"Sao người đang tốt mà không thoải mái?" Vương Phương thấy sắc mặt Khổng Lâm Lang không có chút máu, thần thái suy yếu, quan tâm qua loa một câu.

Đầu óc của Khổng Lâm Lang hỗn loạn, rót cho bà ta chén nước: "Tôi không sao, hơi bị cảm lạnh, đã uống thuốc rồi."

Vương Phương tới nơi này mục đích cũng không phải quan tâm: "Cô chuẩn bị đồ gửi cho Thanh Tuyết sao rồi?"

Khổng Lâm Lang phản ứng có hơi chậm: "Không có."

"Cô làm mẹ kiểu gì vậy? Không phải tôi đã nói cho cô biết nơi bọn nhỏ xuống nông thôn đặc biệt lạnh, mùa đông không có quần áo chăn mền qua đông, cô muốn đông chết Thanh Tuyết sao? Cô còn là mẹ ruột của con bé không?"

Khổng Lâm Lang môi trắng bệch, cười khổ nói: "Con bé làm những chuyện đó..."

Vương Phương tức giận hơn: "Con bé làm chuyện gì? Người khác nói bậy nói bạ thì không nói, nhưng cô thân là mẹ ruột của con bé, cô cũng không tin con bé, cô đây muốn ép chết con bé sao? Đồng Dao là con gái tôi, con nhóc đó là người thế nào chẳng lẽ tôi không rõ hay sao? Con nhóc đó hỏi muốn của hồi môn trong nhà! Còn tống tiền nhà họ Cố! Còn có những chuyện làm sau đó, tôi không còn mặt mũi ra ngoài nói, mắc cỡ chết người! Đó đều là chuyện con người làm ra sao? Cô tin tất cả những gì con nhóc đó nói? Nhưng không tin chính con gái ruột của mình ư?"

Khổng Lâm Lang đã nhìn Đồng Dao lớn lên, bà luôn cảm thấy trong này có thể có một ẩn khuất: "Chuyện trong hôn lễ là Thanh Tuyết không đúng, làm chậm trễ hôn lễ Kim Việt, hai người bọn nó là cô nam quả nữ, vốn nên tránh hiềm nghi."

Thần sắc nơi đáy mắt Vương Phương thay đổi rồi thay đổi, trong lòng giống như có thứ gì đó cắn từng ngụm từng ngụm, trăm ngàn lỗ hổng!

Lúc trước khi bà và Đồng Đại Lai ở chung, sao bà không nghĩ tới cô nam quả nữ phải tránh hiềm nghi???

Vương Phương cười lạnh trong lòng, lời trong miệng nói ra: "Nếu hai đứa có việc gì đó, đã sớm quen nhau, còn có thể đợi đến bây giờ hay sao?"

Trong lòng Khổng Lâm Lang cũng ôm suy nghĩ này, dù sao Thanh Tuyết vẫn không thừa nhận cô ta và Cố Kim Việt có quan hệ không trong sạch gì.

Hiện giờ mấy người bọn họ đều ở chung, cũng là một cơ hội, hy vọng bọn họ có thể xóa bỏ hiểu lầm giữa nhau.

"Đồ cô chuẩn bị đâu? Cô thân thể không tốt, để tôi thay cô gửi!" Vương Phương nói.

Trong cổ họng Khổng Lâm Lang có hơi ngứa ngáy: "Tôi đã gửi đồ qua..." Lời còn chưa dứt, không nhịn được trong cổ họng phát ra tiếng ho khan, lập tức ho đến long trời lở đất!

Vương Phương lui về phía sau vài bước, trong mắt đầy sự ghét bỏ, đúng là có bệnh, cũng đừng truyền nhiễm cho bà ta.

"Nếu cô đã gửi qua, vậy tôi về đây."

Về phần lúc nãy tại sao Khổng Lâm Lang nói không gửi, Vương Phương suy đoán Khổng Lâm Lang sợ bà ta mất hứng, dù sao bà ta cũng là mẹ của Đồng Dao.

Ai bảo hiện giờ người ngoài đều nói do Khổng Thanh Tuyết nên Đồng Dao mới hủy hôn sự!

Khổng Lâm Lang muốn giải thích với Vương Phương bản thân Thanh Tuyết đã chuẩn bị xong đồ qua mùa đông, nói không cần bà gửi mấy thứ này, cho nên bà gửi chăn bông và áo bông cho Đồng Dao.

Vương Phương vội vã rời đi, Khổng Lâm Lang không thể giải thích rõ ràng với bà ta.

Vương Phương đối xử với con gái của bà tốt như vậy, Khổng Lâm Lang chỉ có thể đối xử với con gái của bà ta tốt hơn.

Rời khỏi nhà Khổng Lâm Lang, Vương Phương cố ý gọi điện thoại đến đại đội bộ Hồng Ngưu tìm Đồng Xuân Cảnh.

Sau khi Đồng Xuân Cảnh nghe điện thoại, nghe không ít lời mắng Đồng Dao: "Mẹ, mẹ nói trọng điểm đi."

Tiền điện thoại đắt như vậy, bà ta ở trong điện thoại mắng Đồng Dao làm tốn biết bao nhiêu tiền.

"Hai người các con đừng mềm lòng, đưa chăn bông những thứ qua mùa đông cho Đồng Dao, mặc dù con nhóc đó là em gái con nhưng con nhóc đó đã mắc nhiều sai lầm thế, còn chết không hối cải, nhất định phải cho con nhóc đó một bài học!" Vương Phương nói đến trọng điểm.

Đồng Xuân Cảnh có hơi bất lực: "Mẹ, lúc trước không phải mẹ nói chỉ gửi cho Xuân Thụ một cái chăn bông và một bộ áo bông sao? Dù chúng con muốn cho cũng không có dư để đưa cho em ấy!"

Vương Phương tức giận rít gào: "Nghĩ cũng không thể nghĩ! Đến lúc đó nếu con nhóc đó cầu xin các con, các con cũng đừng mềm lòng!"

"Cái con nhóc chết tiệt khắp người đều có tật xấu, nếu không cho con nhóc một bài học, để cho con nhóc đó hối cải cho tốt, sau này bớt gây họa lớn nữa! Nếu không phải con nhóc đó đắc tội nhà họ Cố, bây giờ ba con đã là phó xưởng trưởng rồi! Chuyện ông ấy trông ngóng nhiều năm như vậy, đã bị hủy trong tay con nhóc đó!"

Đồng Xuân Cảnh biến sắc mấy lần, cuối cùng đồng ý sẽ không trợ giúp gì cho Đồng Dao, cho Đồng Dao một bài học, bỏ tật xấu vì tư lợi tham lam thành tính trên người cô.

Vương Phương quan tâm hỏi: "Thanh Tuyết ở nông thôn thế nào? Đồng Dao không ức hiếp người ta chứ?

Đồng Xuân Cảnh hơi khựng: "Cô ấy vẫn ổn, cô ấy không tham gia thu hoạch lúa mì."

So với mấy người bọn họ, Khổng Thanh Tuyết đúng là sống vẫn ổn.

Vương Phương không rõ ràng cụ thể, nghe anh ta nói như thế, thật sự yên tâm: "Thân thể của Thanh Tuyết không tốt, còn bị Đồng Dao liên lụy, hại con bé xuống nông thôn. Hai anh em các con phải chăm sóc con bé, có việc nặng gì có thể giúp thì giúp một tay, ai bảo em gái con rất có lỗi với người ta."

Đồng Xuân Cảnh mím môi: "Con biết."

"Nếu Đồng Dao bắt nạt Thanh Tuyết, con cũng không thể bởi vì Đồng Dao là em gái của mình nên con giúp đỡ Đồng Dao, nhà họ Đồng chúng ta không phải loại người nhận thân không nhận lý." Vương Phương dặn dò.

"Thanh Tuyết là một đứa trẻ ngoan, từ nhỏ thân thể con bé đã không tốt... Anh em các con phải đối xử tốt với con bé chút, có thể nhường con bé chút gì thì cứ nhường chút đó, có thể chăm sóc con bé nhiều hơn thì chăm sóc con bé nhiều chút."

Những lời này của Vương Phương từ nhỏ đã tẩy não bên tai anh em nhà họ Đồng, anh em nhà họ Đồng đối xử tốt với Khổng Thanh Tuyết, cũng là thói quen hình thành từ nhỏ đến lớn.

Cúp điện thoại, tốn khoảng ba nguyên, nhưng trong lòng Vương Phương kiên quyết.

Chỉ cần Đồng Dao ở nông thôn sống không tốt, bà ta thoải mái!

Làm bên nghe điện thoại, cũng cần thu phí, lúc Đồng Xuân Cảnh trả tiền thịt liền đau.

Ngày hôm sau, Đồng Dao và Trình Tiểu Vũ chào hỏi muốn lên núi đốn củi.

Trên núi bên cạnh đại đội Hồng Ngưu có thể nhặt củi, nhưng không thể chặt cây.

Phương bắc hơn nữa năm đều là mùa đông, mùa đông muốn sưởi ấm dựa vào củi, cho nên củi đốt rất nhiều.

Núi bên cạnh thôn chặt nhiều không được chặt trọc?

Chặt củi đều lên núi xa hony chặt, qua lại phải mất vài giờ.

Công việc này của nhà họ Trình đều là đàn ông làm, Trình Tiểu Vũ có ý định đi với Đồng Dao, nhưng bị Đồng Dao từ chối.

Hiện tại nhà nhà đều đang chuẩn bị dự trữ qua mùa đông, Trình Tiểu Vũ cũng rất bận rộn, mỗi ngày rửa cải trắng rửa củ cải giúp dưa muối trong nhà.

Đồng Dao kéo xe đẩy mượn ra khỏi thôn, lúc trên đường không có ai, tùy ý vào rừng.

Lúc đi ra, Đồng Dao đã thay một bộ quần áo, trên đầu đội mũ, trên cổ quấn khăn quàng cổ màu xám đen, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, xe đẩy bên cạnh cũng không còn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play