"Em cảm thấy quan hệ của bọn họ không tầm thường!" Khổng Thanh Tuyết chỉ có thể tự mình nói ra.

Sắc mặt Cố Kim Việt không tốt nhìn cô ta: "Em nói lời này là có ý gì?"

"Em cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ có phải... có phải là loại quan hệ không thể để người khác biệt không?" Khổng Thanh Tuyết cắn răng nói.

Cố Kim Việt mở to đôi mắt, cắn chặt răng hung tợn nhìn Khổng Thanh Tuyết, từ trong kẽ răng, anh ta phun ra mấy câu: "Khổng Thanh Tuyết! Con mẹ nó em có bệnh tim! Không phải bệnh tâm thần chứ? Em đang nói bậy gì vậy?"

Lần đầu tiên Khổng Thanh Tuyết bị Cố Kim Việt mắng, sắc mặt xấu hổ tức giận mà đỏ lên: "Em không có nói bậy! Chẳng lẽ anh không thấy chú ấy đối xử rất tốt với Đồng Dao? Thân cháu trai như anh mấy ngày nay trải qua như thế nào, chú ấy không thấy sao? Chú ấy mặc kệ anh, thế mà đi quản một đứa cháu dâu cũ đã từ hôn! Anh không thấy lạ sao? Anh không cảm thấy bọn họ đều ở xã Long Bình quá mức trùng hợp?"

Cố Kim Việt tức nổ phổi, Khổng Thanh Tuyết càng nói càng quá đáng, anh ta biết rõ vì sao chú nhỏ lạnh nhạt với anh ta, nhưng Khổng Thanh Tuyết không rõ.

"Khổng Thanh Tuyết, em đừng nói bậy nữa! Bọn họ không thể nào!"

Ánh mắt Khổng Thanh Tuyết chăm chú nhìn vào anh ta: "Nếu như em nói là sự thật thì sao?"

Từ sâu trong cổ họng Cố Kim Việt bật ra mấy câu: "Hoàn toàn không có khả năng, anh và Đồng Dao cho dù đã từ hôn, nhưng anh và cô ấy đã đính hôn năm năm! Nếu chú nhỏ anh với Đồng Dao quen nhau, trừ khi chú ấy không muốn tiền đồ! Huống chi thân thể chú nhỏ chú ấy có vấn đề, càng không có khả năng quan hệ nam nữ với Đồng Dao!"

Khổng Thanh Tuyết không biết Cố Kim Việt lấy đâu ra sức mạnh và tự tin, nhưng trong lòng cô ta vẫn hoài nghi, hai người bọn họ đi quá gần nhau.

"Em đừng suy nghĩ lung tung, nếu không truyền đến trước mặt chú anh, anh không bảo vệ được em." Anh mắt Cố Kim Việt thâm trầm cảnh cáo cô ta.

Khổng Thanh Tuyết cắn môi, lúc nhìn, Đồng Dao và Cố Tư đã tách ra, ở đó chỉ còn Cố Tư và thư ký công xã chỉ vào dãy núi rừng rậm phía xa, bãi sông nước sông nói gì đó.

Thời tiết ở đây sớm muộn gì cũng lạnh, buổi chiều mặt trời mọc, thời tiết nóng.

Cố Tư đã cởi áo khoác, mặc áo sơ mi, tay áo cuộn lên cánh tay, nhìn qua hào hoa phong nhã, nhưng dáng người cao ngất, cực kỳ dẻo dai.

Đối lập với lão bí thư ký bên cạnh nói với Cố Tư, Cố Tư trẻ tuổi đầy hứa hẹn chính là vừa đẹp vừa có tài.

Khổng Thanh Tuyết càng nhìn càng thấy rung động, mê mẩn...

Trước đây cô ta chưa từng nghĩ đến, nhưng Đồng Dao có thể, vì sao cô ta không thể?

Nhưng - -

Khổng Thanh Tuyết nhìn về phía Cố Kim Việt bên kia, cô ta vẫn đè trái tim rục rịch lại.

Cô ta thích Cố Kim Việt, cô ta có tự tin có thể nắm bắt được Cố Kim Việt.

Cố Tư... cô ta không dám nói có sức mạnh để bắt chẹt anh.

Đội trưởng Trình cầm loa cao giọng gào lên: "Nghỉ ngơi đã nhiều rồi, nên xuống đồng làm việc!"

Tiếng gào của đội trưởng Trình làm rối loạn suy nghĩ miên man của Khổng Thanh Tuyết.

Những người khác đều đi xuống đồng làm việc, chỉ có Khổng Thanh Tuyết bởi vì thân thể không thoải mái ở lại trong rừng.

Nữ thanh niên trí thức trong nhóm thanh niên trí thức nhìn thật sự vừa hâm mộ, vừa ghen tị.

Buổi chiều thời tiết còn nắng nóng hơn buổi sáng nhiều, người làm việc trong ruộng, từng người mồ hôi rơi như mưa, quần áo trên người đều bị mồ hôi ướt đẫm.

Bây giờ Cố Kim Việt cậu chủ nhà xưởng không quan tâm đến mặt mũi tự tôn, mặc kệ Vương Thành nói như thế nào, kích thích anh ta như thế nào, tốc độ của anh ta cũng không tăng lên được!

"Cố Kim Việt! Đồng Xuân Thụ! Các người chết rồi sao? Tốc độ nhanh lên!"

"Cố Kim Việt! Tay anh tàn phế rồi à? Không thể cử động sao?"

"Đồng Xuân Thụ! Nếu tôi thấy cậu lười biếng ngẩn người, tôi sẽ nói cho đội trưởng Trình!"

"Đồng Xuân Cảnh! Anh quản em trai của mình! Nếu tổ chúng ta là tổ cuối cùng, chúng tôi không để yên cho đám phế vật các người đâu!"

Bây giờ Đồng Xuân Thụ có bị mắng cũng không có sức lực đánh nhau với người khác, mệt muốn chết! Nóng chết đi được! Sắp chết rồi!

"Đồng Dao! Tôi thật sự hận chết chị!" Sau khi Đồng Xuân Thụ chất bó lúa mạch trong tay thành đống, mệt mỏi nhịn không được chảy nước mắt khóc lên.

"Nếu không phải tại Đồng Dao, hiện giờ không có khả năng em ở nông thôn làm thanh niên trí thức chó má gì! Nếu không phải tại Đồng Dao, thời tiết này em đang ngủ ở nhà ăn kem! Nếu không phải tại Đồng Dao... Sao em phải chạy đến cái nơi quỷ quái này..." Đồng Xuân Thụ hận muốn chết, vừa làm việc vừa mắng, vừa mắng vừa khóc.

Đồng Dao bị Đồng Xuân Thụ mắng to trước đó đã bàn bạc với đội trưởng Trình muốn đến tổ người già trẻ em, bởi vì lúc trước chính cô dư thừa nên có thêm một người, bởi vậy cô đến tổ người già trẻ em thì không công bằng với các tổ khác.

Khổng Thanh Tuyết phát hiện Đồng Dao đến tổ người già trẻ em, lập tức đi tố cáo với đội trưởng Trình.

Đội trưởng Trình lau mồ hôi trên mặt, nhìn thấy lại là thanh niên trí thức Khổng, phiền muốn chết: "Tôi cho tổ các cô thêm hai thanh niên trí thức, tôi cho tổ người già trẻ thêm thanh niên trí thức thì làm sao? Tôi là đội trưởng hay cô là đội trưởng? Lo chuyện của mình đi! Những tổ khác không đến lược cô quản!"

Khổng Thanh Tuyết ở trước mặt mọi người bị mắng mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn chết.

Cả ngày trôi qua, mặc dù những thanh niên trí thức kinh nghiệm như Tạ Bân Vương Thành nỗ lực hết sức làm việc, nhưng vẫn không chịu nổi trong tổ bọn họ có phế vật vướng víu quá nhiều, cuộc thi thu hoạch lúa mạch, tổ cuối cùng vẫn là tổ bọn họ.

Tổ người già trẻ em, những ông cụ bà cụ sáu bảy mươi tuổi làm việc không thua gì tổ thanh niên trai tráng, bọn họ kinh nghiệm nhiều càng thuần thục.

Cũng chỉ có bọn nhỏ tốc độ chậm hơn, nhưng những đứa nhỏ đều rất biết chịu khổ, càng làm càng nhanh, hơn nữa còn một Đồng Dao ước gì bọn họ thua thỉnh thoảng cổ vũ cho bọn họ!

"Có khổ hay không nghĩ đến Hồng Quân hai vạn năm, có mệt hay không nhìn xem những cha ông cách mạng!"

"Mấy thanh niên trí thức kia đều từ thành phố lớn tới, bọn họ làm việc vừa nhìn đã không được, chúng ta hơi cố gắng nỗ lực, thoải mái đè bẹp bọn họ!"

"Chúng ta không phải tổ cuối cùng đã là thắng lợi!"...

Công sức không phụ lòng người, bọn họ thật sự không phải tổ cuối cùng, bọn họ hạng ba đếm ngược!

Hội thanh niên trí thức.

Đứng nhất từ dưới đếm lên, sắc mặt mỗi người trong một tổ đều không không tốt, bọn họ thua!

Chẳng những thua cơ hội tham gia tuyển chọn giáo viên trong trường, còn phải đi làm việc bón phân trong đội.

Khổng Thanh Tuyết thấy không khí mọi người áp lực như vậy, nói: "Danh sách giáo viên trong trường chỉ có một, cho dù có thể tham gia vẫn không chắc được chọn."

Từ Mạn đau nhức cả người vừa mệt vừa đói, cô ta rất tức giận với Khổng Thanh Tuyết không tham dự thu hoạch lúa mạch, càng chán ghét: "Thanh niên trí thức Khổng! Có thể tham gia mới có cơ hội được chọn trúng, không có danh ngạch thủ ngay cả cơ hội tham gia chúng ta cũng không có!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play