Thấy thư nô nhìn qua, Musi nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế, hỏi: “Sao cậu lại bị thương?”
Cửa khoang trong suốt, dịch chữa trị cũng gần như trong suốt, trùng đực nhìn chăm chú… Không bị thứ gì cản trở tầm mắt.
Thư nô nghe thấy trái tim đang đập loạn của mình, cũng nghe thấy câu hỏi của trùng đực, cậu cảm giác cả người mình nóng bừng lên, không thể tập trung nổi.
Cậu nhìn vào nóc khoang chữa trị, sau đó nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của trùng đực.
Thư nô âm thầm hít sâu, nói bằng giọng khàn khàn: “Chỉ là một lần sai sót.”
Cậu cũng không muốn trùng đực nghĩ rằng mình yếu đuối.
“Ồ?” Giọng điệu Musi cao lên: “Một lần sai sót mà khiến trùng cái cấp A mất cả cốt cánh?”
“Vâng…” Thư nô cảm thấy không được tự nhiên, cậu nhéo bàn tay mình, cảm giác ngứa ngáy từ chỗ cơ đang lành lại ở cốt cánh nhắc nhở cậu rằng cậu không được đầy đủ.
Tuy đã quen rồi nhưng cậu cảm thấy hơi cô đơn, không ai muốn xuất hiện trước mắt trùng mình thích với bộ dạng khiếm khuyết.
Nếu cậu được quay trở lại trước đó vài ngày, có lẽ cậu sẽ không trở thành một trùng tàn tật.
Nhưng…
Mọi chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, không trùng nào có thể điều khiển thời gian, vĩnh viễn chỉ có thể là giả thiết vô nghĩa.
Thư nô cố gắng để không nghĩ tới dáng vẻ hiện giờ của mình, nhìn vào mắt Musi, cậu cân nhắc xem nên dùng lý do gì để trả lời: “Trật tự ngầm còn hỗn loạn hơn so với khu vực mà gia tộc Sekaya cai trị, ở đây tôn sùng vũ lực… Cũng tiêu hao vũ lực.”
“Ồ?” Cho nên vết thương trên người đối phương là do bị tiêu hao?
Musi nhìn chằm chằm vào đôi mắt dị sắc hơi lập lòe của thư nô, hai tay anh đan nhau, vẻ mặt không thay đổi.
Những lời mà thư nô vừa nói, rõ ràng không phải một trùng sống cả đời ở thành phố ngầm có thể nói.
Musi cũng không hề ngạc nhiên, anh bày ra vẻ lắng nghe, lẳng lặng nhìn thư nô.
Thư nô hơi nheo mắt, hình như đang nghĩ gì đó: “Có lẽ… Ngài sẽ cảm thấy hứng thú với đấu trường ở thành phố ngầm.”
Musi cũng không tỏ thái độ, thầm hỏi bé I: “Đấu trường là gì?”
Bé I đã kết nối với internet trong thành phố ngầm, nghe vậy lập tức nói vắn tắt: “Là đấu trường giữa trùng cái với trùng cái, không có vũ khí khoa học kỹ thuật, chỉ đơn giản là vật lộn với nhau, mang đến cho khán giả một bữa tiệc thị giác phong cách nguyên thủy.”
“Ở thành phố ngầm có ba đấu trường, có cần tôi hẹn trước giúp ngài không?”
Thư nô không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Musi và bé I, cậu nhìn chằm chằm cằm của Musi, hơi thất thần. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Trùng tộc tôn sùng vũ lực, thích vẻ đẹp của việc giết chóc, cho dù là trùng đực thì cũng không ngoại lệ, cậu không lo lắng những cảnh máu me bạo lực trên đấu trường sẽ khiến Musi sợ hãi.
Những trùng đực khác chỉ biết reo hò phấn khích trước cảnh tượng này, Musi… Cậu không tưởng tượng được dáng vẻ hưng phấn của Musi.
Musi không thích những thứ này, anh thích xem quân hạm và cơ giáp va chạm hơn là xem trùng cái vật lộn trên sàn đấu.
“Có được phép gây thương tích trong đấu trường không?” Musi hơi khó hiểu.
Tuy nói đa số trùng cái cả đời sẽ không dùng đến cốt cánh của mình, nhưng cốt cánh lại là một bộ phận trên cơ thể trùng cái, thiếu hụt tương đương với tàn tật.
Thật ra bị tàn tật chỉ là một phần rất nhỏ trên đấu trường, vô số trùng đến dự thi ngã xuống “Đài biểu diễn”, không bao giờ đứng dậy được nữa.
Thư nô cũng không muốn nói đến chuyện này, dù quá trình thế nào, cậu cũng đã thành một trùng tàn tật.
Thư nô cụp mắt xuống, nói: “Ở thành phố ngầm không có luật pháp, những người duy nhất có thể can thiệp vào là đội giám sát, họ chỉ nghe theo lệnh của Vương.”
“Vương?” Musi rất hứng thú với từ này, đây cũng là mục đích mà anh đến thành phố ngầm.
Sau khi hành tinh mẹ gặp biến cố, Trùng tộc chỉ phân thành quý tộc và bình dân, thế nào mới có thể được xưng là Vương?
“Cậu kể những gì mình biết về Vương ở thành phố ngầm đi.”
“Vương của thành phố ngầm, thống trị dưới thành phố ngầm của hành tinh Amika…” Thư nô nói, chợt dừng lại.
Năm 1090 theo lịch tinh tế, thành phố ngầm lại lần nữa trở thành lãnh địa của hành tinh Sekaya, chịu sự thống trị của gia tộc Sekaya.
Bây giờ đúng là năm 1090…
Cậu biết Vương của thành phố ngầm, không tính đến chuyện hai người đã từng đối diện trên đấu trường, nhiều năm sau cậu gia nhập quân đoàn 4, đối phương là đồng đội của cậu.
Thư nô đối diện với ánh mắt của Musi, tim cậu đập mạnh.
Sao thành phố phầm lại trở về dưới sự thống trị của hành tinh Sekaya? Musi … Tổng đốc của hành tinh Amika, sao lại xuất hiện ở đây mà chưa quay về thành phố ngầm?
“Hửm?” Musi không hiểu tại sao thư nô lại ngơ ngác nhìn mình, anh gõ nhẹ lên nóc khoang chữa trị, ra hiệu cho thư nô hoàn hồn.
“Vương hiện tại của thành phố ngầm là Vaot, là một trùng cái cấp A, có hi vọng đột phá cấp S. Cậu ta rất hiếu chiến, dưới trướng có một đội giám sát gồm các trùng cái cấp cao…” Thư nô miêu tả lại Vương của thành phố ngầm theo những gì cậu nhớ.
“Vương của thành phố ngầm thường trà trộn vào đấu trường, mỗi lần đều mang theo mặt nạ trắng lên sân khấu.”
Thư nô nói, hình ảnh đồng đội cũ tán tỉnh Musi trước mặt mọi người hiện lên trong đầu cậu, cậu lặng lẽ nhìn Musi: “Nghe nói… Bởi vì cậu ta trông rất dữ tợn.”
Thư nô không thành thạo lắm trong việc tăng chướng ngại vật cho đối thủ cạnh tranh trong tương lai, cậu hơi chột dạ, mắt đảo quanh.
Cậu có cảm giác những chỗ mà trùng đực nhìn thấy trên cơ thể cậu nóng dần lên, còn khó chịu hơn khi tiếp xúc với dịch chữa trị.
Musi nhìn thư nô, đương nhiên anh không thèm để ý tới nhan sắc của Vương thành phố ngầm, nhưng đấu trường…
Musi suy tư, ánh mắt tập trung vào thư nô, ánh đèn chiếu vào hàng mi hơi nhướng lên của cậu, tạo thành một cái bóng trước mắt thư nô.
Thư nô cảm thấy căng thẳng.
Cậu mách lẻo bị phát hiện ư?
Musi cười như không cười: “Đúng là tôi hơi hứng thú với đấu trường, vậy thì…”
Musi còn chưa dứt lời, anh thấy mắt thư nô đột nhiên mở to, cơ thể căng chặt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
“?” Musi hơi nheo mắt.
Cạch…
Âm thanh yếu ớt như tiếng xương chuyển động, cũng giống như tiếng máy móc hoạt động.
Uỳnh…
Thư nô đột nhiên duỗi tay chống lên nóc khoang chữa trị, dưới lớp kính trong suốt là móng vuốt của trùng, vẻ mặt kinh ngạc và lo sợ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Musi hơi cau mày.
Sao lại thế này? Định bộc lộ bản chất?
Không nên…
Mặc dù vết thương của thư nô đã gần khỏi hẳn nhờ khoang chữa trị, nhưng cậu thực sự nghĩ rằng một trùng cái cấp A có thể làm gì được anh à?
Tinh thần võng của Musi lập tức mở ra, tinh thần võng mang theo uy áp mạnh mẽ ấn trùng cái vào khoang chữa trị.
“Ưm…”
Cơ thể thư nô run rẩy, cắn chặt răng, móng vuốt cuộn tròn, để lại mấy vết xước trên cửa khoang.
Cạch… Cạch…
Tiếng cốt cánh chuyển động vẫn chưa biến mất.
Musi nhìn vào thân thể thư nô, lúc này anh mới phát hiện nơi mà âm thanh kia phát ra, ở lưng của thư nô, có một khối đen đang lan rộng.
Xúc tu tinh thần trông như đá hắc diệu.
Đó là…
Cốt cánh của trùng cái?
Dịch chữa trị đặc biệt, có thể tái tạo các chi bị gãy, gồm cả… Cốt cánh.
Cạch… Cạch…
Cạch…
Thư nô không thể nhúc nhích nổi dưới uy áp tinh thần của Musi, cốt cánh không ngừng phát triển như dây leo, không ngừng chiếm giữ không gian trong khoang chữa trị.