Toàn bộ gia sản của nhà họ Đồng đều ở trong không gian của Đồng Dao, cô tìm một bộ quần áo cũ mà Đồng Lão Nhị mặc lúc mười mấy tuổi khoác lên người, mũ là mũ trước đây Đồng Xuân Lôi từng đội ở nhà, khăn quàng cổ là khăn quàng cổ của Đồng Đại Lai, giày là giày của Vương Phương.

Nói tóm lại, hiện tại nhìn từ bên ngoài của Đồng Dao thì chắc chắn nhìn không nhận ra ai.

Trước khi Cố Kim Việt đến công xã, còn cố ý đến nhà Đồng Dao một chuyển, nhưng được Trình Tiểu Vũ báo cho biết sáng sớm Đồng Dao đã lên núi đốn củi.

Cố Kim Việt hết cách, chỉ có thể quay về hội thanh niên trí thức gọi Khổng Thanh Tuyết cùng đi công xã.

Đồ quá nhiều, một mình anh ta có lẽ ôm không xuể.

Về phần anh em nhà họ Đồng, bọn họ cũng giống như những người khác trong hội thanh niên trí thức đều đi đốn củi.

Nếu mùa đông không có củi sưởi ấm, cuộc sống chắc chắn không thể trôi qua nổi.

Đến công xã, đầu tiên Cố Kim Việt lấy thư và phóa đơn chuyển tiền, sau đó lấy hai gói hàng khổng lồ.

Như Cố Kim Việt nói, anh ta bảo mẹ mình chuẩn bị hai phần đồ cho mùa đông.

Trong lòng Khổng Thanh Tuyết kiên định, cô ta không bảo mẹ mình gửi chăn bông các loại đồ sưởi ấm đến, chỉ vì đánh chủ ý vào Cố Kim Việt.

Cô ta không tin, nếu cô ta không có đồ qua mùa đông, Cố Kim Việt vẫn không cho cô ta!

Buổi sáng trước khi đến Cục bưu chính, Đồng Dao cố ý đến hợp tác xã mua bán một chuyến.

Các loại đường khác của hợp tác xã mua bán cần phiếu đường, nhưng đường hoa quả một xu một viên, không cần phiếu đường.

Đồng Dao dùng vốn to tốn năm hào, mua năm mươi viên kẹo hoa quả!

"Nhà tôi năm đời con gái! Hôm nay mừng được con trai! Mời mọi người ăn kẹo!"

Dưới đầu lưỡi của Đồng Dao có một viên kẹo hoa quả, thô giọng nói chuyện, giọng nói hoàn toàn không nghe ra giọng gốc.

Khi Đồng Dao rải mấy chục viên kẹo hoa quả lên đường cái, những người nghe được gần đó đều chạy tới nhặt kẹo!

Còn khách sáo hô: "Mừng có quý tử! Chúc mừng chúc mừng!"

Đồng Dao lui ra khỏi đám người, đến gần Khổng Thanh Tuyết.

Khổng Thanh Tuyết kiễng chân, vươn cổ nhìn cuộc chiến kẹo náo nhiệt bên kia.

"Kẹo hoa quả mà thôi, có cái gì hơn người!" Khổng Thanh Tuyết không nghe ra giọng nói của Đồng Dao, trên mặt còn lộ ra vài phần khinh thường.

Hiện tại nhà họ Cố và nhà họ Đồng đều đã gửi tiền gửi đồ tới, chắc chắn cuộc sống của bọn họ ở nông thôn sẽ khá hơn.

Chút kẹo hoa quả, chắc chắn cô ta sẽ không đi giành!

Nói không thèm để ý, ánh mắt Khổng Thanh Tuyết vẫn bị hấp dẫn, nhìn những người vì muốn tranh mấy viên kẹo, vừa đẩy vừa kéo, còn có người ầm ĩ lên.

Nghèo kiết xác!

Chờ sau khi người giành hết kẹo đều giải tán, Khổng Thanh Tuyết mới thu hồi tầm mắt, tổng cộng chỉ mất hai ba phút.

Ngay lập tức!

Khổng Thanh Tuyết hoảng sợ mở to hai mắt, thân thể cứng ngắc như khúc gỗ, bưu kiện của cô ta đâu?

Còn một đống bưu kiện lớn của cô ta đâu?

Ước chừng sửng sờ ba giây, Khổng Thanh Tuyết mới sống lại lần nữa, giống như con marmota hét chói tai: "A! Bưu kiện của tôi đâu! Bưu kiện của tôi đâu!"

Người xung quanh bị tiếng hét của cô ta hấp dẫn.

Có đồng chí tốt bụng tới hỏi: "Đồng chí! Cô làm mất bưu kiện hả?

Khổng Thanh Tuyết nhìn xung quanh, cô ta hy vọng Cố Kim Việt đang nói đùa với mình!

Chính anh ta là người đã giấu những bưu kiện đó!

Một vị thím thấy sắc mặt cô ta thật sự không tốt, có hơi lo lắng hỏi: "Đồng chí? Cháu không sao chứ?"

Cô ta không sao?

Làm sao cô ta không sao được!!!

Khổng Thanh Tuyết xung quanh cũng không thấy Cố Kim Việt, không phải Cố Kim Việt đùa giỡn với cô ta!

Trái tim Khổng Thanh Tuyết như vạn tiễn xuyên tim hoảng sợ vô cùng: "Bưu kiện của tôi mất rồi! Tôi... rất nhiều bưu kiện của tôi đều mất rồi..."

"Lúc nãy tôi thật sự đã nhìn thấy bên cạnh đồng chí này chất rất nhiều bưu kiện!"

"Tôi không chú ý đến."

"Tôi cũng nhìn thấy, bên cạnh cô gái này toàn là bưu kiện, chất đống như núi."

"Nhiều bưu kiện như vậy cũng không bị người ta chuyển đi ngay lập tức chứ? Có ai thấy ai mang theo bưu kiện đi không?"

"Bên này chính là bưu cục, người mang bưu kiện đi không ít."...

Tiếng nói mồm năm miệng mười nói không ít, nhưng không nghe thấy điều có ích gì.

Khổng Thanh Tuyết đi tìm khắp nơi, đuổi theo.

Nhìn thấy người cầm bưu kiện thì kéo lấy đi kiểm tra!

"Túi của anh là của tôi!"

Người bị giữ chặt tưởng đến cướp bưu kiện, đẩy cô ta ra: "Cô bị bệnh gì vậy?"

Trả lại cho người bên cạnh nhìn xem tên trên bưu kiện: "Đây là bưu kiện của tôi! Phía trên có ghi tên của tôi!"

Khổng Thanh Tuyết nhìn chằm chằm cái tên trên bưu kiện một hồi lâu, vội vàng đẩy đối phương ra, đến nơi khác tìm.

Phụ cận, Khổng Thanh Tuyết đều tìm một lần, nhưng không tìm được thứ gì, còn suýt nữa bởi vì chuyện muốn xem bưu kiện bị người đánh.

Quay về chỗ, sắc mặt Khổng Thanh Tuyết trắng bệch, trong đôi mắt nhu nhược đều là kinh hoảng, tay buông thõng xuống vẫn hơi phát run.

Những bưu kiện kia đều là đồ bọn Cố Kim Việt qua mùa đông!

Nếu thật sự mất, mùa đông này làm sao qua?

Nếu Cố Kim Việt biết cô ta đã làm mất bưu kiện của họ, anh ta sẽ nhìn cô ta thế nào?

Rác rưởi vô dụng?

Thứ xui xẻo?

Khổng Thanh Tuyết cắn chặt môi, đôi môi tái nhợt nhuộm ra vài phần sắc máu.

Từ xa, Khổng Thanh Tuyết thấy Cố Kim Việt mang theo một chiếc xe bò đi tới.

Khổng Thanh Tuyết nắm quần áo trước ngực, trong lòng dâng lên từng đợt sợ hãi nhè nhẹ, trên mặt lộ ra vài phần, vành mắt đều hơi đỏ lên.

Lúc Cố Kim Việt đi tới trước mặt, hai mắt Khổng Thanh Tuyết đảo cái hôn mê.

Cố Kim Việt hoảng sợ, cho rằng bệnh tim của Khổng Thanh Tuyết phát tác, vội vàng chạy đến!

"Thanh Tuyết! Thanh Tuyết!"

"Anh quen biết nữ đồng chí này à? Lúc nãy cô ấy ôm không ít bưu kiện từ bưu điện, nhưng hình như bưu kiện bị người ta trộm mất rồi!"

Cố Kim Việt ngẩng mạnh đầu: "Anh nói cái gì?"

"Bưu kiện cô ấy ôm bị mất, không tìm thấy."

Cố Kim Việt vội vàng đi khắp nơi tìm bưu kiện, nhiều bưu kiện như vậy, cho dù bị trộm, cũng chỉ bị trộm một hai cái?

Đây là suy nghĩ ban đầu của Cố Kim Việt, nhưng anh ta không nhìn thấy một cái bưu kiện nào ở gần Khổng Thanh Tuyết!

"Đồng chí, tôi thấy tình hình của cô ấy không ổn, anh mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi?"

Tâm trạng của Cố Kim Việt đang hỗn loạn như ma miễn cưỡng tìm lại lý trí, trước tiên đưa người đến bệnh viện!

Đồng Dao thành công lui thân, mới không quản sống chết của bọn họ, bây giờ cô đã ngồi lên xe buýt lên huyện.

Trong không gian có không ít thứ, nhưng rất nhiều thứ đều xuất phát từ nhà họ Đồng, cho nên Đồng Dao không xuất hiện ở chợ đen xã Long Bình.

Hiện nay quốc gia phát triển lấy công nghiệp nặng làm chủ, bởi vì do một số lý do của thời kỳ chiến tranh, phía Nắc bên này có cơ sở công nghiệp nhất định.

Các doanh nghiệp công nghiệp quân sự mà phía Tô Châu viện trợ xây dựng năm đó phần lớn đều ở bên này, có thể nói cơ sở công nghiệp, cơ sở đồng bộ ở đây tốt nhất cả nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play