Trong lòng Cố Kim Việt chua xót, nếu anh ta nói thật, hiển nhiên Khổng Thanh Tuyết sẽ bị trào phúng và nhạo báng trước mặt mọi người.
Buổi sáng bệnh tim của Khổng Thanh Tuyết mới phát tác, nếu bị kích thích, chắc chắn bệnh tim của cô ta sẽ phát tác nguy hiểm đến tính mạng.
"Anh thấy." Cố Kim Việt nhìn Đồng Dao chăm chú, cô không nên làm lớn chuyện, nếu cô lén hỏi, chắc chắn anh ta sẽ trả lại thịt kho tàu cho cô.
Sắc mặt của Vương Thành đắc ý: "Thanh niên trí thức Đồng! Cô còn có điều gì để nói?"
Đồng Xuân Thụ vui sướng khi người gặp họa: "Tôi đã nhận ra từ sớm, cô ấy cố tình tìm chị Thanh Tuyết gây phiền phức!"
Khổng Thanh Tuyết nhìn Đồng Dao bị chất vấn trách mắng, đáy mắt vẫn có ánh nước, nhưng bên môi cô ta đã vẻ lên một nụ cười thắng lợi, yếu ớt.
Sắc mặt Đồng Dao thản nhiên, ý tứ không rõ nhìn Khổng Thanh Tuyết, giọng nói nhẹ đến mức khiến người ta sởn gai ốc: "Cô cho rằng tôi không có chứng cứ sao?"
Đồng Xuân Thụ hừ lạnh, trong mắt cảnh giác với địch ý không che dấu: "Chị có thể có chứng cớ gì?"
Lúc này đội trưởng Trình đã mời Cố Tư tới.
Lần trước Cố Tư đến đại đội Hồng Ngưu, Đồng Dao bị những người này vây công bắt nạt, lần này vẫn vậy.
Đồng Dao nhìn anh, khóe môi mấp máy, dưới lông mi dài chớp chớp, như phả ra một chút hơi nóng
"Chỗ tôi có hai phần thịt kho tàu làm trong khách sạn quốc doanh." Cố Tư cầm đến, đặt bên cạnh thịt kho tàu của Đồng Dao.
Ba phần thịt kho tàu, trong đó hai phần thịt kho tàu lớn nhỏ không khác mấy, màu sắc rất đậm, phần thịt nạc màu đậm đã biến thành màu đen.
Một phần thịt kho tàu khác cắt nhỏ tinh xảo hơn nhiều, mỗi một khối chỉ lớn bằng một phần tư hai phần thịt kho tàu khác, màu sắc phần thịt kho tàu này tươi sáng hơn.
Ngoài kích thước và màu sắc khác nhau của thịt kho tàu, mức độ mềm và nát của thịt kho tàu cũng khác nhau.
Hai phần thịt kho tàu mềm nhừ mặn thơm, có thể nói vào miệng đã tan.
Còn thịt kho tàu của Đồng Dao, có phong cách của riêng cô, cũng không mềm nhũn, thơm mà không ngấy, hơn nữa còn có một chút vị ngọt, nhưng hương vị. không hề thua kém đầu bếp của khách sạn quốc doanh.
Đội trưởng Trình từng ăn thịt kho tàu do Đồng Dao làm, bởi vậy vừa rồi nhìn thấy thịt kho tàu trong hộp cơm, đã biết hai bên ai đúng ai sai.
Nhưng trong số những người gây khó dễ cho Đồng Dao còn có cháu ruột của xã trưởng Cố, ông ấy không dễ xử lý, chỉ có thể tự mình mời xã trưởng Cố đến.
Ý của xã trưởng Cơ mọi người đều nghe hiểu.
Ba phần thịt kho tàu, quả thật khác nhau rất lớn.
Nếu Khổng Thanh Tuyết nói chính mình tự tay làm thịt kho tàu thì thôi, nhưng hết lần này tới lần khác cô ta nói là mua.
Bởi vì đối phương là chú của Cố Kim Việt nên Đồng Xuân Thụ không căng thẳng như những người khác: "Không phải công xã có hai nhà hàng quốc doanh sao? Chắc hẳn mua từ hai nơi khác nhau?"
Cố Tư nhướng mày, không bận tâm nở nụ cười: "Phần thịt kho tàu này cô mua ở khách sạn quốc doanh nào?"
Khổng Thanh Tuyết cắn chặt răng, trong mắt cất giấu vẻ chật vật bị nhìn thấu, một loại xấu hổ không hình dung được, giống như lửa thiêu bừng trên mặt.
Cô ta khẩn cầu nhìn về phía Cố Kim Việt, bây giờ người có thể khiến Cố Tư dừng lại chỉ có Cố Kim Việt!
Nhanh!
Mau bảo Cố Tư đừng nói nữa!
Cố Kim Việt thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, hơi do dự: "Chú, là cháu bảo cô ấy đến khách sạn quốc doanh mua thịt kho tàu cho cháu."
Anh ta đã nói như vậy, chắc hẳn chú sẽ hiểu ý của anh ta nhỉ?
Chọc thủng Khổng Thanh Tuyết, chẳng khác nào chọc thủng anh ta.
Khổng Thanh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, Cố Kim Việt là cháu ruột của Cố Tư, Cố Kim Việt mất mặt thì chính Cố Tư cũng mất mặt, chắc Cố Tư không muốn mất mặt trước thôn dân và thanh niên trí thức, còn có cán bộ công xã?
Cố Tư lạnh nhạt ngước mắt, nhìn thoáng qua Cố Kim Việt, ánh mắt giống như thực chất, đè ép Cố Kim Việt ngừng thở, trái tim đập điên cuồng.
Nhìn thoáng qua Khổng Thanh Tuyết, ánh mắt lạnh nhạt hỏi: "Nhà nào? Bây giờ tôi cho người đi mua xem."
Khổng Thanh Tuyết lập tức mở to hai mắt, ý lạnh từ đỉnh đầu thấm vào, theo sống lưng lan tràn đến toàn thân.
Cố Tư mặc kệ Cố Kim Việt cầu xin sao?
Cố Kim Việt chính là cháu ruột của anh!
Lòng Cố Kim Việt xấu hổ, tức giận chú nhỏ không nể mặt anh ta, sắc mặt khó coi vô cùng.
Sắc mặt của Khổng Thanh Tuyết vừa đỏ vừa trắng, muốn mở miệng nói chuyện hay giải thích, nhưng cô ta có thể nói gì? Có thể giải thích điều gì?
"Tôi và Đồng Dao từ nhỏ đã lớn lên với nhau, cô ấy làm thịt kho tàu không phải như vậy." Khổng Thanh Tuyết giải thích không được, chỉ có thể dời vấn đề lên người Đồng Dao.
Đúng lúc này đội trưởng Trình nói: "Lần trước lúc xã trưởng Cố đến, thanh niên trí thức Tiểu Đồng đã mời tôi đi ăn cơm chung, tôi từng ăn thịt kho tàu của thanh niên trí thức Tiểu Đồng làm, chính là loại trong hộp cơm này, lúc đó không chỉ có tôi và xã trưởng Cố, còn có người lái máy cày của công xã.
Hết thảy sự thật đã rõ rành rành!
Ánh mắt mọi người đồng thời rơi vào trên người Khổng Thanh Tuyết.
Lời của đội trưởng Trình và xã trưởng Cố chẳng khác nào đập ngược chứng cứ vào người mấy người này.
Vương Thành giúp bọn họ, thẹn quá hóa giận nặn ra một câu: "Coi như tôi mắt mù!"
Cố Kim Việt và Đồng Xuân Cảnh không còn gì để nói, chỉ có thể im lặng.
Đồng Xuân Thụ thì trừng mắt liếc ngược đối phương một cái.
Khổng Thanh Tuyết siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đồng Dao, cổ họng một sự tanh mặn, cô ta không rõ!
Tại sao Cố Tư không giúp cháu ruột của anh? Muốn giúp con khốn Đồng Dao đó?
Chẳng lẽ cháu ruột của anh còn thua xa một đứa cháu dâu trước đã bị từ hôn?
Đồng Dao thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái, mí mắt nhẹ nhàng nhấc lên: "Thanh niên trí thức Khổng, nếu đã trộm thịt của tôi, có phải nên xin lỗi tôi không?"
Cố Kim Việt có hơi không đành lòng, cũng sợ nếu như bệnh tim của Khổng Thanh Tuyết phát tác, Đồng Dao không thoát khỏi trách nhiệm: "Đồng Dao, nên khoan dung và độ lượng!"
Khổng Thanh Tuyết nhìn thấy nụ cười châm chọc trên mặt Đồng Dao, ngực nghẹn ngào, ngay sau đó trước mắt tối sầm, mềm nhũn ngã xuống.
"Thanh Tuyết!" Cố Kim Việt kinh hô lên, vội vàng ôm lấy cô ta, tránh cho cô ta ngã xuống đất, kịp thời lấy thuốc cấp cứu trên người cô ta ra đút cho cô ta uống vào.
Sắc mặt Khổng Thanh Tuyết tái nhợt, suy yếu dựa vào người Cố Kim Việt.
Mắt thấy Khổng Thanh Tuyết suýt nữa xảy ra chuyện, sắc mặt Cố Kim Việt khó coi nhìn Đồng Dao: "Em nhất quyết phải ép chết cô ấy sao?"
Thôn dân và thanh niên trí thức vốn còn chỉ trỏ mấy người Khổng Thanh Tuyết lúc này cũng đều an tĩnh, không dám nói thêm gì nữa, lỡ như Khổng Thanh Tuyết thật sự xảy ra chuyện, bọn họ không gánh vác được trách nhiệm.
"Nên làm gì thì làm đi! Đều vây quanh nơi này làm gì? Không muốn nghỉ ngơi thì xuống đồng làm việc đi!" Đội trưởng Trình rống giận, rống đuổi người tản ra.
Đối với mấy người Khổng Thanh Tuyết, trước hết đội trưởng Trình ghi đậm bọn họ một bút, chờ sau khi thu hoạch xong lúa mạch sẽ lý bọn họ.
Vẻ mặt Khổng Thanh Tuyết nhu nhược dựa vào trong ngực Cố Kim Việt, nhưng cô ta không hề chột dạ, ánh mắt nhìn Đồng Dao lộ ra hai chữ chắc chắn.