Phần mộ tổ tiên của Ngô gia nằm dưới lớp đất vàng, dựa theo tên được khắc trên bia mộ và những ghi chép trong gia phả thì tổng cộng chỉ có chín cỗ quan tài. Vì chung quy thì cụ kỵ cũng chỉ có từng ấy người, nhiều hơn một quan thật sự là chuyện vô cùng bất thường.
Chuyện này lập tức khiến cho đám người bên dưới nhao nhao lên ít nhiều, người tới giúp một tay, người xúm vào xem náo nhiệt, ồn ào bàn tán, thì thào to nhỏ với nhau.
Đương nhiên kinh hãi nhất vẫn là nhóm người ông bác họ trong thôn đại diện cho Ngô gia, bọn họ là người sinh ra và trưởng thành ở đây, chuyện như này chưa từng có người nào kinh qua, tất nhiên sẽ rất khó tiếp thu được.
Lúc này tôi cũng không đoái hoài gì tới việc mình có đủ tư cách hay không nữa, cũng tiến tới xem phần mộ vừa quật lên, chỉ thấy hố kia thực sự rất sâu, một lượng lớn những bao gạch màu đen cũ kỹ bám tua rua rễ cỏ bị gạt sang một bên, cơ bản không nhìn tới được tình hình bên trong huyệt.
Mười cỗ quan tài được sắp xếp trên sườn núi, an bài xong liền phát hiện cỗ cuối cùng kia không hề được khắc tên hiệu. Nhưng đó lại được xếp song song với một trong bốn quan cổ nhất, nên khả năng đây là cỗ quan vô chủ thì cũng không lớn. Vì chu vi quật mộ chỉ gói gọn xung quanh phần đá xanh.
Ông bác họ cùng một cụ (tôi không nhớ ra tên cụ ấy) chỉ trỏ bàn bạc một lát, sau thì cho người lập tức đem mười cỗ quan tài này đặt vào trong từ đường, xong xuôi rồi mới cử người ngày đêm canh gác. Bên nghi lễ lập tức nghe lệnh, tóm lại giờ cần phải đóng cửa suy xét đã.
Chúng tôi là hàng tiểu bối nên hoàn toàn không được chen lời vào, chỉ cảm thấy bầu không khí bỗng chốc thay đổi, việc này đối với thể diện Ngô gia đương nhiên là chuyện đại sự, nếu gia phả ghi chép sai lệch, vậy khi muốn tu sửa lại cũng phát sinh thành chuyện lớn. Khả năng phải mời cả nhóm người đang ở hải ngoại về mới được. Nhưng chuyện này khả năng tương đối thấp, trừ khi là phần mộ tổ tiên kia có ẩn tình nào đó mà chúng tôi không hề biết.
Lão cha tôi quá mức chú tâm, không biết ông đang nghĩ gì mà dọc đường chẳng nói nửa lời, tới lúc đạo sĩ mở đường thì trời cũng đã sẩm tối, sơn đạo đen kịt cùng với gió thổi rét buốt khiến tôi không tự chủ được mà phát run. Trong đầu lại bất giác hiện ra cổ quan đặt trong ngôi nhà tranh bỏ hoang sau từ đường, quả nhiên vào thôn này tưởng thoát khỏi quan tài là điều không thể.
Buổi tối mọi người như thường lệ ở trong từ đường dọn cơm nước, theo quy định tổ tông thì hôm nay ăn chay, một bàn đầy những món làm từ đậu hũ, sau khi ăn xong thì có điểm lò sưởi lên cho ấm, mọi người bắt đầu cân nhắc về cỗ quan tài kia.
Quan tài đều đã được đặt ở linh đường, đây là lần đầu tôi được tới gần để xem, phát hiện quan tài của cụ ông và của ông nội đều được bảo tồn rất tốt, vẫn còn rất kín kẽ, nhưng những quan tài cũ này đều trát đầy bùn đất lên trên, còn chưa có khô hết nên chất gỗ mủn ra thành một màu xanh thẫm. Nhìn qua vô cùng ghê tởm, tôi cũng không dám tới quá gần đấy.
Già nhất trong bốn cỗ quan tài ở đây, thời gian hẳn có thể đẩy tới trước cả thời giải phóng rất lâu, vào triều Thanh từng có một lần trùng tu hết sức đáng ngờ, nhưng người ghi chép lúc ấy có thể đã không còn một ai tồn tại, trong gia phả cũng chỉ viết một câu đơn giản, trên cơ bản thì tình huống lúc đó cũng không thể điều tra được nữa. Nhưng điều khiến cho người ta kinh ngạc là một tin tức truyền miệng cũng không có. Ông bác họ cùng toàn bộ lão nhân đều tỏ vẻ chưa từng được nghe tới tiền bối đề cập qua những sự tình liên quan.
Lão cha tôi nghe tới đó mặt lộ vẻ u sầu, sắc mặt không tốt lắm, lúc ấy tôi vẫn không hiểu ông đang lo lắng điều gì, sau này mới biết được chuyện bên trong còn nhiều điều mờ ám.
Trong gia quy nhà họ Ngô, phần mộ tổ tiên đều là từ cháu đích tôn của trưởng tử, cũng chính là lão nhị lão tam lập lại mộ phần lần nữa, vì thế dưới tình hình đó ông nội tôi không phải chủ quản của khu mộ này. Chỉ có điều là tới thế hệ ông nội tôi tình huống thật sự vô cùng đặc biệt, ba đời trước đều đã chết hết, mà anh trai ông nội lại không có hậu nhân, vậy nên ông nội tôi mới có thể tiếp quản lại, nếu không phần mộ tổ tiên sẽ chẳng có người sắp đặt .
Thế cho nên lão cha tôi đương nhiên là Ngô thị chính tông, cũng không tính tới danh chính ngôn thuận, tuy rằng Ngô gia không có bao nhiêu nghề chính, cha tôi cũng cơ bản không phải đương gia (chi nội), thế nhưng cái danh tiếng này ở trong thôn cũng chiếm được ưu thế, bất luận là chia đất đai hay là quyết định chuyện gì thì trước cũng phải được sự đồng ý của lão cha tôi. Vì thế cho nên chuyện này xảy ra, có thể làm cho những kẻ rảnh rỗi gặp thời mà sinh nông nổi.