Vương thành vô cùng nóng mắt với những phần thưởng đó, nhưng dù thanh niên trí thức bọn họ nỗ lực hết sức làm việc, cũng không làm gì được những lão thôn dân dày kinh nghiệm kia: "Đội trưởng Trình! Điều này không công bằng! Rõ ràng điều này đang nhằm vào đội thanh niên trí thức chúng tôi"
Đồng Xuân Cảnh vội nói: "Tổ chúng tôi vẫn còn mấy thanh niên trí thức mới, chẳng phải rất rõ ràng những người đó là người cuối cùng sao?"
"Đúng vậy! Trừng phạt cuối cùng không được tham dự danh ngạch giáo viên trường học, đây rõ ràng đang nhằm vào thanh niên trí thức chúng tôi! Điều này các người đang độc tài! Quá không công bằng! Các người đang nhằm vào thanh niên trí thức chúng tôi!"
Thanh niên trí thức phản đối quá nhiều, sắp cãi nhau.
Đội trưởng Trình không chút hoang mang nói: "Gặt lúa mạch đối xử rất bình đẳng, ai có bản lĩnh, ai ra sức nhiều, người đó có tư cách lấy top 3!"
"Cũng giống như thanh niên trí thức các người đọc sách nhiều, có tư cách đi tranh danh ngạch giáo viên trường học, cậu xem thôn dân có nói không công bằng? Bản thân không đọc sách không biết chữ trách ai?
Chính bọn họ không có sức lực không biết làm việc thì trách ai?"
Sắc mặt của nhóm thanh niên trí thức đỏ bừng, trên mặt đều vẻ không tình nguyện không phục!
Những phần thưởng thật sự quá thơm!
Đội trưởng Trình bổ sung một câu: "Người cuối cùng, không chỉ không thể tham gia tuyển chọn giáo viên trong trường, thành viên mỗi tổ còn phải bón phân một tháng, bao gồm cả người già trẻ em."
Nếu không phải còn câu cuối cùng, thì đội thanh niên trí thức đã cho rằng đội trưởng Trình nhằm vào họ.
Nhưng thanh niên trí thức đều là thanh niên trai tráng, làm không lại người già và trẻ con, thì do chính bọn họ không biết xấu hổ?
Cố Kim Việt nghe vẫn cảm thấy không đúng, phần lớn các thôn dân không cần danh ngạch giáo viên, nhưng phần lớn người trong đội thanh niên trí thức đều muốn danh ngạch này.
Tương đương với nói nếu người cuối cùng thuốc tổ thanh niên trí thức, chẳng những thành viên của tổ thanh niên trí thức mất đi danh ngạch giáo viên trường học, mỗi người còn phải đi bón phân!
Hiện giờ mỗi ngày Cố Kim Việt đều phải đi bón phân, công việc này vừa bẩn vừa thối, quả thực không phải là việc người làm.
Trên người anh ta nếu có tiền và lo phiếu, còn có thể để nhờ người hỗ trợ anh ta.
Nhưng toàn bộ tiền của anh ta đã mất, chỉ còn một số tiền tiện tay cất trên người.
Trong nhà không tiếp tế, bây giờ anh ta đâu còn bản lĩnh để người khác thay anh ta làm việc?
Tổ thôn dân vốn không cần danh ngạch giáo viên trường học, thua cũng chỉ cần bón phân.
Đối với thanh niên trí thức bọn họ thì bón phân vừa bẩn vừa mệt, nhưng có lẽ đối với thôn dân quen làm việc đồng áng mà nói chẳng tính là cái gì?
"Có thể đổi hình phạt khác không?" Cố Kim Việt cố ý nhắc đến Khổng Thanh Tuyết, ý ám chỉ nói: "Cô ấy có bệnh tim, nếu quá mệt mỏi, sợ sẽ phát bệnh."
Chân mày đội trưởng Trình cau lại: "Như vậy đi, lúc trước Đồng Dao trong tổ các cậu đi rồi, tôi bổ sung cho tổ các cậu hai thanh niên trí thức."
Vương Thành và Tạ Bân được đội trưởng Trình lòng dạ hẹp hòi sắp xếp.
Ông ấy nhớ rõ hai con hàng có mối quan hệ không tồi với Cố Kim Việt Đồng Xuân Cảnh.
Vương Thành: "..."
Tạ Bân: "..."
Những thanh niên trí thức khác trong tổ hai người cũng được sắp xếp phân tán đến các tổ thanh niên trí thức khác.
Tương đương với nói tổ thanh niên trí thức thiếu, nhưng thực lực của thanh niên trí thức còn lại đều tăng lên.
Đến một bước này, nhóm thanh niên trí thức khó mà nói đội trưởng Trình đang nhằm vào thanh niên trí thức bọn họ.
Mấy người Đồng Xuân Cảnh vẫn rất vui mừng, đi một Đồng Dao, đổi được hai người lao động nặng, quá lời!
Hai người lao động nặng: "..." Không vui vẻ mấy, trong tổ này phế vật quá nhiều, vướng víu quá nhiều.
Không có thời gian nói những lời vô nghĩa khác, Vương Thành dạy bọn họ đều nắm chắc cách làm, nếu không rơi xuống một người cuối cùng, ai trong mọi người cũng không chiếm được chỗ tốt!
Lúc này Khổng Thanh Tuyết nói mình rất yếu, nhưng lý do thoái thác mình rất cố gắng thì không thể thực hiện được.
Bình thường cô yếu cô vô dụng, chậm trễ chính là công điểm của cô, không có quan hệ lợi ích gì đến người khác, cũng không ảnh hưởng đến người khác.
Nếu bây giờ cô không được, chậm trễ chính là lợi ích của mọi người!
Sau khi cuộc thi thu hoạch lúa mạch bắt đầu, ruộng lúa mạch làm với khí thế hừng hực!
Nhóm thanh niên trí thức đội thanh niên trí thức làm như điên!
Lưỡi liềm dài hơn ba thước, cán đao dài một trượng, hai tay nắm, vung lên phía trước, một mảng lớn lúa mạch bị cắt xuống.
Cố Kim Việt ôm một bên, tiến lên một bước, vung một cái, lại có một mảng lớn lúa mạch ngã xuống.
"Thanh niên trí thức Cố! Anh quá chậm!" Vương Thành phía sau Cố Kim Việt gọi.
Cố Kim Việt khẽ cắn môi, tốc độ tăng nhanh, từng mảng lúa mạch rơi xuống.
Lúc trước anh ta cảm thấy mình đã làm không tồi, nhưng Đồng Dao không nhìn thấy cố gắng của anh ta, vẫn luôn nghi ngờ anh ta, trào phúng anh ta.
Bây giờ lời nói của Vương Thành giống như bàn tay đánh vào mặt anh ta, người khác đang ghét bỏ anh ta! Cứ nghĩ anh ta kéo dài! Nghĩ anh ta lười biếng!
Cố Kim Việt cắn chặt hàm răng nỗ lực hết sức làm, anh ta muốn cho Đồng Dao biết, anh ta không phải loại người trong miệng cô nói!
Cho đến khi cánh tay Cố Kim Việt mỏi nhừ không nhấc lên nổi, mới dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Vương Thành vừa quay đầu, phát hiện Cố Kim Việt vậy mà đang nghỉ ngơi, bực bội quát: "Thanh niên trí thức Cố! Anh còn nghỉ ngơi như thế chúng ta đều phải thua! Anh có thể nhanh hơn chút không!"
Cố Kim Việt bị quát vẻ mặt xấu hổ, trong lòng nghẹn khuất cậu căm tức, anh ta vẫn luôn làm việc, làm đến mức cánh tay như chết lặng: "Nãy giờ tôi vẫn luôn làm việc, mới bắt đầu nghỉ ngơi..."
Lúc thu hoạch lúa mạch, nào có thì giờ cho anh ta nghỉ ngơi, Vương Thành cắn răng nói: "Nếu vẫn có thể làm! Thì anh phải cố mà làm!"
Giữa hai người còn đang trong giai đoạn tranh cãi, thân phận Cố Kim Việt khiến Vương Thành bận tâm.
Nhưng Đồng Xuân Thụ thì khác, cậu ta tuổi còn nhỏ, cũng tuổi trẻ khí thịnh, Tạ Bân nhắc nhở cậu ta vài lần, hai người đã lao vào!
Đồng Xuân Cảnh tức đến hộc máu!
Đây là thu hoạch lúa mạch!
Bất cứ chuyện gì gặp phải thu hoạch lúa mạch đều phải nhượng bộ, không thể chậm trễ thu hoạch!
Thế mà bây giờ trong lúc thu hoạch lúa mạch đánh nhau!
"Đồng Xuân Thụ!" Đồng Xuân Cảnh tức đến nghiến răng.
Đội trưởng Trình còn tức giận hơn anh ta, lãnh đạo công xã đang ngay trong đại đội của bọn họ, những người muốn làm xấu mặt cứ nhảy ra trước mắt lãnh đạo công xã!
Ông ấy thật sự đã gặp phải vận xui đổ máu, gặp phải nhiều thanh niên trí thức như vậy!
Đối mặt với ánh mắt tức giận đến muốn ăn thịt người của đội trưởng Trình, Đồng Xuân Thụ đành phải thu liễm, tiếp tục làm việc.
Đồng Xuân Cảnh thay em trai anh ta đi xin lỗi Tạ Bân, dù sao cũng do Đồng Xuân Thụ ra tay với Tạ Bân trước.
Tạ Bân lau vết máu chảy ra từ khóe miệng, hất tay Đồng Xuân Cảnh ra, tiếp tục đi làm việc.
Ngoại trừ Vương Thành, quan hệ giữa Tạ Bân và Đồng Xuân Cảnh không tồi, nhưng bây giờ Tạ Bân không muốn cho anh ta mặt mũi.