Cô ta không tin, dưới tình huống bệnh tim của cô ta phát tác, Đồng Dao còn phát rồ ép cô ta xin lỗi!

Coi như Đồng Dao dám, Cố Kim Việt sẽ không đồng ý, anh em nhà họ Đồng sẽ không đồng ý, thậm chí đội trưởng Trình sẽ không đồng ý.

Lỡ như cô xảy ra chuyện xấu gì ở đây, đội trưởng như đội trưởng Trình cũng phải chịu trách nhiệm!

"Cô ta có bệnh, chẳng lẽ mấy người có bệnh? Nếu cô ta là người phụ nữ quan trọng nhất của các người, cô ta đã mắc sai lầm, các người có phải nên thay cô ta gánh vác không?" Đồng Dao nói không nhanh không chậm, nhưng lời phát ra rất chói tai.

"Đồng Dao, tình huống bây giờ chúng ta vẫn chưa nói rõ ràng, chờ sau khi thu hoạch lúa mạch..." Cố Kim Việt không muốn xảy ra tranh chấp với cô vào lúc này, ảnh hưởng đến thu hoạch lúa mạch, đối với bọn họ, đối với cô đều không tốt.

Đồng Dao ngồi xổm xuống, khi Cố Kim Việt cho rằng cô đón nhận ý tốt của anh ta, Đồng Dao giơ tay dùng hết sức lực toàn thân cho anh ta một bạt tai, rồi tác mạnh một cái lên nửa mặt kia của anh ta!

Liên tiếp hai cái bạt tai, đánh cho lỗ tai Cố Kim Việt ong ong rung động, trên mặt là sự đau nhức và chết lặng, anh ta khó có thể tin nhìn cô, vậy mà cô đánh anh ta?

Trong lòng nói của Đồng Dao chứa đựng sự mỉa mai và khinh thường vô cùng: "Cô ta có bệnh, ỷ vào có bệnh giả chết không muốn xin lỗi, đương nhiên tôi muốn đòi lợi tức từ anh, vừa rồi anh thay cô ta nói xin lỗi, bây giờ anh nợ tôi!"

Trước khi Cố Kim Việt mở miệng, Đồng Dao tát một cái dùngtoàn lực!

Chát!

Dùng hết sức lực tát một cái, khóe miệng Cố Kim Việt chảy máu, sâu trong lỗ tai truyền đến một trận đau nhức.

Lúc Đồng Dao tát xuống, bị Khổng Thanh Tuyết ngăn cản, cô ta bắt được cổ tay Đồng Dao.

Khổng Thanh Tuyết còn chưa kịp vui mừng đã ngăn cản Đồng Dao, chớp mắt sau đó trên mặt Khổng Thanh Tuyết đã bị bàn tay kia của Đồng Dao tát một cái!

Khổng Thanh Tuyết bị tát ngã vào trong lòng Cố Kim Việt!

"Chậc, lỡ tay , coi như hai người đều xin lỗi đi!"

Hai kẻ tiện nhân, Đồng Dao không muốn bỏ qua kẻ nào, từ từ chơi, chờ xem!

Đồng Xuân Cảnh thấy Đồng Dao bước đến, trong lòng căng thẳng, chuyện này đúng là bọn họ không đúng, xin lỗi nên làm: "Tôi xin lỗi!"

Đồng Dao tát anh ta một bạt tai, mới nói: "Tôi không chấp nhận."

Đến lược Đồng Xuân Thụ, Đồng Xuân Thụ không muốn bị đánh, kẻ ngốc mới muốn bị đánh: "Tôi không xin lỗi, ai biết thịt kho tàu kia có phải hay không..."

Trong lúc cậu ta nói nhảm Đồng Dao đã vung một cái tát, đánh cậu ta ngừng nói nhảm.

"Đồng Dao!" Đồng Xuân Thụ tức giận muốn nổ tung, trừng mắt nhìn Đồng Dao, hai tay siết thành nắm đấm, giống như giây tiếp theo, nắm đấm của Đồng Xuân Thụ sẽ đập vào người Đồng Dao.

Thân hình cao lớn của Cố Tư chắn ở owih phía sau Đồng Dao, nói với đội trưởng Trình: "Mấy thanh niên trí thức vừa mới tham dự trộm thịt, trong vòng một năm danh ngạch phúc lợi của đại đội, bao gồm danh ngạch tham dự, bọn họ không thể tranh thủ và tham dự."

Cố Kim Việt ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Tư!

Trừng phạt người cuối cùng!

Bây giờ trận đấu lúa mạch vẫn chưa có kết quả, trừng phạt đã rơi xuống trên người bọn họ!

Đồng Xuân Thụ trợn mắt há hốc mồm, bật thốt lên: "Thịt cũng không phải chúng tôi trộm!"

Khổng Thanh Tuyết cắn chặt môi, ngực có hơi không thở nổi, đang trách cô ta sao?

Đuôi mắt của Cố Tư tạo ra một nếp nhắn không nể nhân tình, từng chữ đều cắn đến cực nặng: "Thịt là thịt kho tàu của Đồng Dao, các người chẳng những trộm thịt kho tàu của Đồng Dao, còn muốn ở trước mặt mọi người đổi trắng thay đen! Bịa đặt qua mắt mọi người! Vừa ăn cướp vừa la làng!"

Đối với chữ trộm trong miệng chú, trong lòng Cố Kim Việt thấy xấu hổ và tức giận, kiên trì mơ hồ nói ra: "Chú nhỏ, cháu... cháu không trộm thịt của Đồng Dao, cháu chỉ không muốn nói ra trước mặt người khác..."

Giữa hàng lông mày của Cố Tư đè nén vài phần tức giận: "Chính đạo không đi, đi hết đường tà, thân là bạn bè chẳng những không ngăn cản, còn giúp bao che!"

"Vì tư lợi của bản thân, đẩy bên bị hại rơi vào trong nước sôi lửa bỏng, người thị phi không phân biệt được bất nhân bất nghĩa một kẻ ích kỷ như thế vậy mà là cháu trai của tôi, cậu thật sự làm cho tôi mất hết mặt mũi."

Sắc mặt Cố Kim Việt đỏ như sắp chảy máu, một luồng khí trong lồng ngực sắp nổ tung, ngón tay run rẩy không nhìn thấy được.

Khổng Thanh Tuyết cắn chặt lợi, muốn mở miệng giải thích điều gì đó, cô ta giữ lại thịt cũng không để riêng gì vì mình!

Nhưng Cố Tư không cho cô ta cơ hội, bảo Đồng Dao đi cùng bọn họ qua đó ăn cơm.

Khổng Thanh Tuyết nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi, trong mắt tia sáng lạnh lẽo ghen tị đến phát cuồng, cô ta oán độc nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Tư và Đồng Dao.

Càng nghĩ càng không đúng, con tiện nhân Đồng Dao này có quan hệ không đúng với Cố Tư!

Chắc chắn cô tđã quen Cố Tư từ trước khi xuống nông thôn, hơn nữa nơi này rất có thể do Cố Tư sắp xếp cho cô!

Nếu không làm sao có thể trùng hợp như vậy?

Đồng Dao xuống nông thôn trùng hợp đến xã Long Bình làm thanh niên trí thức?

Cố Tư trùng hợp làm xã trưởng của xã Long Bình nơi đây?

Con tiện nhân này vừa có thời gian đã chạy tới công xã, không chừng chính là dựa vào thân thể dâm tiện của cô quyến rũ Cố Tư!

Khổng Thanh Tuyết cắn nát đầu lưỡi, mới đè nén nỗi khiếp sợ và ghen tị không cách nào nhịn xuống.

Khổng Thanh Tuyết rất tức giận, hận không thể xé nát Đồng Dao!

Đồng Dao bị Khổng Thanh Tuyết căm hận đi bên cạnh Cố Tư làm quen với cán bộ công xã.

Thư ký công xã nói: "Cô là con cháu nhà xã trưởng Cố?"

Đồng Dao có hơi u oán nói: "Tôi và trưởng bối hai nhà chú Cố quen biết, tuổi chú Cố không lớn, nhưng bối cảnh lớn nên rõ ràng tuổi không hơn bao nhiêu, tôi mà là con cháu gì!"

Thư ký công xã cười ha ha nói: "Xã trưởng Cố đúng là tuổi trẻ, nhưng năng lực của ngài ấy không nhỏ, tính tình trầm ổn kiên định, xử lý công việc mạnh mẽ vang dội, nói làm là làm, là một người thực tế."

Trên mặt Đồng Dao lộ ra vẻ may mắn: "Cũng may tuy rằng tuổi của chúng tôi không chênh lệch mấy, nhưng bối phận của chú Cố cao, cho nên đối lập vì chú Cố chính là thế hệ với ba tôi! Nếu không chú Cố lợi hại như vậy, nếu chúng tôi so với chú Cố chẳng khác nào bụi bặm!"

Cố Tư hơi kinh ngạc, anh không ngờ Đồng Dao nghĩ như vậy.

Thư ký công xã chế giễu nói: "Ha ha ha, vậy thế hệ ba cô có dám so với xã trưởng Cố không?

Vẻ mặt Đồng Dao dí dỏm nói: "Không có trưởng bối sẵn lòng đánh đồng với chú Cố, nếu so thì chẳng phải so không bằng sao?"

"Nhưng các trưởng bối đều thích so con cái nhà mình với con cái nhà người ta, gì mà con nhìn xem con cái nhà ai thi được bao nhiêu điểm? Thành tích tốt đến mức nào?"

"Con xem xem đứa nhỏ nhà ai hiếu thuận hơn? Nghe lời biết bao nhiêu? Con nhìn xem đứa nhỏ nhà ai làm gì... Đối với những điều này, những đứa trẻ như chúng tôi không thể nói, vậy người làm ba mẹ như họ sao không so với chú Cố chứ? Chú Cố chưa đến ba mươi tuổi đã làm việc ở toà thị chính? Sao ông vẫn còn trong vỏ ốc? Chú Cố còn quen biết thư ký Thành Ủy nhỉ? Sao ông không quen biết? Chú Cố còn thường xuyên đến nhà thị trưởng ăn cơm? Ông có biết cửa lớn nhà thị trưởng mở ở đâu không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play