Lúc này Đồng Xuân Thụ vừa mệt vừa đói, thấy Đồng Dao còn đến tìm phiền phức, tức giận đẩy Đồng Dao ra: "Chị có để yên hay không! Chị cứ bắt nạt chị Thanh Tuyết làm gì? Chị có bản lĩnh thì nhằm vào tôi này! Đến!"

Đồng Dao theo sức lực của cậu ta lảo đảo ngã xuống đất!

Đồng Xuân Thụ ngẩn ra, cậu ta chỉ dùng chút sức để đẩy mà lớn như vậy?

Cố Kim Việt và Đồng Xuân Cảnh đều không kịp phản ứng không ngờ Đồng Xuân Thụ sẽ dùng sức lớn như vậy đẩy Đồng Dao.

Trình Tiểu Vũ thấy được một màn như vậy, nhét hộp cơm vào trong lòng ba, chạy vọt tới: "Đồng Xuân Thụ! Tôi đệt cả nhà cậu!"

Trình Tiểu Vũ một cước đạp qua, đạp Đồng Xuân Thụ lùi vài bước, đặt mông ngồi xuống đất!

Đồng Xuân Thụ bị một người phụ nữ đạp ngã, xấu hổ và tức giận mắng to: "Trình Tiểu Vũ! Mẹ kiếp! Cô có bệnh hay không?"

Đồng Xuân Thụ đứng lên muốn đánh nhau với Trình Tiểu Vũ, Đồng Xuân Cảnh kéo cậu ta lại, bọn họ đã đắc tội với đội trưởng Trình, chẳng lẽ bây giờ còn muốn đi đánh con gái đội trưởng Trình trước mặt mọi người?

Đồng Dao được Trình Tiểu Vũ đỡ dậy, Cố Kim Việt chậm một bước.

"Đồng Dao, em không sao chứ?" Cố Kim Việt nhịn không được hỏi một tiếng.

Đồng Dao không để ý đến anh ta, vịn cổ tay Trình Tiểu Vũ đứng lên, máu từ lòng bàn tay cô chảy xuống.

"Đã chảy máu!" Trình Tiểu Vũ tức giận sắc mặt phát xanh, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Đồng Xuân Thụ: "Đồng Xuân Thụ! Tôi không để yên cho cậu đâu!"

Đồng Xuân Thụ cũng thấy được bàn tay chảy máu của Đồng Dao, thân thể cứng ngắc, cô không phải làm việc rất lợi hại sao? Sao đẩy một cái đã ngã?

Sắc mặt Đồng Xuân Cảnh rất xấu: "Đồng Xuân Thụ! Cô ấy là chị ruột của em!"

Đồng Xuân Thụ bị nói lửa lớn, nói không lựa lời: "Em chỉ tiện tay đẩy một cái, đẩy một cái chị ta đã ngã, ai biết có phải chị ta cố ý hay không? Bây giờ chuyện gì chị ta không làm được? Vừa rồi chị ta còn đang tìm chị Thanh Tuyết gây phiền phức! Buổi sáng chị Thanh Tuyết đã phát bệnh tim, chị ta còn đến bắt nạt người!

Đồng Dao trầm mặt: "Chuyện cậu đánh tôi thì để đó, nói về hộp cơm của tôi đã."

Trong lòng Đồng Xuân Thụ bực bội: "Cái gì mà nói tôi đánh chị? Tôi không phải..."

Đồng Dao nhìn về phía Khổng Thanh Tuyết: "Tôi rõ ràng nhờ hâm nóng hai cái hộp cơm, nhưng tại sao cô chỉ đưa cho tôi một hộp cơm?"

Sắc mặt Khổng Thanh Tuyết vô tội vừa mờ mịt, giọng điệu còn tủi thân hơn Đồng Dao nhiều: "Cô rõ ràng chỉ đưa cho tôi một hộp cơm, hai hộp cơm cô nói, tôi thật sự không nhìn thấy."

Đồng Xuân Thụ nổi giận đùng đùng hỏi: "Chị đây là ý gì? Chị Thanh Tuyết mà trộm hộp cơm của chị? Chị đang nằm mơ quỷ gì vậy?"

Đồng Xuân Cảnh cũng cảm thấy không có khả năng: "Đồng Dao, có phải có hiểu lầm gì không?"

Cố Kim Việt cau mày, nhìn về phía Khổng Thanh Tuyết, cô ta điềm đạm đáng yêu như thỏ trắng nhỏ bị kinh hãi: "Hay tìm trong nồi xem?"

Khổng Thanh Tuyết khó xử nói: "Cô ấy chỉ đưa cho em một hộp cơm."

Đồng Xuân Thụ tức giận nói: "Tôi đã nói chị ta đang cố tình đến gây phiền phức, chị ta muốn trả thù chuyện trước đây chúng tôi đến nhà chị ta tìm ví tiền!"

Người bên ngoài không rõ ràng, Đồng Xuân Thụ rất rõ ràng, chuyện ví tiền chính cậu giá họa cho Đồng Dao.

Bây giờ Đồng Dao làm như vậy, không phải học từ cậu ta đến trả thù sao?

Cố ý nói đưa Khổng Thanh Tuyết hai hộp cơm, trên thực tế chỉ đưa một hộp cơm, tốt đạt được mục đích giá hoạ của cô!

Thôn dân vây xem và thanh niên trí thức không ít, vốn thu hoạch lúa mạch rất mệt mỏi, nhưng một bên cơm khô, một bên xem náo nhiệt, ăn cơm càng thơm.

Đội trưởng Trình đã đến, trả hộp cơm của Trình Tiểu Vũ lại cho cô ấy, hộp cơm trong nồi đã được lấy không còn nhiều.

"Hộp cơm còn lại là của ai?"

Đồng Xuân Cảnh nói: "Là của mấy người chúng tôi."

Đội trưởng Trình hỏi Đồng Dao: "Cô mất món gì?"

Đồng Dao nói: "Thịt kho tàu."

Đội trưởng Trình bảo bọn họ chia hộp cơm ra, sau đó mở ra xem có thịt kho tàu hay không.

Khổng Thanh Tuyết không ngờ đội trưởng Trình muốn chen tay vào, cắn răng lấy hộp cơm ra.

Mỗi người được chia hai hộp cơm trưa.

Sắc mặt của Đồng Xuân Cảnh không đúng, anh ta nhớ rõ lượng cơm của Khổng Thanh Tuyết không lớn, không phải cô ta chỉ chuẩn bị một hộp cơm sao?

Hộp cơm thừa ra là của ai? Đồng Dao?

Sau khi mở hộp cơm ra, đập vào mắt đều là cải trắng, củ cải, đậu hũ, cơm cao lương... Cuối cùng là một hộp thịt kho tàu.

Con ngươi Cố Kim Việt co rút, thật sự có thịt kho tàu?

Khổng Thanh Tuyết giành trước nói: "Không phải ngày hôm qua tôi đi một chuyến đến công xã sắp? Ngày hôm qua cố ý mua thịt kho tàu từ khách sạn quốc doanh để hôm nay ăn, lúc thu hoạch lúa mạch không ăn thịt, ai có thể làm được?"

Vẻ mặt của Đồng Xuân Thụ vui mừng, ngày hôm qua đúng là chị Thanh Tuyết có đến công xã, xem ra chị Thanh Tuyết giấu phiếu thịt, cố ý để lại dành cho bọn họ một bất ngờ vào hôm nay.

Không biết từ đâu Đồng Dao biết được điều này, vừa lúc dùng định giá họa cho bọn họ!

Thật sự quá âm hiểm!

Lúc thu hoạch lúa mạch, người có điều kiện đều chuẩn bị chút đồ ăn ngon, giống như Khổng Thanh Tuyết nói, công việc nặng cần nhiều sức không ăn chút thịt, lấy đâu ra sức lực làm việc?

Phần lớn người vây xém đều tin lời nói của Khổng Thanh Tuyết.

Cơm thịt muối Đồng Dao chuẩn bị đã đủ giàu rồi, thêm một phần thịt kho tàu nữa cũng quá xa xỉ!

Mấy người Khổng Thanh Tuyết bọn họ đều là rau dưa, chỉ có một món mặn là thịt kho tàu, rõ ràng thịt kho tàu chính là của đám Khổng Thanh Tuyết.

Sắc mặt Vương Thành không có ý tốt nhìn Đồng Dao: "Thanh niên trí thức Đồng, cô còn muốn nói gì nữa?"

Đồng Dao thấy hơi buồn cười: "Tôi mất chính là thịt kho tàu, nơi này có một phần thịt kho tàu, anh dựa vào cái gì cảm thấy thịt kho tàu không phải của tôi mà là của bọn họ?"

"Lúc Khổng Thanh Tuyết mua thịt kho tàu, các người tận mắt nhìn thấy?" Đồng Dao nhìn về phía thanh niên trí thức.

Vương Thành căm tức nói: "Tôi chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng chắc chắn có người nhìn thấy."

Đồng Dao muốn chính là những lời này, cô hé miệng nhẹ nhàng cười: "Lời này có lý."

Phản ứng này quả thật rất kì lạ, Vương Thành vẫn không hiểu.

Đồng Dao nhìn về phía Đồng Xuân Cảnh: "Đồng Lão Nhị, anh tận mắt thấy Khổng Thanh Tuyết mua thịt kho tàu từ công xã về sao?"

Trong lòng Đồng Xuân Cảnh giống như phiên giang đảo hải đồng dạng sôi trào, anh ta có thể chắc chắn trên người Khổng Thanh Tuyết không còn phiếu thịt, thịt kho tàu này là của ai, quá rõ ràng!

Sao cô ta làm thế?

Tại sao phải cướp thịt kho tàu của Đồng Dao?

Khổng Thanh Tuyết hơi ngẩng đầu nhìn anh ta, che ngực, khóe mắt đỏ bừng, đáy mắt đều là ánh nước vỡ nát.

Đồng Xuân Cảnh nghĩ đến tim Khổng Thanh Tuyết, lời nói gần như lăn ở trên đầu lưỡi một đường đến miệng rồi nuốt ngược trở về, anh ta không dám nhìn ánh mắt thất vọng của Đồng Dao: "Tôi thấy."

Vẻ mặt Đồng Dao mỉa mai, nhìn về phía Cố Kim Việt, lạnh lùng hỏi anh ta: "Thanh niên trí thức Cố, anh có thấy thịt kho tàu Khổng Thanh Tuyết mua từ công xã về không?"

Khổng Thanh Tuyết nhìn Cố Kim Việt, trong đôi mắt đẹp tràn ngập biết ơn, khẩn cầu, tủi thân, hy vọng, cùng với ngàn vạn lời nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play