The dream: Mộng mị kì quái

Chương 3: Thế giới 1: Tấm Cám?


2 tháng


Sau khi tự phát hiện ra sự thật này, đầu óc tôi ngưng trệ, đặc quánh như keo. Không thể hiểu được tại sao một con người ở thế kỷ 21 như tôi lại có thể trở thành một nhân vật trong truyện Tấm Cám được cơ chứ? Đã thế lại còn là loại nhân vật không có một lời thoại nào như này! Quái gở hơn nữa là nhân vật này từ khi sinh ra đã được định sẵn là phải chết! 

Bây giờ, tôi, miệng không thể, nói tay không thể động, nếu lúc đó Cám có làm gì tôi, tôi cũng không kịp kêu lên một tiếng mà đã từ cõi đời này rồi sao? Thật không công bằng! Người ta xuyên không, không làm công chúa thì hoàng tử, không phải nhân vật chính cũng là trùm cuối phản diện, đến lượt mình lại là một cây xoan đào. Thử hỏi, ai có thể chịu được chứ.

Tuy đầu óc đang lộn tùng phèo với mớ suy nghĩ hỗn loạn, nhưng tai tôi vẫn vểnh lên lắng nghe cuộc trò chuyện giữa nhà vua cùng thái giám. Qua mấy lời đơn giản, tôi có thể hiểu đại khái những truyện đã xảy ra. 

Tấm thực sự đã chết cách đây 5 tháng khi về thăm giỗ cha. Sau tang sự, mẹ con Cám đã gấp gáp bán sạch nhà cửa, khăn gói lên kinh thành tìm đến tận cửa cung, đòi gặp vua, khóc lóc ỉ ôi cầu xin vua thu nhận hai mẹ con mụ vào cung với lý do thực hiện di ngôn của Tấm là chăm sóc cho Đức vua. Vua không ưa hai mẹ con mụ, hạ lệnh cho hai mẹ con ra ở cung điện cách xa cung vua nhất, lại lệnh cho tỳ nữ chăm sóc họ cẩn thận, mỗi tháng mua chỉ tới nhìn hai mẹ con hai, ba lần. 

Mẹ Cám sai Cám đi quyến rũ nhà vua không thành, lại giở trò khóc nháo nói rằng Cám chưa chồng đã vào ở cung vua e là sau này mất hết danh tiếng. Cực chẳng đã vua đành đồng ý cho Cám làm phi. Biết rõ bộ mặt hai mẹ con từ lúc phong phi tới giờ đã được hơn nửa tháng, vua luôn lấy cớ đi tuần không ở lại trong kinh để tránh mặt. Mấy ngày nay bị phong hàn vua mới trở về kinh để chữa bệnh, Cám biết thế cho người trồng cây xoan đào này lấy lòng vua.

Có vẻ cốt truyện ở đây có hơi khác so với những gì tôi đã từng được nghe, nhưng có điều chắc chắn, ngày mà vua yêu thích cây xoan đào là tôi cũng là ngày tôi tàn đời. Nhưng mà không phải trong mô típ xuyên không cứ chạy hết vai của nhân vật sẽ là được xuyên không trở lại sao? Có lẽ, nếu  tôi bình yên ở đây làm một cây xoan đào ngoan ngoãn tới lúc bị đốt tôi sẽ được quay trở về thế giới của mình. 

Tôi cảm thấy có một chút phấn chấn, tinh thần như được lên dây cót. Dựa vào những gì vua vừa thể hiện, cùng lắm là dăm bữa nửa tháng tôi sẽ được trở về thế giới. Từ nay đến lúc ấy đằng nào cũng không có việc gì chi bằng cố ngắm hết cảnh cung này cho đã cái mắt đã, dù gì thì cũng đâu có ai lại đi sai một cây xoan đào làm việc.

Và thế là tháng ngày ăn dầm nằm dề, tắm nắng ngắm hoa của tôi bắt đầu. Sau hôm đầu gặp mặt, ngày nào cứ đến tầm giờ Ngọ vừa dùng thiện xong, vua lại xuất hiện sai người mắc võng dưới bóng cây của tôi. Vua vừa nằm võng vừa đọc sách, có khi phê tấu chương, tôi cũng yên tâm đóng vai một cây xoan đào “mỹ thụ an tĩnh”.

Ngày ngày rèn luyện tôi đã có thể lay động được vài ngón tay mà bây giờ phải gọi là vài cành lá, có thể tự do lắc lư mà không cần gió. Trưa nay trời oi, tôi khẽ dùng ngón tay che nắng cho vua, vua ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ngọn cây như muốn nhìn xuyên qua lớp vỏ xù xì ấy nhìn thấy chính tôi ở bên trong rồi ở một nụ cười đúng chuẩn như mỹ nam toả nắng, như gió xuân ùa về làm tin tôi cũng muốn rung rinh.

Đang lúc sao nhãng tôi lại nghe thấy vua nói:

 - Cây thần à, có lẽ ngày mai ta phải rời kinh rồi. Các quan báo lại, năm nay mưa lũ nhiều, các huyện xảy ra ngập lụt, thiên tai xin tao giảm thuế. Ta phải đích thân đi một chuyến để kiểm tra, tiện thể thăm hỏi dân chúng. E rằng ba ngày nữa mới có thể trở về kinh sư. Cây thần ở lại trong cung đợi ta có được không?

 Tôi hiểu rằng, vậy là ngày trở về của tôi đã không còn xa. Tôi luôn biết, trong lúc vua nằm võng, luôn có ánh mắt đầy hận thù và ác ý của Cám từ phía khác ghim chặt lấy tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống. Cơ hội ngàn năm có một này, Cám sẽ không bỏ qua đâu. Dẫu vậy tự nhiên tôi cảm thấy có hơi tiếc nuối không chỉ bởi vì khung cảnh tươi đẹp này mà còn vì lời hứa đợi người ấy. Có lẽ tôi đã hết thuốc chữa rồi…

Đúng như mong đợi, ngày hôm sau, ngay khi vua vừa đi Cám đã xuất hiện trước mặt tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt Cám, kỳ thật Cám không xấu có thể được gọi là một mỹ nhân, tuy nhiên con dao trên tay cô ta khiến cô ta trở thành một mụ điên vì tình. 

Cô ta cười, tiếng cười ban đầu lảnh lót như tiếng chuông ngân, nhưng cười dài, cười mãi lại thành ra đáng sợ. Cô ta dí con dao lên thân cây tôi bắt đầu đi những đường đầu tiên. Không chặt mạnh tay, con dao cứ nhẹ nhàng khứa từng lớp vỏ.

Ban đầu là ngứa, về sau là từng trận nhói đau như bị kim chích. Chân tôi nếu có hình người e là cũng đã chảy máu đầm đìa. Lúc này tôi đã sợ đến run rẩy, mũi cay xè, nước mắt tuôn không ngừng, tôi chợt nhụt chí, về nhà mà phải chịu đau đớn như này tôi chẳng thà tôi cứ làm một cái cây thôi.

Cuối cùng cô ta đã khứa vào tận lớp lõi trong cùng của cây. Sự đau đớn đến đỉnh điểm khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung. Tôi khóc không ngừng, liên tục kêu gào trong im lặng, ngón tay run rẩy, cành lá cũng rung lắc như đứng trước gió to bão lớn. Tôi ước gì vua có thể trở về nhanh hơn để tôi kết thúc sự đau khổ này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play