Đồng Xuân Cảnh không thể thế nào, chỉ có thể thu hoạch lúa mạch qua rồi nói sau.
Bây giờ Khổng Thanh Tuyết không có tâm tư bận tâm đến Đồng Dao ở tổ thôn dân có phải bị ghét bỏ bị mắng gì không, ngay cả cô ta mệt mỏi cũng sắp ngủm!
"Tôi không được..." Khổng Thanh Tuyết che ngực, sắc mặt trắng bệch, mắt thấy bộ dạng phát bệnh.
Hứa Yến sợ muốn chết, nhanh chóng đi tìm đội trưởng Trình qua đây.
Đội trưởng Trình vừa thấy lại là tổ bọn họ gặp chuyện không may, thật sự phiền muốn chết!
"Đỡ cô ta qua rừng cây bên kia nghỉ ngơi, cuộc thi thu hoạch lúa mạch cô ta đừng tham gia." Đội trưởng Trình dặn dò Hứa Yến.
Khổng Thanh Tuyết trong lòng vui vẻ, ý mừng mới vừa nổi lên trong lòng, chợt nghe đội trưởng Trình như đinh đóng cột nói: "Sau này trong đội có bất kỳ phúc lợi danh ngạch đều không bao gồm thanh niên trí thức Khổng Thanh Tuyết ở trong!"
Khổng Thanh Tuyết không muốn, cô còn muốn tranh danh ngạch giáo viên trường học, làm sao có thể loại cô ta ra khỏi bên trong?
Bỗng cô ta ôm ngực, yếu ớt mở miệng: "Đội trưởng Trình, điều này có phải đã quá bất công với tôi không? Tôi cũng là thanh niên trí thức, tạo sao tôi không thể được hưởng phúc lợi danh ngạch trong đội? Tôi bị bệnh về thể chất, nhưng đó không phải là lỗi của tôi và tôi muốn có một cơ thể khỏe mạnh hơn bất cứ ai khác."
Đội trưởng Trình không kiên nhẫn nói xong đã đi: "Thân thể cô có bệnh thì có liên quan gì đến đại đội chúng tôi? Cô nên rõ ràng mình xuống nông thôn làm thanh niên trí thức! Không phải xuống nông thôn để dưỡng bệnh!"
Thần thái nhu nhược của Khổng Thanh Tuyết vào lúc này bị xé rách, lộ ra một tia oán hận thâm độc.
Hứa Yến bị vẻ mặt của cô ta dọa giật mình: "Thanh niên trí thức Khổng?"
Khổng Thanh Tuyết phục hồi tinh thần, vẻ mặt như lúc ban đầu: "Tôi không sao, tôi đỡ tôi đến rừng cây bên kia với?"
Hứa Yến cho rằng mình mệt mỏi hoa mắt, thanh niên trí thức Khổng trước mắt vẫn là dáng vẻ nhu nhược tái nhợt.
Đồng Xuân Thụ chạy đến: "Chị Hứa, chị tiếp tục làm việc đi! Em cõng chị Thanh Tuyết qua!"
Hứa Yến cầu còn không được, lập tức tặng Khổng Thanh Tuyết cho Đồng Xuân Thụ.
"Chị Thanh Tuyết, em cõng chị!"
Vẻ mặt Khổng Thanh Tuyết lo lắng nhìn cậu ta: "Không được, em đã rất mệt mỏi, làm sao chị có thể để cho em cõng chứ?"
Đồng Xuân Thụ ngồi xổm xuống, rất đàn ông nói: "Chị Thanh Tuyết, chị cứ lên đi, chị không nặng, sức lực của em cũng không nhỏ."
Khổng Thanh Tuyết nhìn Đồng Xuân Cảnh và Cố Kim Việt cách đó không xa, dường như bọn họ không phát giác cô ta bên này đã xảy ra chuyện, cô ta có hơi tủi thân nằm trên lưng Đồng Xuân Thụ.
Đồng Xuân Thụ nhe răng trợn mắt lảo đảo đứng lên.
Chết tiệt!
Sao chị Thanh Tuyết nặng như vậy!
Thư ký công xã bên cạnh đội trưởng Trình thấy một màn như vậy: "Đồng chí kia đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong lòng đội trưởng Trình hận đến chảy máu, vội vàng giải thích: "Có một nữ đồng chí thân thể không tốt, nhờ người đỡ đến bên cánh rừng nghỉ ngơi."
Thư ký công xã thản nhiên nhắc nhở: "Thi đấu là thi đấu, thân thể thanh niên trí thức cũng rất quan trọng."
Đội trưởng Trình gật đầu liên tục, trong lòng ghi nhớ cho hai thanh niên trí thức này một khoản, luôn luôn có lúc dạy dỗ bọn họ!
Buổi trưa, mọi người ăn toàn là lương khô tự chuẩn bị ở nhà.
Lâm nồi lớn, lấy cơm trong hộp ra hâm nóng, lương khô không cần hâm nóng có thể ăn trực tiếp.
Sau đó Khổng Thanh Tuyết không xuống đồng làm việc, đội trưởng Trình không quen nhìn cô ta nhàn rỗi, lợi dụng phế vật, bảo cô ta hỗ trợ làm hậu cần, nấu cơm nóng cho mọi người.
Đồng Dao cầm hai hộp cơm đi qua hâm nóng, sau khi nhìn thấy Khổng Thanh Tuyết, thì biết hộp cơm của mình ở trong tay Khổng Thanh Tuyết chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Đồng Dao nhìn thoáng qua Cố Tư cách đó không xa vời các cán bộ công xã đang chờ cơm ăn, trong lòng có một suy nghĩ đang rục rịch.
Cố Tư có hơi cảm ứng, ngước mắt thấy được Đồng Dao, mặt mày nghiêm túc hơi ngẩn ra, trong đầu xẹt qua đôi tay trắng nõn loang lổ vết máu bó lúa mạch của Đồng Dao, trong lòng có hơi xúc động.
Đội trưởng Trình từng ở trước mặt anh nhắc tới cô làm việc chịu khó kiên trì có thể chịu khổ.
Lúc ấy anh cho rằng bởi vì quan hệ của anh nên đội trưởng Trình mới nâng đỡ cô gái nhỏ.
Hôm nay Cố Tư tận mắt nhìn thấy Đồng, có hơi không giống với tưởng tượng của anh.
Rõ ràng nhỏ nhắn trắng nõn, nhìn cô gái nhỏ yếu ớt nhưng có thể chịu khổ, làm việc không thua thôn dân bản địa.
Trong mắt Đồng Dao chứa ý cười, giơ hộp cơm trong tay về phía anh: Muốn ăn thì qua đây!
Cố Tư dở khóc dở cười, bất lực lắc đầu với cô, ở chỗ cán bộ công xã, anh đi qua ăn cơm với một tiểu bối không thích hợp.
Thần thái trong mắt Đồng Dao thoáng cái đã ảm đạm xuống.
Cố Tư thoáng hơi khựng, vẫn đè nén tâm tư vừa rồi, vừa lúc thư ký công xã nói chuyện với anh, lực chú ý của anh cũng chuyển qua.
Khổng Thanh Tuyết thấy một màn như vậy, trong lòng tràn đầy ghen ghét!
Dựa vào cái gì mà tiện nhân Đồng Dao có thể nịnh bợ chú nhỏ của Cố Kim Việt?
Cố Kim Việt là người mù! Chú nhỏ của anh ta cũng là một người mù!
Cô có chỗ nào tốt hơn cô ta?
Trong lòng Khổng Thanh Tuyết ghen tị lửa hừng hực, trên mặt tươi cười như hoa vươn tay về phía Đồng Dao: "Đồng Dao! Tôi hâm nóng cơm giúp cô!"
Bây giờ Khổng Thanh Tuyết không dám trực tiếp gọi nhũ danh của Đồng Dao, miễn cho Đồng Dao trực tiếp oán hận cô không có thang để xuống.
Vẻ mặt Đồng Dao thản nhiên đưa hộp cơm qua.
"Ba đến năm phút là được rồi!" Hai tay Khổng Thanh Tuyết vững vàng tiếp nhận hộp cơm, nở nụ cười rất chân thành với Đồng Dao.
Thái độ của Đồng Dao đối với cô ta vẫn là lạnh lùng thờ ơ, làm cho người ta nhìn thấy đã thay Khổng Thanh Tuyết đáng giá.
Sau đó, Khổng Thanh Tuyết lặng lẽ mở hộp cơm của Đồng Dao ra, trong mắt lập tức sáng ngời!
Hai hộp cơm của Đồng Dao, một hộp cơm tầng dưới chót là cơm trắng, phía trên trải một tầng thịt ba chỉ hun khói, một cái trứng gà rán, bên trong một hộp cơm toàn bộ đều là thịt kho tàu.
Sau khi Khổng Thanh Tuyết xuống nông thôn chưa từng ăn thịt kho tàu, mấy ngày gần đây ví tiền của cô ta và Cố Kim Việt bị trộm, đừng nói thịt, ngay cả dầu cũng không có.
Nhìn thấy cơm trắng thịt khô, Khổng Thanh Tuyết còn có thể nhịn, nhìn thấy thịt kho tàu, cô ta đã nhịn không được, chất tiết ra trong miệng không kiểm soát tốt, suýt nữa theo khóe miệng chảy ra.
Đợi đến khi Đồng Dao đến lấy cơm, Khổng Thanh Tuyết đưa cho cô một hộp cơm.
Đồng Dao cau mày: "Tôi đưa cho cô hai hộp cơm."
Khổng Thanh Tuyết kinh ngạc, vô tội nhìn cô: "Cô đang đùa tôi sao?"
Đồng Dao mở hộp cơm ra, chỉ có cơm thịt khô, trứng chiên cũng không có.
"Tôi đưa cho cô hai hộp cơm, một quả trứng chiên trong này không thấy, còn có một hộp cơm bên trong chứa thịt kho tàu."
Đáy mắt Khổng Thanh Tuyết hơi nước mờ mịt, làm như cực kỳ tủi thân: "Cô... Cô đang nói tôi trộm thịt kho tàu của cô?"
"Điều này chính cô nói." Đồng Dao thản nhiên nói.
Khổng Thanh Tuyết nghẹn họng, tủi thân khuất phục nhìn anh em nhà họ Đồng với Cố Kim Việt đang đi đến, ra vẻ bị bắt nạt rất tàn nhẫn.