? Người căng thẳng, lo lắng, bực tức, tức giận... Nhưng tại sao người này vừa gặp cảnh sát Hạ lại cười vui vẻ như vậy?

"Cũng được." Thiệu Lân thu chân lại, ngồi thẳng lưng hơn một chút: "Ở đây khá yên tĩnh."

Hạ Tập ngả người ra sau ghế như một đại gia, gõ gõ ngón tay lên bàn: "Nói chuyện đi, cậu nghĩ tại sao mình lại ngồi ở đây?"

Thiệu Lân im lặng một lúc vừa đủ, rồi mới từ tốn mở miệng: "Nói thật, tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này."

Hạ Tập nheo mắt lại như sói: "Ồ?"

Anh hất cằm về phía Diêm Tinh Tinh, cô gái vội vàng đưa một tập tài liệu qua. Trong ảnh là một anh chàng mặc đồng phục giao hàng, da ngăm đen, răng hơi vàng, đầu đội mũ bảo hiểm màu cam sáng, cười rạng rỡ như ánh nắng.

"Người này trông quen không, cậu Thiện?"

Thiệu Lân nhìn người đàn ông trong ảnh, hơi nhíu mày.

"Nếu không nhớ ra thì tôi nhắc cậu nhé, tối thứ sáu tuần trước, anh ta có giao cho cậu một ly cà phê đúng không?"

Chuyện này nói trùng hợp thì đúng là trùng hợp thật.

9 giờ tối thứ sáu tuần trước, Hạ Tập đang chạy bộ đêm quanh hồ Hoa Dung theo nhịp trống của bản kinh Phật phiên bản Disco "Vãng Sinh Chú". Hồ này một vòng 2500 mét, hai vòng vừa đủ 5000 mét, là bài tập thể dục hàng ngày của cảnh sát Hạ.

Lúc đó, anh chỉ nghe thấy phía sau có tiếng "ùm" rất lớn, sau đó là tiếng la hét của đám đông: "Cứu với! Có người rơi xuống nước!"

Hạ Tập vội vàng giật tai nghe ra, lập tức quay đầu, chạy về phía đó với tốc độ nhanh nhất: "Chuyện gì vậy chuyện gì vậy chuyện gì vậy?!"

Nơi xảy ra sự việc là ngã ba giữa công viên hồ Hoa Dung và đường phố. Dưới ánh đèn đường sáng trưng, hàng rào trắng trên dải phân cách xanh bị đâm đổ, trên mặt đất ẩm ướt có một vết lốp xe mới tinh, chạy thẳng xuống hồ. Nhưng sau tiếng động lớn đó, mặt hồ đã yên tĩnh trở lại — không có ai trồi lên.

Bên bờ hồ có năm ba bà già, mặc đồng phục khiêu vũ giống nhau, ai nấy đều nhón cổ nhìn xuống hồ, như bị hoảng sợ đến mức không biết phải làm gì. Có người nhìn Hạ Tập một cái đờ đẫn, chỉ xuống hồ: "Cậu ta, cậu ta tự, tự lao xuống."

Hạ Tập nhét điện thoại vào tay bà ta, quát lớn: "Đứng đó làm gì?! Gọi xe cấp cứu đi!"

Nói xong anh móc một chiếc đèn pin chiến thuật mini từ trong túi ra, cởi bỏ áo khoác chống gió và quần, giữa tiếng kêu kinh ngạc thứ hai của đám đông, lao đầu xuống làn nước lạnh giá của hồ trong đêm đầu xuân.

Khi cứu người lên thì đã không còn dấu hiệu sự sống. Hạ Tập cũng không kịp để ý đến cái lạnh, điên cuồng làm hô hấp nhân tạo cho người đó. Xung quanh anh vây quanh một đám đông ồn ào, người nói đây là chết đuối, người nói do phanh xe điện bị hỏng, người nói là say rượu lái xe, lại có người nói là tự tử...

Nhưng lúc đó Hạ Tập đã cảm thấy kỳ lạ.

Ít nhất có năm nhân chứng khẳng định người này tự lao xuống hồ. Nếu là lái xe say rượu thì phải uống bao nhiêu rượu? Làm sao có thể không có chút mùi rượu nào trên người? Hơn nữa… 

Hạ Tập liếc nhìn miệng mũi tái nhợt của nạn nhân bị đuối nước, không có bọt nào cả, hai tay cũng không nắm lấy bùn đất và tảo biển dưới đáy hồ, cho thấy người này sau khi xuống nước đã không vùng vẫy.

Anh ta thực sự chết đuối sao?

...

Thiệu Lân cầm tấm ảnh, theo bản năng hỏi: "Anh ta đã xảy ra chuyện gì?"

"Tạm thời không nói anh ta thế nào, cậu nói cho tôi nghe những gì cậu biết trước đã."

Thiệu Lân cũng không giấu giếm gì, trực tiếp kể lại toàn bộ chuỗi sự kiện lúc đó như giao cà phê nhầm cửa, yêu cầu hoàn tiền, lời đề nghị của anh chàng giao hàng. Hạ Tập vừa nghe vừa đối chiếu với hồ sơ từ nền tảng giao hàng và danh bạ điện thoại, những gì Thiệu Lân nói đều khớp.

"Anh chàng giao hàng nói anh ta để nhầm chỗ? Anh ta để cà phê ở đâu?"

"Tôi ở khu Tây, anh ta nói nhìn nhầm giao đến khu Đông. Vậy chắc là tòa 6, đơn nguyên 1, số 402 khu Đông."

Hạ Tập ngẩng đầu ra hiệu về phía tấm gương, ý là "các cậu đi điều tra đi".

"Người ta đã giao từ xa đến, đặc biệt mang cà phê trở lại, tại sao cậu lại không muốn nữa?" Hạ Tập chậm rãi hỏi: "Mời anh chàng giao hàng ăn đồ được giao, nói thật, tôi chưa từng thấy ai làm như vậy bao giờ.” 

"Vì tôi không biết cà phê này đã được để ở đâu. Tương tự, tôi cũng không biết ai đã chạm vào ly cà phê này." Thiệu Lân bình tĩnh trả lời:  "Cảnh sát Hạ, tôi nghĩ đây là một thói quen tốt.”

Hạ Tập cau mày: "Có dấu hiệu gì cho thấy đồ uống đã bị mở ra không?"

"Tôi không thể nhận ra. Cốc cà phê không có niêm phong."

"Thiệu Lân, cậu có thiên nhãn hay bị hoang tưởng bị hại vậy?" Hạ Tập nâng cao giọng: "Không thể nhận ra nên cậu nghĩ cốc cà phê này có vấn đề à? Cậu đặt đồ ăn là ngẫu nhiên, việc chọn người giao hàng cũng là ngẫu nhiên, việc anh ta giao nhầm địa chỉ cũng là một sự kiện ngẫu nhiên nữa. Trong tiềm thức, cậu nghĩ rằng chỉ trong vòng 20 phút ngắn ngủi, đã có người muốn rình rập hại cậu, có phải không?"

Thiệu Lân định biện bạch, nhưng rồi nhận ra câu hỏi này vốn là một cái bẫy. Nếu giải thích chi tiết, cậu sẽ vô tình tiết lộ một số thông tin mà cậu không muốn chia sẻ. Thiệu Lân dừng lại một chút, bình tĩnh trả lời: "Tôi không muốn uống một cốc cà phê bị giao nhầm địa chỉ và quá hạn giao hàng. Đây là quyền với tư cách là người tiêu dùng của tôi, có vấn đề gì không thưa anh cảnh sát?"

"Không có." Hạ Tập chuyển thẳng chủ đề: "Vậy hãy kể cho tôi nghe, lúc đó người giao hàng mặc quần áo gì? Thái độ nói chuyện thế nào? Tinh thần ra sao? Tôi muốn nghe chi tiết, càng nhiều càng tốt."

Thiệu Lân suy nghĩ một lúc, từng hình ảnh trong ký ức dần dần được khôi phục.

— Cánh cửa mở một nửa, hành lang màu xám, người giao hàng mặc một chiếc áo khoác bó sát màu vàng tươi, mũ bảo hiểm cùng màu vẫn chưa tháo ra. Tóc anh ta hơi bóng nhờn, những dấu vết của gió thổi nắng rám hiện rõ trên khuôn mặt. Có vẻ anh ta vừa chạy lên, hơi thở hổn hển, có lẽ vì chạy nóng người nên khóa kéo áo khoác chống gió đã bị kéo đến ngực...

"Anh ta nói giao nhầm địa chỉ vì làm việc cả ngày, quá mệt mỏi, nhưng giọng nói của anh ta rất to, nói nhanh, tinh thần có vẻ vẫn ổn." Thiệu Lân trả lời càng cụ thể càng tốt: "Sắc mặt anh ta hơi đen vàng, cả người rất gầy, có thể do tính chất công việc, ăn uống không đúng giờ, hoặc tiêu hóa không tốt."

Diêm Tinh Tinh gõ lách cách trên máy tính để ghi biên bản.

Hạ Tập xoa xoa cằm, đáy mắt lóe lên một tia thú vị: "Tuần trước, 6 ngày trước, một người giao hàng xa lạ, mà cậu Thiện nhớ rõ như vậy sao?"

Thiệu Lân cười khổ, tự nhủ đây là sơ suất của mình. Thật vậy, trong quá trình thẩm vấn, dù là ấp úng không đưa ra được chi tiết, hay nhớ rõ từng chi tiết của mấy ngày trước như lòng bàn tay, đều là điều đáng nghi ngờ.

Cậu nhìn đi chỗ khác, nhẹ nhàng nói: "Trùng hợp có trí nhớ tốt thôi."

"Vậy trí nhớ của cậu không phải bình thường đâu." Hạ Tập nhướng mày: “Thứ sáu tuần trước chúng ta cũng đã gặp nhau, tôi đến điền đơn, cậu còn mời tôi ăn dâu tây, nhớ không?"

Tay ghi biên bản của Diêm Tinh Tinh khựng lại, một tiếng sét đánh ngang trời quang, cô nghĩ thầm trong lòng: Chết tiệt, ăn dâu tây? Tôi cũng đến điền đơn sao không ai mời tôi ăn dâu tây???

Hạ Tập hỏi: "Lúc đó, tôi đi giày gì?"

Thiệu Lân lại nhắm mắt, hình ảnh trong ký ức như một bức ảnh được mở ra, mọi chi tiết rõ ràng như thể đang diễn ra trước mắt.

"Giày Nike bốn màu vàng huỳnh quang, xanh lục, đen, trắng." Cậu mở mắt, từ từ nói: "Người khác tặng phải không?"

Nữ cảnh sát trẻ lại bị sét đánh hai lần liên tiếp, cái gì, anh ta thật sự nhớ được sao?!

Hạ Tập cũng sửng sốt.

Bởi vì một tuần trước mình mang giày gì, đôi khi ngay cả anh cũng không nhớ: "Được đấy, cậu lại khai thiên nhãn à?"

"Nhìn kiểu dáng đôi giày đó, giá có thể lên đến bốn con số, đắt gấp mười lần tổng giá trị quần áo mua ở chợ của anh Hạ. Vì vậy, hợp lý để suy đoán, nếu anh không phải là người mê giày chạy bộ, thì đôi giày này chắc là do người thân bạn bè tặng. Tuy nhiên, nếu là trường hợp đầu, anh sẽ không mang giày mới nhảy vào vũng bùn, làm bắn bùn khắp nơi." Thiệu Lân nhanh chóng kết luận: "Vì vậy, đó là do người khác tặng."

Hạ Tập rất vô tội: "Mới có hơn năm nghìn tệ, sao không thể nhảy vào bùn? Đó là vì bắt người mà! Khi phải bắt người, ngay cả mặc Armani tôi cũng lao vào vũng bùn!"

Diêm Tinh Tinh vỗ trán. Không ghi nữa, câu này không ghi nữa.

Thiệu Lân nhìn chằm chằm vào cảnh sát Hạ với ánh mắt trống rỗng, một lúc lâu mới thốt ra được một câu "Xin lỗi”.

"Được rồi, coi như cậu có trí nhớ tốt." Hạ Tập gãi đầu thật mạnh, lật đi lật lại đống tài liệu trước mặt, không biết đang do dự điều gì.

Lần này đến lượt Thiệu Lân lên tiếng: "Những gì tôi biết đã nói hết rồi. Lẽ nào, cốc cà phê đó thật sự có vấn đề?"

Tuy nhiên, trong phòng thẩm vấn, người bên kia bàn không bao giờ được đặt câu hỏi. Hạ Tập không ngẩng đầu lên: "Có vấn đề hay không, cậu nói cho tôi biết đi?"

Đáy mắt Thiệu Lân hiện lên một vẻ u ám khó hiểu.

"Thế này đi, tôi đổi cách hỏi." Dường như cuối cùng Hạ Tập đã đưa ra một quyết định nào đó: "Chúng ta giả sử, giả sử thôi nhé, nếu cậu muốn bỏ độc vào cốc cà phê này, cậu sẽ chọn loại độc dược nào?"

Ánh mắt sắc bén của anh vẫn dừng lại trên người Thiệu Lân, quan sát phản ứng của cậu.

Nhưng Thiệu Lân không có phản ứng gì.

Cậu dường như thực sự suy nghĩ.

"Nếu tôi muốn đầu độc... Điều này phụ thuộc vào tôi có những con đường nào để có được chất độc, và mục đích đầu độc của tôi là gì. Nhưng quan trọng hơn…" Khóe miệng Thiệu Lân nở một nụ cười châm biếm, đáy mắt không chút ấm áp: “Làm thế nào để cảnh sát không nghi ngờ tôi?"

Giọng nói của cậu vẫn rất dễ nghe, như thể không phải đang kể về kế hoạch giết người rùng rợn nào đó, mà là một người dẫn chương trình đọc thơ trên đài phát thanh vào đêm khuya.

"Vì đối tượng là một người giao hàng, nên tôi nghĩ, tôi sẽ sử dụng thuốc cảm có chu kỳ chuyển hóa nhanh, làm tê liệt hệ thống thần kinh trung ương vận động, và có thể mua ở bất cứ đâu. Chỉ cần liều lượng đủ lớn, rất có khả năng anh ta sẽ gặp tai nạn giao thông, ngay cả khi sau đó phát hiện ra lái xe sau khi uống thuốc, thuốc cảm thông thường, làm sao có thể nghi ngờ đến tôi được."

Hạ Tập hừ một tiếng: "Nói tới nói lui, chẳng phải cậu chỉ muốn nói - nếu cậu thực sự muốn làm điều xấu, cảnh sát sẽ bó tay trước cậu sao?"

"Anh Hạ, anh nghĩ nhiều rồi." Nụ cười ấm áp như xuân về lại xuất hiện trên gương mặt Thiệu Lân: "Tôi chỉ đang trả lời câu hỏi của anh thôi."

"Cũng khá xui xẻo nhỉ, người giao hàng không gặp tai nạn." Hạ Tập lại đưa cho cậu một tài liệu khác.

Đó là một bản ghi chép của hiệu thuốc từ ba tháng trước.

"Trả lời tôi thêm vài câu hỏi nữa nhé, cậu Thiện." Ánh mắt Hạ Tập đã hoàn toàn lạnh lẽo: "Hai hộp thuốc kê đơn fluoxetine hydrochloride mua bằng thẻ bảo hiểm y tế của cậu, cậu đã làm gì với chúng? Loại thuốc này thường cần phải uống dài hạn, tại sao cậu chỉ mua một lần? Và thuốc có thể mua ở hiệu thuốc dưới nơi làm việc của cậu, tại sao cậu lại phải lái xe vòng qua nửa thành phố Yến An để mua thuốc ở một hiệu thuốc nhỏ vô danh như vậy?"

Thiệu Lân bỗng thấy tim đập lỡ một nhịp. Chỉ cần nghĩ đến hai hộp fluoxetine đó, cả người cậu như bị đóng đinh vào ghế. Người đàn ông hé miệng, nhưng lại run rẩy khép lại.

Trong đầu có quá nhiều thông tin rối rắm, một lúc không thể sắp xếp được.

Nếu cảnh sát không nắm được bằng chứng chắc chắn, họ sẽ không gọi cậu đến. Lẽ nào, trong cốc cà phê đó có fluoxetine? Kẻ sát nhân ban đầu định đầu độc cậu, nhưng vô tình hạ gục người giao hàng? Không thể nào. Như Hạ Tập đã nói, cậu đặt đồ ăn là một sự kiện ngẫu nhiên. Người giao hàng giao nhầm cũng là một sự kiện ngẫu nhiên. Làm sao có thể có người trong tình huống như vậy, vẫn có thể chính xác đầu độc bằng fluoxetine?

Có người đang theo dõi nhà cậu?

Sắc mặt Thiệu Lân đột nhiên tái nhợt, lần đầu tiên cậu rơi vào im lặng trong phòng thẩm vấn.

...

Tối hôm đó, khi cuối cùng Hạ Tập cũng đợi được xe cứu thương và cảnh sát giao thông đến, thì đồng tử của nạn nhân đã giãn ra. Sau khi khám nghiệm hiện trường, cảnh sát giao thông không thể xác định được nguyên nhân cái chết, vụ việc không thể kết luận, nên đã chuyển giao cho cục cảnh sát. Gia đình nạn nhân cảm thấy có điều gì đó bất thường, đồng ý cho khám nghiệm tử thi, vì vậy thi thể được chuyển đến trung tâm giám định tư pháp.

Ban đầu Hạ Tập chỉ vớt được một người, cũng chẳng có gì liên quan đến anh, nhưng kết quả khám nghiệm tử thi lại hết sức kỳ lạ.

Trong đường hô hấp trên của nạn nhân chỉ có một lượng nhỏ nước hồ, không có bọt, không có đặc điểm của phù phổi do ngạt nước, nồng độ máu trong tâm thất trái và phải không có sự khác biệt rõ rệt, anh ta thực sự không chết đuối. Nói cách khác, trước khi rơi xuống nước, anh ta đã chết đột ngột.

Tuy nhiên, ngoài một vài vết xước, thi thể không có tổn thương rõ ràng, không có vết bầm tím hay chảy máu trong hộp sọ, tâm thất trái và phải giãn rộng đáng kể, nhưng nội mạc và ngoại mạc trơn láng, van tim nguyên vẹn, động mạch vành không có bất thường. Nạn nhân có bệnh lý tim rất nhẹ và loét dạ dày tương đối nghiêm trọng. Theo phân tích của bác sĩ pháp y, những vấn đề này đều không đủ để gây tử vong. Xét thêm việc nạn nhân còn trẻ, không có bệnh nền, khả năng tử vong đột ngột trong trạng thái tỉnh táo là cực kỳ thấp.

Vì vậy, bác sĩ pháp y đã tiến hành xét nghiệm độc tính trong máu và dạ dày.

Hai ngày sau, kết quả ra: fluoxetine, dương tính ở cả hai mẫu.

Fluoxetine là một chất ức chế tái hấp thu serotonin chọn lọc được sử dụng để điều trị trầm cảm, có một số tác dụng phụ độc hại đối với tim, ở một số người có thể gây kéo dài khoảng QT, dẫn đến rối loạn nhịp tim, thậm chí ngừng tim đột ngột.

Vì vậy, vấn đề đặt ra là - nạn nhân không có tiền sử chẩn đoán bệnh tâm thần nào, thẻ bảo hiểm y tế cũng sạch sẽ, không có bất kỳ hồ sơ thuốc kê đơn nào. Tại sao trong cơ thể anh ta lại xuất hiện loại thuốc tâm thần bị kiểm soát? Hạ Tập cảm thấy kỳ lạ nên đã tiến hành điều tra.

Nạn nhân tên là La Vĩ, 27 tuổi, người huyện Cam ở vùng nông thôn lân cận, đến thành phố Yến An làm việc 3 năm trước, là nhân viên của nền tảng giao hàng nhanh 'An Tâm'.

Theo hồ sơ trên nền tảng giao đồ ăn, vào tối hôm xảy ra sự việc, lúc 20 giờ 43 phút, La Vĩ nhận đơn hàng cuối cùng, lấy hàng thành công lúc 20 giờ 53, sau đó xảy ra tai nạn trên đường giao hàng.

Camera giao thông đã ghi lại hành trình của La Vĩ trước khi rơi xuống nước là vào lúc 21 giờ 3 phút, mọi thứ vẫn bình thường; 21 giờ 9 phút, tại ngã tư cuối cùng trước địa điểm xảy ra sự cố, La Vĩ vượt đèn đỏ với tốc độ cao, lao thẳng xuống hồ theo đại lộ Hoa Dung. Dựa trên kết quả khám nghiệm tử thi, có lý do để nghi ngờ rằng La Vĩ đã mất ý thức khi vượt đèn đỏ, sự cố ngừng tim xảy ra trong khoảng thời gian từ 21 giờ 3 phút đến 21 giờ 9 phút. Chỉ là tình cờ, trong khoảng thời gian này, anh ta không đâm vào ai cả.

Qua điều tra, trước khi La Vĩ nhận đơn hàng này, anh ta đã nói chuyện với chủ một quán tên là "Hủ tiếu xào Vượng Vượng". Chủ quán nói La Vĩ thường xuyên đến quán của ông ăn tối, ngay cả vào ngày xảy ra sự cố, La Vĩ vẫn đến như thường lệ, đóng gói một phần hủ tiếu xào mang đi, không ăn tại chỗ, với lý do là đã uống một cốc cà phê, cảm thấy khó chịu trong người, không có khẩu vị.

Sau đó, phần hủ tiếu xào trong cốp xe điện của La Vĩ phù hợp với lời khai của chủ quán, và trong dạ dày nạn nhân không có bữa tối, chỉ có cà phê. Vì vậy cảnh sát đã lần theo dấu vết, dọc theo manh mối cà phê, và tìm đến Thiệu Lân.

...

"Tôi đang hỏi cậu đấy? Lúc nãy không phải còn nhiều chi tiết, nói nhiều lắm sao? Sao bây giờ lại câm như hến thế?” Hạ Tập đứng dậy, hai tay chống lên bàn, nghiêng người về phía trước với áp lực cực kỳ mạnh mẽ: "Cậu lấy thuốc này để làm gì? Tại sao cậu không có hồ sơ khám bệnh tâm thần mà lại có thể lấy được đơn thuốc? À, tôi quên mất, trong số đồng nghiệp của cậu, bạn bè có thể tùy tiện kê đơn cho cậu cũng không ít phải không?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thiệu Lân lại mở miệng, nhưng vẫn không nói được gì.

"Nào, đừng vội, được chứ? Chúng ta hỏi từng câu một. Thiệu Lân, cậu có thừa nhận mình đã từng mua hai hộp fluoxetine hydrochloride không?"

Thiệu Lân: "..."

"Cách cậu có được đơn thuốc này có hợp pháp không?"

Thiệu Lân: "..."

"Không nói phải không? Cậu có biết im lặng vào lúc này nghĩa là gì không?" Giọng Hạ Tập đột nhiên to lên, anh đập mạnh một tay xuống bàn, giọng nói nhuốm màu giận dữ: "Đừng xem phim Mỹ nhiều quá mà tưởng giữ im lặng là có thể thoát tội, cậu không nói nữa thì đó là không hợp tác điều tra!"

Thiệu Lân trông có vẻ vẫn im lặng như bình thường. Nhưng chỉ có cậu mới biết, nhịp tim cậu đang tăng nhanh không kiểm soát, cảm giác nghẹt thở quen thuộc lại một lần nữa bóp chặt lấy phổi, cậu muốn mở miệng vô số lần nhưng lại không thể nói được gì.

Fluoxetine. Fluoxetine. Fluoxetine...

Ánh đèn lạnh lẽo trong phòng thẩm vấn được phóng đại vô hạn, như thể một khe nứt được xé toạc trong hành lang ký ức, những mảnh vỡ tuôn ra như thác lũ, xen kẽ những hồi tưởng trong thực tại.

Có phải cậu không? Tại sao họ lại đặc biệt chọn cậu? Cậu có quan hệ gì với họ? Cậu vẫn chưa nói sự thật…

Có người đang gầm thét. Có người đang đập bàn. Xích còng tay va vào góc bàn, phát ra tiếng kim loại va chạm lanh lảnh. Lại có người nắm tóc cậu, ấn cả đầu xuống nước lạnh...

Mồ hôi lạnh túa ra trên thái dương Thiệu Lân, nhịp tim đập nhanh như trống trận, cậu nhìn Hạ Tập đứng dậy bước về phía mình... Nhưng dường như năm giác quan của cậu đã bị phong ấn, cách xa thực tại một khoảng cách như trời với đất.

Viên cảnh sát đó đang hỏi cậu điều gì?

Đừng thế này. Quá xấu hổ rồi. Phải kiểm soát bản thân.

Những bóng sáng màu thịt nhảy múa trên võng mạc, giống như có người đang vẫy tay trước mặt cậu...

"Cậu làm sao vậy? Cậu không sao chứ? Đệt, tôi còn chưa làm gì cậu mà, không phải giả vờ kiểu này chứ? Trời ạ, sao trán cậu ướt hết rồi, chẳng lẽ định ngất xỉu trước mặt tôi sao? Cậu dám ngất là tôi dám hô hấp nhân tạo cho cậu đấy, hiểu chưa?"

Thiệu Lân đưa tay ra, vơ vẩn hai cái, cuối cùng như nắm được cọng rơm cứu mạng, cậu nắm lấy tay Hạ Tập. Cậu mượn hơi ấm nóng bỏng từ lòng bàn tay người đó, cuối cùng cũng trở về thực tại. Hàng mi dài của Thiệu Lân nhuốm màu nước, run rẩy như cánh bướm dưới ánh đèn lạnh lẽo... Đồng tử mất tiêu cự lại tập trung, cậu thấy Hạ Tập quỳ một gối bên cạnh mình, còn cậu đang nắm chặt tay đối phương.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play