Đáy mắt thư ký công xã hiện lên một tia sáng, trong lòng xác nhận sau lưng xã trưởng Cố là thị trưởng kinh đô, quả nhiên là mạ vàng khắp người.

Trên mặt cười ha hả, ngón tay chỉ cô, nói: "Thật đúng quá nên đừng nói, có mấy lời tôi thật sự không đề cập với con cái, may mắn bọn nhỏ không phải quỷ linh tinh như các cô!"

Cố Tư thấy Đồng Dao dỗ cho thư ký công xã vui vẻ, trong mắt hơi xẹt qua một nụ cười.

Có điều...

Anh ở trong mắt cô chỉ là tuổi tác tương đương chỉ là "trưởng bối" có bối phận lớn hơn sao?

Cô gái nhỏ vẫn luôn tự nhận là Cố Tư là trưởng bối chính thức, tâm trạng có hơi kỳ lạ.

Cách đó không xa, Khổng Thanh Tuyết nhìn Đồng Dao và lãnh đạo công xã vừa nói vừa cười, cơ bắp trên mặt đều căng chặt, ánh mắt lạnh lẽo mà cay nghiệt.

Cố Kim Việt làm việc cho đến trưa, đã sớm vừa mệt vừa đói, lúc ăn cơm ăn như hổ đói, hận không thể trong nháy mắt có thể lấp đầy dạ dày như hố đen.

Là cậu chủ xưởng trưởng, Cố Kim Việt thật sự chưa từng đói bụng, cũng không có vừa mệt vừa đói như vậy.

Anh em nhà họ Đồng cũng như thế, đồ ăn của mấy người đều ăn chung, một người ăn nhiều, thì có người sẽ ăn ít, hai người ăn nhiều, thì có người sẽ đói bụng.

Sau một phen gió cuốn mây tan, đồ ăn và cơm cao lương trong hộp cơm đều bị ăn sạch.

Khi Khổng Thanh Tuyết khôi phục tinh thần, đã không còn thức ăn, ngay cả nước gọi món cũng không có.

"Không sao, khẩu vị của em nhỏ, các anh ăn no vẫn quan trọng nhất, buổi chiều các anh còn phải xuống đất." Trong lòng Khổng Thanh Tuyết tức giận, trên mặt còn phải an ủi bọn họ.

Mấy người đói bụng, ăn xong, không để lại thức ăn cho Khổng Thanh Tuyết còn cảm thấy có hơi băn khoăn, nhưng nghe cô ta nói cũng đúng, buổi chiều cô ta không xuống đất, không giống bọn họ buổi chiều còn phải thu hoạch lúa mạch, không có dầu thì thôi, nếu ngay cả ăn cũng ăn không đủ no, sao bọn họ làm việc?

Đồng Xuân Thụ thấy cơm cao lương trong hộp cơm của cô ta còn dư lại rất nhiều: "Chị Thanh Tuyết, chị ăn không vô sao?"

Vẻ mặt Khổng Thanh Tuyết cứng ngắc, cô ta mới ăn một phần ba, làm sao có thể ăn không vô?

Lúc trước cô ta không xuống ruộng lúa mạch, đội trưởng Trình không bỏ qua cho cô ta, nên kêu cô ta nhặt củi gần rừng, cô ta cũng rất vất vả!

"Chị... Ăn không vô." Khổng Thanh Tuyết đối mặt với ánh mắt khát vọng chờ mong của Đồng Xuân Thụ, cắn chặt răng nặn ra lời.

Vẻ mặt Đồng Xuân Thụ vui vẻ, lời xin cơm thốt ra: "Em giúp chị ăn!"

Cậu ta đoán được thân thể của chị Thanh Tuyết không thoải mái nên ăn cơm không ngon vừa lúc cậu ta vẫn chưa ăn no, có thể ăn nhiều hơn.

Bụng Khổng Thanh Tuyết vẫn trống rỗng: "Đây là đồ chỉ đã ăn..."

Đồng Xuân Thụ chủ động cầm hộp cơm qua: "Những thứ chị Thanh Tuyết đã ăn, em không ngại."

Trong lòng Khổng Thanh Tuyết phát điên, con mẹ nó! Cô ta để ý được chưa!

Đồng Xuân Cảnh nhìn ra, nhưng Khổng Thanh Tuyết không xuống đất, buổi chiều Tiểu Tứ còn phải xuống đồng làm việc, bởi vậy nên không quản.

Khổng Thanh Tuyết vuốt cái bụng trống rỗng, nghĩ đến hộp cơm thịt kho tàu lớn của Đồng Dao, trong dạ dày càng đói bụng.

"Anh Cố, tại sao Đồng Dao biến thành như vậy? Cô ấy ghét em còn chưa tính, anh và anh em trai cậu cô ấy cũng mặc kệ sao? Nhiều thịt kho tàu như vậy cũng không chia cho chúng ta một ít..."

Cố Kim Việt đang đè cánh tay đau nhức, nghe vậy theo bản năng nhìn sang một hướng.

Đồng Dao đang chia thịt kho tàu cho mọi người, người gặp đều có phần.

Vốn thịt làm như thế nào cũng thơm, nhưng thịt kho tàu của Đồng Dao làm không giống với người thường, mùi vị thơm hận không thể làm cho người ta nuốt hết đầu lưỡi.

Thịt kho tàu của Đồng Dao được khen ngợi trước mặt các cán bộ công xã!

Vốn trưa hôm nay Đồng Dao ăn canh xương dưa chua với cơm trắng, thấy Cố Tư đến, mới đổi món thịt kho tàu trong không gian anh thích nhất.

Khổng Thanh Tuyết không làm cô thất vọng, quả nhiên nhảy ra tìm phiền phức.

Bây giờ chắc Cố Tư đã không còn chút ấn tượng tốt nào với Khổng Thanh Tuyết?

Cố Tư chán ghét Khổng Thanh Tuyết, quan hệ giữa hai người mới có thể ngày càng ít, chuyện nút áo mới không bại lộ ra ngoài.

Đồng hình ảnh trên ý cười dịu dàng, đáy mắt một mảnh bình tĩnh, nàng đem hai phần ba thịt kho tàu chia ra, cho Cố Tư một phần ba thịt kho tàu, hắn thích thịt kho tàu nước canh cũng đều để lại cho hắn.

Hôm nay Cố Tư làm việc không ít, còn được ăn món thịt kho tàu ưa thích, hôm nay anh ăn nhiều gấp đôi so với bình thường.

Có điều cơm trong căn tin công xã vẫn không ngon miệng cơm của Đồng Dao làm, nhưng không có khả năng mỗi bữa cô gái nhỏ người ta đều nấu cơm cho anh ăn.

Đồng Dao rót nước trong bình hành quân của mình vào ly tráng men của Cố Tư.

Cố Tư hơi khựng, anh hơi có thói ở sạch, không chạm vào nước người khác uống.

Cho đến trưa, không thể nào Đồng Dao chưa uống nước trong ấm...

Nói công xã bên này mang theo mấy bình nước đến, anhcó chỗ uống nước.

Trong bình nước của Đồng Dao đều là linh tuyền, đến trưa Đồng Dao đã uống sạch bình nước, rồi múc ra từ không gian lần nữa.

"Em bỏ một ít đường vào trong nước, anh uống nhiều chút để bổ sung thể lực."

Cố Tư cúi đầu nhấp một ngụm, trong nước quả thật có chút vị ngọt, nước mát mẻ trượt vào cổ họng, cảm giác mát mẻ mang đến rất nhanh lan tràn đến khắp người, ngay cả tinh thần cũng tốt hơn vài phần.

Cố Tư không suy nghĩ nhiều, cho rằng buổi chiều mặt trời quá cao quá nóng, uống một chút nước lạnh, thân thể thoải mái vô cùng!

Đồng Dao thấy anh chỉ uống một ngụm, không khỏi nói: "Uống thêm mấy ngụm, buổi chiều bận rộn ngay cả cơ hội uống nước chắc cũng không có."

Cố Tư nói anh muốn uống nước, thì ai dám cản anh?

Nhưng ánh mắt trong veo như nước của cô gái nhỏ nhìn anh, đôi mắt vô cùng có sức sống, giống như biết nói chuyện, anh thật sự không có cách nào để từ chối.

Cố Tư uống liên tục mấy ngụm, Đồng Dao mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Một màn hai người ở chung đều bị Cố Kim Việt và Khổng Thanh Tuyết cách đó không xa nhìn thấy.

Khổng Thanh Tuyết bị ghen tị thiêu đỏ hai mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đồng Dao và Cố Tư, càng nhìn càng cảm thấy hai cẩu nam nữ này có gian tình: "Anh Cố, chú nhỏ của anh đối xử với Đồng Dao tốt hơn anh, còn dẫn cô ấy đi làm quen với người trong công xã, còn thường xuyên cho cô ấy tiền và phiếu..."

Trong lòng Cố Kim Việt rất khó chịu, vừa rồi anh ta nhìn thấy Đồng Dao rót nước cho chú anh ta uống, anh ta nhớ đến hoạt động tuyên truyền trong xưởng, Đồng Dao cũng đưa nước cho anh ta, còn cho đường phèn vào trong nước, nhưng bây giờ Đồng Dao không đưa nước cho anh ta nữa.

Khổng Thanh Tuyết nói vài câu muốn Cố Kim Việt tự mình hiểu ra, nhưng Cố Kim Việt hoàn toàn không nghĩ theo hướng khác.

"Chú của anh mặc dù là chú của anh, nhưng chú ấy chỉ lớn hơn anh bốn tuổi, lớn hơn Đồng Dao tám tuổi, trên thực tế không hơn tuổi là bao."

Khổng Thanh Tuyết nói thêm vài câu, Cố Kim Việt vẫn không hiểu được ý cô ta muốn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play