Vấn đề liên quan tới rất nhiều sự tình, ví như nói chú Ba ở đây buôn bán, nhà chúng tôi cũng quan hệ với những lão nhân gia trong thôn, lão cha tôi làm gia chủ thì tất nhiên phải cân nhắc cẩn thận mà xử lý. Nhưng mà ông lại là kiểu người thành thật, cẩn trọng hết mức rồi sau đó lại bảo thủ chuẩn thành viên Đảng Cộng sản, tình hình phức tạp như này khiến ông tự nhiên không biết làm sao để xử lý, cho nên tôi nhìn ông có điểm lo lắng tới những tình huống sứt đầu mẻ trán sẽ xuất hiện.
Về phương diện này tôi cũng không thể giúp được lão cha mình, cũng vì là tôi đối với tình thế này không rõ ràng lắm, trong nhà lưu lại mấy cụ cao tuổi, ai lớn ai bé tôi đều không phân biệt được hết. Cho nên cũng chỉ biết làm bộ như không hiểu gì. Về phương diện khác cho dù là có chuyện gì xấu hổ xảy ra thì dù sao tổ nghiệp Ngô gia nói thế nào cũng không chỉ mỗi việc quản lý gian từ đường này, đã không thể bán nó nên cũng không tổn thất linh tinh gì xảy ra. Mẹ tôi lại nói, nên sớm phân định chuyện này cho rạch ròi, cố hết sức mà không được thành quả gì.
Có điều là chuyện này rất thu hút người ta, bọn họ vừa sưởi lò vừa hút thuốc bàn bạc, tôi ở bên cạnh ngồi nghe cũng coi như hóng chuyện vui.
Ông bác họ đưa ra một khả năng: cỗ quan tài này đặt ở tầng dưới cùng kia có thể là một trong những cỗ già nhất, không biết chừng là đồng niên với cụ cố, là chuyện từ đời Gia Khánh. Có khi còn là vợ lẽ của cụ, vô cùng được sủng ái, tuy không được ghi vào gia phả hay khắc lên bia mộ, nhưng vẫn lén cho chôn cùng trong phần mộ tổ tiên.
Vừa tra lại trong gia phả lập tức phát hiện đây là chuyện không có khả năng, bởi vì cụ cố ông chết còn trước cả cụ cố bà, tang sự là do cụ bà xử lý, dựa theo luân lý xã hội thời đó, không thể phát sinh loại chuyện như này được. Hơn nữa mạo phạm vào chuyện ấy nếu trong trường hợp giàu có, cũng chính là liều mạng mà lấy vợ, sợ rằng sẽ tuyệt tự về sau. Nhưng bà nội tôi là tiểu thư khuê các, còn sinh ra ba người con trai, ở cái nơi thôn quê này chắc chắn là sinh đẻ tự nhiên, thứ tình cảm như vậy trên cơ bản không có trong đời sống sinh hoạt lúc đó. (đoạn này không biết dịch sai hay gì ấy 😀 )
Còn có phải là thi thể tàn phế không? Có thể là trong lúc hạ đấu xảy ra chuyện, lúc trở ra thi thể không được toàn vẹn, trước cứ cho chôn, sau này lại đào ra tìm những bộ phận còn thừa làm thành hai cỗ quan tài, chú Hai liền lắc đầu nói linh tinh. Chuyện như vậy nếu muốn khai quan thì tuyệt đối phải gom lại chôn một lần nữa. Phần mộ tổ tiên cũng không phải cái tủ lạnh, đặt luôn đầu xuống cạnh mông, đổi là ngươi thì ngươi cam tâm tình nguyện không?
Điều vừa nói không đúng, người bên dưới lại cau mày, thuốc hút nhanh như hun khói tới mức nghẹt thở.
Bản thân tôi cũng tự cân nhắc, cảm giác kỳ quái nhất là cỗ quan tài này không có tên – dựa theo tập tục ở đây, trên quan tài không khắc tên giống như sỉ nhục người đó. Nếu đã là quan tài có tư cách táng trong phần mộ tổ tiên, vậy sao phải chịu loại đãi ngộ như này. Nói thế tôi cũng cảm giác cỗ quan tài này bị thừa ra, có khi bên trong cũng không có người chết nữa.
Ngẫm lại liền cảm thấy vô nghĩa thật, đối với tình hình lúc đó, nơi này cơ bản không còn cách nào để làm căn cứ khảo chứng, nghĩ tới đó mới thấy những vấn đề sau hoàn toàn chỉ là phán đoán vớ vẩn.
Lúc này chú Ba bỗng nhiên đưa ra một khả năng: “Các cụ nhà ta nổi tiếng như nào chắc mọi người ai cũng đã biết, thử nói xem có phải là ở đời một lão gia nào đó vì một nguyên nhân không rõ mà phải đem giấu đồ vật trong phần mộ tổ tiên mình không?”
Chú Ba nói xong, bên dưới có người mặt biến sắc.
Giả thiết này tuy nghe có vẻ rợn người, nhưng cũng rất có khả năng, vì làm trong nghề này quả thật là cũng sẽ làm ra vài chuyện khác người. Hơn nữa so với đoán mò như kia thì tôi ngược lại cảm giác đây chính là khả năng lớn nhất.
Người nọ nhìn người kia một hồi, không biết nên phải ứng thế nào, chú Hai liền tắc lưỡi một tiếng, dường như muốn phản bác. Ông bác họ đột nhiên đứng lên, nói với chúng tôi:
“Con mẹ nó chứ, đừng suy nghĩ nữa, cứ mở ra xem khắc biết.”