Hơn nữa phiếu bông khó có được đến dường nào? Cho dù là chú nhỏ, cũng không có bản lĩnh trong thời gian ngắn kiếm được nhiều phiếu bông như vậy? Sợ chính anh cũng không đủ dùng!

"Những thứ mẹ anh gửi cho anh có liên quan gì đến tôi?"

Khổng Thanh Tuyết ở cách đó không xa nhìn bọn họ, cắt ngang lời nói của bọn họ: "Anh Cố!"

Đồng Dao ước gì Khổng Thanh Tuyết đi ra phá rối, mượn cơ hội này rời đi.

"Đồng Dao, cô có biết trong nhà anh Cố gửi đồ đến không? Cô đến hỏi anh Cố muốn chăn bông hở" Khổng Thanh Tuyết gọi Đồng Dao lại, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Đồng Dao.

Lúc này bông vải ở hợp tác xã mua bán đã không mua được, giá phiếu bông ở chợ đen tăng gấp mấy lần không nói, còn chưa chắc có thể mua được.

Một giường chăn bông dày cộng thêm một thân áo bông quần bông, ít nhất cũng phải mười hai cân bông mới đủ để Đồng Dao qua mùa đông dài đằng đẵng này.

Khổng Thanh Tuyết nhìn chằm chằm vào Đồng Dao, chưa từng thấy Đồng Dao mua bông về, cô ta chắc chắn Đồng Dao vẫn chưa mua được bông.

Đồng Dao dừng bước, xoay người nhìn về phía Khổng Thanh Tuyết: "Tôi biết cái gì? Tôi muốn cái gì?"

Vẻ mặt Khổng Thanh Tuyết như hiểu rõ nói: "Không phải cô biết trong nhà anh Cố muốn gửi chăn cho anh ấy sao, cho nên mới đến hỏi xin anh Cố?"

Đồng Dao liếc mắt một cái, rất không khách sáo nói: "Lần sau nói chuyện, trước hết đổ hết nước trong đầu ra rồi nói sau, tôi biết chuyện nhà anh ta lúc nào? Tôi mở miệng muốn xin đồ của anh ta lúc nào?"

Cố Kim Việt không thích trong lời Đồng Dao chối bỏ sạch sẽ với anh ta như vậy: "Thanh Tuyết chỉ suy đoán, em không cần nói khó nghe như vậy."

Sau đó nói với Khổng Thanh Tuyết: "Cô ấy không mở miệng hỏi anh muốn thứ gì. .

Vẻ mặt Khổng Thanh Tuyết ảo não nhìn Đồng Dao: "Là tôi không làm rõ ràng tình huống, HoảHoạ, thành thật xin lỗi!"

"À! Xin lỗi thành thật xin lỗi! Tôi đã quên, bây giờ cô không cho tôi gọi cô là Dao Dao." Khổng Thanh Tuyết che miệng, ra vẻ mắc phải sai lầm lớn không biết làm sao.

Cố Kim Việt nói: "En không cần phải căng thân, chỉ chút chuyện nhỏ như vậy cô ấy sẽ không bận tâm đâu."

Đồng Dao lạnh lùng nhìn bọn họ, vừa qua thu hoạch lúa mạch, cô vốn muốn từ từ, không muốn dạy dỗ bọn họ.

Sợ không cẩn thận thật chơi người đến chết, nhưng người ta nhất quyết phải đến trước mặt cô để chịu nhục, cô có thể làm sao bây giờ?

Đương nhiên là thành toàn cho bọn họ được chịu nhục!

Cố Kim Việt không ngờ Đồng Dao chưa nói một câu đã xoay người rời đi: "Đồng Dao! Em theo anh đến công xã một chuyến!"

Đồng Dao nghe vào tai giống như tiếng chó sủa.

"Đồng Dao! Anh đang nói chuyện với em! Anh kêu mẹ gửi cho anh hai phần đồ mùa đông, anh đưa cho em một phần." Cố Kim Việt tiến lên giữ chặt bao tải trong tay Đồng Dao.

Đồng Dao kéo bao tải, bộ dáng không muốn phản ứng: "Phiền anh dẫn người của anh cách xa tôi chút, đừng nói tôi có, cho dù không có, đồ của anh đưa cho tôi thì tôi cũng không lấy." Nói xong rời đi.

Sắc mặt Cố Kim Việt lập tức đen xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, không tin đây là lời cô nói ra.

Trong lòng Khổng Thanh Tuyết mừng thầm: "Anh Cố, có thể thật sự cô ấy không thiếu, khi nào anh đi lấy bưu kiện? Em giúp anh đi lấy!"

"Ngày mai lấy!"

Bước chân Đồng Dao rời đi hơi khựng, ngày mai đúng không? Hãy chờ xem!

Nhà họ Đồng ở kinh đô.

Bốn đứa con của nhà họ Đồng, ba đứa đều xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Điều này ở nơi đây rất hiếm thấy, đường phố đều phái người đến khen ngợi, một lá cờ thưởng của gia đình tiên tiến, một cái khăn mặt, một cục xà phòng, một cái vại tráng men, khen con cái nhà họ Đồng tinh thần diện mạo tốt, tư tưởng tích cực, là hạt giống tốt của quốc gia!

Trong lòng Vương Phương và Đồng Đại Lai chửi má nó, nhưng trên mặt không thể không nhận lấy phần vinh hạnh đặc biệt này, người đã xuống nông thôn, tốt xấu gì cũng kiếm chút chỗ tốt.

Đồng Xuân Cảnh xuống nông thôn đã được vài năm, Vương Phương rất hiểu biết về nơi anh ta xuống nông thôn, biết nơi đó trời đông dài, đặc biệt lạnh.

Bởi vậy sau khi Đồng Xuân Thụ xuống nông thôn, Vương Phương nhờ em trai Vương Quy Nhân làm phiếu bông, mãi cho đến gần đây mới gom đủ chăn bông và áo bông nặng mười ba cân đưa đến nông thôn.

Đồng Đại Lai nghe con trai nói qua nơi anh ta xuống nông thôn, lúc lạnh nhất âm mấy chục độ, không chuẩn bị áo bông cho Đồng Dao có ổn hay không?

Vương Phương không nói không cho, bà ta nói thẳng: "Nếu ông muốn gửi đồ vật cho con nhóc đó, thì tự ông đi gom góp!"

Đồng Đại Lai biết phiếu bông khó làm, nhưng em vợ không phải có bản lĩnh này sao?

"Nếu như Đồng Dao không có đồ vượt qua mùa Đông, thì con nhóc sẽ đến hỏi thằng hai thằng tư để lấy?"

Vương Phương con ngươi đảo cái, ánh mắt như muốn ăn thịt người: "Con nhóc đó dám! Nếu con nhóc đó dám cướp đồ của Xuân Thụ, tôi lột da chó má con nhóc đó ra!"

"Nếu không phải tại con nhóc súc sinh đó! Xuân Thụ lớn như vậy phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức? Ông không nghe Xuân Thụ khóc trong điện thoại nào à? Thằng bé nói vừa mệt vừa đói không chịu nổi nữa!" Vương Phương nói xong hốc mắt đã đỏ lên.

"Lúc trước chính thằng hai thay con nhóc đó xuống nông thôn! Chính con nhóc đó ngu ngốc, người làm không ra hồn! Chẳng những đẩy Xuân Thụ xuống nông thôn, bây giờ làm hại Thanh Tuyết cũng ở đó làm thanh niên trí thức! Tình huống cụ Thanh Tuyết sao ông cũng đã biết? Cái thân thể kia của con bé ở nông thôn có thể chịu đựng được sao? Nếu lỡ như xảy ra chuyện gì, thì chính con nhóc đó đã hại Thanh Tuyết một mạng!"

Lúc Vương Phương nói chuyện hận ý nói đáy mắt trào dâng, bộ mặt vặn vẹo dữ tợn: "Nếu bây giờ con nhóc đó đứng trước mặt tôi, tôi thế nào cũng phải đánh chết con nhỏ đó mới được!"

Cô ích kỷ tống tiền hai ngàn tệ trong nhà!

Cô lòng tham không đấy từ hôn còn tống tiền nhà họ Cố, đắc tội nhà họ Cố!

Cô có tâm tư ác độc hại Xuân Thụ xuống nông thôn làm thanh niên trí thức!

Ngay cả Thanh Tuyết một người thân thể không tốt cô cũng không buông tha!

Sớm muộn gì bà ta phải giết chết Đồng Dao cái đồ chó ác độc này!

Chắc chắn bà ta sẽ giết chết cô!

Đồng Đại Lai vốn thuận miệng nhắc tới, thấy bà ta bởi vì Đồng Dao mà tâm trạng trở nên kích động như vậy, không nhắc tới nữa.

Lúc trước Đồng Dao con nhóc chết tiệt đó nói, ông ta cũng không quên!

Ghét bỏ ông ta chỉ là một chủ nhiệm phân xưởng!

Ghét bỏ ông ta không thể đến nhà họ Cố ra mặt cho cô!

Ghét bỏ ông ta không làm được xưởng trưởng!...

Đồng Đại Lai cũng tức giận, con nhóc chết tiệt này!

Nên để cho cô ở nông thôn chịu khổ, không có người ba quản đốc phân xưởng không lên làm giám đốc nhà máy như ông ta, cô Đồng Dao chẳng là gì cả!

Vương Phương suy nghĩ vẫn không yên, lỡ như con bé tiện nhân Đồng Dao này thật sự mặt dày đi hỏi bọn Xuân Thụ xin phải làm sao bây giờ?

Bọn Xuân Thụ da mặt mỏng, lỡ như cho thật thì sao?

Bà ta vất vả lắm mới gom đủ đồ, cũng không phải chuẩn bị cho con bé súc sinh Đồng Dao!

Còn có Thanh Tuyết, Vương Phương cũng phải hỏi bà già thối Khổng Lâm Lang kia có gửi đồ cho Thanh Tuyết qua mùa đông không...

Lúc Vương Phương đến nhà Khổng Lâm Lang, thân thể Khổng Lâm Lang không thoải mái xin nghỉ ở nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play