Việt Cửu Khê được nàng khen như vậy, hai má liền ửng hồng như vừa được thoa phấn. Đôi mắt đen láy, long lanh như hạt ngọc trai, khẽ chớp nhẹ tựa gợn sóng trên mặt hồ, bị hàng mi dài che phủ đi vẻ đẹp kinh người bên trong.
Một chút e thẹn của thiếu niên, lại càng khiến người khác muốn chiêm ngưỡng.
"Thanh tỷ tỷ... đây đều là việc ta nên làm."
Thanh La cảm thấy lòng mình mềm đi: "Tiểu Khê, đệ thật tốt quá." Nàng không kìm được mà cảm thán.
Nhưng sâu trong đôi mắt bị hàng mi che khuất của thiếu niên lại hiện lên một suy nghĩ khác. Tốt sao? Sẽ còn tốt hơn nữa. Thanh tỷ tỷ à, ta muốn tỷ mãi mãi nhớ đến ta, quen thuộc với sự hiện diện của ta. Mãi mãi không thể quên được sự tốt đẹp của ta. Chỉ có như vậy, tỷ mới không nỡ rời xa ta, cũng không thể rời bỏ ta được.
Thiếu niên cố chấp nghĩ trong lòng, khóe mắt lộ ra chút lệ khí, chỉ là bị che giấu bởi vẻ dịu dàng bên ngoài.
Khi hai người về đến nhà họ Thanh, Sương Nhi, người vừa mới gánh vác xong một trọng trách lớn đang nấu cơm, thấy họ về liền vẫy tay cười nói: "Thanh cô nương, Tiểu Khê ca ca, ăn cơm thôi!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT